Bởi vì ngày hôm qua đã xin Trịnh Duẫn Hạo cho nghỉ nên Kim Tại Trung cũng tranh thủ làm biếng một hôm, cùng Tuấn Tú ngủ thẳng tới gần mười giờ mới rời khỏi giường.
Hai người sau khi ngủ dậy liền đi siêu thị mua chút trái cây và hoa, tiếp đó đi thẳng tới nghĩa trang ở vùng ngoại thành.
“Đây là hoa mẹ thích nhất, nhưng thật ra ba lại không thích hoa cỏ cho lắm…” Kim Tuấn Tú ngửi bó hoa lớn, có chút hoài niệm nói.
Kim Tại Trung mang theo hoa quả vừa đi vừa nói chuyện: “Năm trước mang một chậu xương rồng tới, lúc hè anh qua nhìn lại không thấy đâu… Nếu không phải bị người trong khu này cầm đi, thì chính là bị ba nhìn thấy tức giận rồi ném đi, ha ha ha…”
Kim Tuấn Tú cũng bị cậu chọc cười: “Anh, sau khi em đi rồi anh cũng phải vui vẻ như vậy mới được nha!”
“Lời này hẳn là anh nói mới đúng.” Kim Tại Trung cười nhìn về phía người mà bản thân anh lưu tâm nhất, cũng chính là người duy nhất còn lại trên thế giới này có quan hệ huyết thống với anh, “Em ra nước ngoài rồi cũng đừng chỉ chăm chăm vào học, thỉnh thoảng cũng nên đi chơi đây đó giải trí, coi như để cho tinh thần được thoải mái.”
“Ai nha những lời này tối qua anh đã nói với em nhiều lần lắm rồi, em bây giờ cũng không còn đau lòng như lúc trước nữa… Ai nha chỉ là xuất ngoại thôi mà, rõ ràng là chuyện vui sao lại bị anh nói thành chuyện không vui thế.” Kim Tuấn Tú tuy là nói không thèm để ý, nhưng Kim Tại Trung làm sao nhìn không ra khổ sở trong lòng em trai, bây giờ nhìn qua thì có vẻ bình thản, thực ra cũng chỉ là miễn cưỡng vui vẻ mà thôi.
Mộ phần của nhà họ Kim ở giữa sườn núi, hai người đi lên đây cũng mất không ít sức lực, chính là vào thời điểm này người tới đây cũng rất ít.
Tới nơi, Kim Tuấn Tú liền đem bó hoa trong tay đặt trước mộ mẹ Kim.
“Mẹ ——” Lại quay đầu nhìn về một ngôi mộ bên cạnh, “Ba, chúng con đến thăm hai người…”
Kim Tại Trung đem hoa quả đặt trước mộ hai người rồi ngồi xổm ở một bên, nhìn hai khuôn mặt hiền từ thoáng ý cười, còn cả đôi mắt luôn tràn ngập từ ái như trước kia.
“Ba mẹ… Con phải ra nước ngoài, đây là lần cuối cùng trong năm nay con gặp được hai người…”
“Một năm vừa rồi thật sự đã xảy ra rất nhiều việc… Nói thật, con cảm thấy rất xấu hổ…”
“Đứa con trai bảo bối của hai người thích đàn ông…Quan trọng là còn bị từ chối… A, thật sự không cam lòng…”
Kim Tại Trung ở một bên nghe Tuấn Tú nói ra những lời từ tận đáy lòng, trong đầu lại nghĩ đến chuyện giữa mình cùng Trịnh Duẫn Hạo…
Đứa con lớn của hai người… cũng… không chịu thua kém mà bước lên con đường này, ba mẹ nói quan hệ huyết thống có phải rất thần kỳ hay không, đồng thời hãm sâu vào tình yêu đồng tính, nhưng kết quả lại bất đồng...... Có lẽ là vận khí tốt, gặp được anh ấy tuy rằng là cùng giới tính, nhưng tình yêu dành cho con không hề thua kém bất cứ ai.
Thật giống như tình yêu khuyết thiếu nhiều năm như vậy lập tức được bù đắp, thậm chí được bổ khuyết đến dâng trào, cái loại cảm giác này.... làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, càng khó từ bỏ.
Kim Tuấn Tú nói đâu đâu gần 20 phút mới nói xong chuyện về Phác Hữu Thiên trong hơn một năm qua, sau khi nói ra hết mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác nặng nề trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều, nói đến đây, phát sinh loại sự tình này sợ nhất vẫn là làm cha mẹ ở trên trời lo lắng, chính mình đã bị thương tổn kia có lẽ là đau đớn như bị dùi đục, nhưng làm cho người đã khuất bất an, đây là tội nặng không thể chối bỏ.
Tại Trung trông sắc mặt Tuấn Tú dần dần thả lỏng, trong lòng cũng không còn buồn khổ như trước, vỗ vỗ vai cậu nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi.”
“Anh, anh không muốn nói gì sao?”
Kim Tại Trung cười cười: “Ba mẹ lo lắng cho một mình em đã đủ rồi, anh chính là một đứa con ngoan nha.”
“Xì, mỗi lần đến gặp ba mẹ anh đều nói nhiều hơn em, khó có khi im lặng như vậy em không quen, em đoán ba mẹ cũng không quen đâu.” Nói xong nhìn về phía mộ bia, cố ý trêu ghẹo nói, “Ba mẹ, hai người nói đúng không?”
Kim Tại Trung bị Tuấn Tú nói thành cáu kỉnh, giơ tay cốc đầu cậu, nói: “Em đây là muốn anh ở trước mặt ba mẹ biểu hiện một chút tình anh em?”
Kim Tuấn Tú lập tức rụt rụt đầu, miệng lại còn không chịu thua: “Em sẽ nói ba mẹ buổi tối tới tìm anh…”
“Được đấy, em bảo họ tới tìm anh, còn tiện cho anh được dịp cáo trạng!”
Hai anh em không biết lớn nhỏ đấu võ mồm một hồi rồi rời khỏi nghĩa trang.
Những cánh hoa ở trước mộ bia nhẹ nhàng lay động trong gió, giống như có một đôi bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hôm nay hiệu suất làm việc của Trịnh Duẫn Hạo lại giảm xuống, trước nay vốn quen có người ngoan ngoãn ngồi trước mặt, hiếm khi có một ngày vắng bóng, trong lòng lại trống trải lạ thường.
Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy mình đúng là điên rồi, trái tim này đã bị Kim Tại Trung chặt chẽ trói lại, nói không quá thì cậu ấy muốn bóp chết hắn cũng không phải là chuyện không thể.
Lần thứ 30 ôm văn kiện ngẩn người, Trịnh Duẫn Hạo quyết định cầm điện thoại lên gọi, không được nhìn thấy anh vẫn có thể gọi điện để được nghe giọng em?
Chỉ là điện thoại vừa mới kết nối kêu lên hai tiếng đã bị đối phương vô tình cúp máy.
Trịnh Duẫn Hạo ngây ngốc, hả? Dám cúp điện thoại của anh?! Vậy gọi lại!
Nhưng mà lần thứ hai gọi qua kết quả vẫn là như thế, lần này thậm chí nhanh hơn, tiếng thứ hai cũng chưa vang đã bị cúp!
Tổng tài đại nhân của chúng ta đang không vui, Kim Tại Trung có cần thiết phải ngắt máy như vậy hay không? Nghe một cuộc điện thoại cũng không phải bị bắt gian (?!), có cần phải quá quy tắc hay không!
Không được! Em không nghe tôi vẫn cứ gọi, gọi tới khi em nghe máy mới thôi!
Mà Kim Tại Trung bên kia đang cùng em trai yêu dấu ăn tiệc buffet thì khó chịu, liên tiếp hai lần ngắt cuộc gọi củaTrịnh Duẫn Hạo lại phát hiện đối phương vẫn mang tinh thần kiên trì bền bỉ, vì thếnảy sinh một nhận thức mới về hắn!
“Anh, sao anh không nghe máy ạ?” Kim Tuấn Tú một tay cầm lấy chân gà một tay nâng chén rượu đỏ nhìn anh trai mình.
Kim Tại Trung mặt nhăn mày nhíu: “Không có việc gì đâu, đừng để người khác quấy rầy thời gian hâm nóng tình cảm anh em của chúng ta, món này nhiều người thích lắm nè!” Nói xong hung hăng cắn một miếng thịt bò.
Nhưng mà giây tiếp theo điện thoại vẫn là vang lên.
“Ai u anh nghe máy tí đi, đối phương có việc gấp thì sao?” Kim Tuấn Tú bất đắc dĩ, lau tay chuẩn bị cầm lấy điện thoại, “Anh không nghe thì em nghe!”
Vì thế, Kim Tại Trung phản ứng không kịp đành nhìn điện thoại bị Kim Tuấn Tú thản nhiên bắt máy.
“Tú Tú em đừng nghe!!” Chỉ là vừa dứt lời, cậu chợt nghe đến điện thoại được kết nối truyền đến âm thanh tức giận của Trịnh Duẫn Hạo.
“Kim Tại Trung, lá gan của em lớn thật đấy? Thế mà dám tắt điện thoại của anh?!!”
Kim Tuấn Tú nhiệt tâm tiếp điện thoại: “...... = 口 = ” Chúa ơi! Thanh âm tức giận của người này truyền đến uy lực làm chính mình cũng muốn quỳ lạy?!
Kim Tại Trung không đành lòng, một tay che mặt một tay muốn đi cướp điện thoại.
Có điều Kim Tuấn Tú phản ứng rất nhanh, cậu lập tức thu hồi biểu cảm kinh ngạc, một bên trốn tránh cái tay muốn cướp lại di động của Kim Tại Trung, một bên bình tĩnh tự nhiên nói: “Anh là ai? Thái độ nói chuyện kém như vậy!”
Trịnh Duẫn Hạo chuẩn bị bén lửa đang định hảo hảo giáo huấn ai kia một phen lại nghe thấy giọng nói xa lạ truyền đến, sau một hơi nghẹn ngào ẩn nhẫn đem những lời định nói nuốt trở vào, hỏi câu: “Cậu là… em trai của Kim Tại Trung?” Hắn vẫn biết Kim Tại Trung hôm nay muốn ở cùng em trai, cho nên đoán được người nhận điện có lẽ là cậu em vợ đã gặp qua một lần.
“Đúng vậy, anh là đồng nghiệp của anh trai tôi? Không biết anh ấy hôm nay đã xin phép nghỉ sao?” Kim Tuấn Tú thằng nhãi này là điển hình thích lên mặt, người khác thanh âm mềm mỏng, chính mình khí thế liền tăng lên.
Trịnh Duẫn Hạo cũng không để ý đối phương nói lý, chỉ nói: “Anh trai cậu bây giờ có tiện tiếp điện thoại không?”
“Không tiện.”
Kim Tại Trung bên cạnh còn đang lo lắng không lấy được điện thoại đồng thời nghe toàn bộ nội dung cuộc đối thoại “...... TAT” đừng như vậy, em thực sự là em trai anh sao? Đây không phải là muốn đem anh trai em đẩy vào hố lửa à!
Kim Tuấn Tú che điện thoại nói nhỏ với Kim Tại Trung: “Anh đừng vội, anh xem người này vừa rồi dáng vẻ bệ vệ bao nhiêu, hừ, em cũng không hy vọng sau khi em đi rồi anh còn bị người khác coi thường! Em trước tiên phải ra oai phủ đầu anh ta, để xem anh ta sau này còn dám tức giận như vậy với anh!”
Chính là em “giúp” anh ra oai phủ đầu như vậy anh sẽ càng bị bắt nạt thảm hại hơn a em trai tốt của anh!!! Kim Tại Trung bi phẫn không thôi, nhưng lại không lấy được di động, đành phải ngồi tại chỗ lòng thầm cầu nguyện Trịnh Duẫn Hạo sẽ không tức giận, coi như… Ách, đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con nói ra không kiêng kỵ) càng tốt!
Bên kia Trịnh Duẫn Hạo dịu giọng nói: “Được rồi, vậy Kim Tuấn Tú......”
Còn chưa nói xong, kim Tuấn Tú liền chặn ngang: “Làm sao anh biết tên của tôi?”
Trịnh Duẫn Hạo một chút: “Nga, em không biết sao? Anh với anh trai em tình cảm tốt lắm, cậu ấy cũng hay nhắc tới em với anh.”
Tình cảm rất tốt? Kim Tuấn Tú nghi hoặc nhìn về phía Kim Tại Trung ngồi bên cạnh đang mở to mắt giả vờ điềm đạm đáng yêu: “Nhưng nghe giọng điệu anh gọi điện thoại hình như không tốt lắm, tôi biết anh trai mình tính cách hiền lành, rất nhiều người đều thích bắt nạt kiểu người thành thật như anh ấy, nhưng tôi nói với anh này, đừng có ở bên ngoài ngầm sai sử anh trai tôi, tôi là em trai anh ấy cũng không cho phép.”
Kim Tại Trung: Tuấn Tú, anh tuy là rất cảm động với lời này của em, nhưng đừng nói thêm gì nữa mà… Anh sẽ chết rất thảm đó… QAQ…
“Cái này em yên tâm, ngoại trừ anh ra không ai dám tùy tiện sai sử anh trai bảo bối của em đâu.” Trịnh Duẫn Hạo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Kim Tuấn Tú nghe thấy lời này trong lòng cũng thoải mái hơn, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng, có điều có thể do đang mải ăn uống, cho nên cũng quá để tâm chỗ nào không ổn: “Vậy là tốt rồi, dù sao anh phải chăm sóc anh trai tôi thật tốt… Anh ấy mấy năm nay gặp rất nhiều khó khăn, thời gian sắp tới tôi không thể ở bên cạnh anh ấy, tôi sẽ rất nhớ anh ấy......” Nói xong ánh mắt đỏ lên cái mũi cũng hồng hồng giống như muốn khóc.
Kim Tại Trung tay mắt lanh lẹ bật người cướp lại di dộng từ tay Tuấn Tú, thừa dịp hai bên đều như lọt vào trong sương mù liền nói với người bên kia điện thoại: “Tổng giám đốc còn có chuyện gì chúng ta ngày mai nói sau a tạm biệt
~!” Sau đó liền ngắt máy, cũng không quản Trịnh Duẫn Hạo giờ phút này cũng nổi lên tâm tình chuẩn bị hướng cậu em vợ cam đoan một phen.
Kim Tuấn Tú giờ phút này còn đang mải thương tâm, cũng không để ý câu nói của mình nửa đường bị cắt đứt, chính là hai giây sau cậu bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Hả hả hả?!! Anh ta là tổng giám đốc?!”
Kim Tại Trung liếc nhìn Tuấn Tú còn đang kinh ngạc một cái rồi lại tiếp tục vùi đầu vào bàn ăn, phải biết rằng bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, vẫn đang trong thời gian làm việc công sở, hai người bọn họ vì muốn được ăn ngon nên mới tới sớm như vậy.
Kim Tuấn Tú sau lần thứ n xác nhận vị tổng giám đốc bá đạo sẽ không tìm Tại Trung báo thù mới yên tâm buông tha. Lúc trước đã nghe Kim Tại Trung kể nhiều chuyện liên quan đến vị tổng giám đốc kia, cho nên Kim Tuấn Tú vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút, tự giác gặp được loại người này cần nhượng bộ lui binh, cứ thế xông lên mới là kẻ ngốc, bệnh thần kinh giống Kim Tại Trung, cậu cũng không muốn trở thành loại người như vậy!
“Anh, tuy rằng ở trong trò chơi anh vẫn thường chửi mắng anh ta, nhưng là anh ta rốt cuộc có bao nhiêu đáng ghét a? Kể cho em nghe một chút đi!”
Kim Tại Trung: “......”
Kim Tuấn Tú còn thật sự nói: “Kể đi kể đi, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu anh ta về sau còn làm khó dễ anh, em còn có thể giúp anh phân tích cùng đưa ra chiến lược phòng ngự a!”
“Được rồi đi, anh ta rất có bản lĩnh, ngàn năm lão yêu cũng không nhất định phúc hắc được như anh ta.” Kim Tại Trung cái miệng nhỏ ăn đồ ăn còn không quên nhắc nhở, “Em đó, muốn tìm bạn trai ngàn vạn lần không cần tìm loại người này, nếu không nhất định sẽ tạo thành một vở kịch ngược luyến toàn tâm!”
Kim Tuấn Tú không tin: “Nói cứ như anh ta và anh có gì gì với nhau.....”
Tay Kim Tại Trung run lên, đồ ăn trong miệng cũng bị rớt ra, khiến cho Tuấn Tú kinh sợ: “Anh làm sao vậy, phản ứng như vậy…” Bỗng nhiên trợn to mắt, “Không phải em nói trúng rồi chứ…Anh trai, anh cũng không phải thẳng!”
Kim Tại Trung nga tức khắc điều chỉnh lại sắc mặt, thần thái tự nhiên nói: “Tới địa ngục đi thằng nhóc, anh là người không có tiết tháo như vậy sao? Anh thích con gái......” Nói xong lời cuối cùng ngay cả chính cậu cũng có chút không tin.
Kim Tuấn Tú vỗ vỗ bộ ngực: “Anh suýt nữa thì hù chết em, trong nhà đã có em như vậy, nếu anh cũng đi vào con đường này......Hai anh em ta liền cùng chết coi như hết, lên trời tạ tội với ba mẹ......”
“Em câm miệng lại cho anh! ” Kim Tại Trung bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, trở mình xem thường, “Nói năng để ý một chút, cho dù...... Cho dù tương lai anh có bước vào con đường này,vậy cũng không được mở miệng nói muốn chết này nọ, ba mẹ mà biết được em nói như vậy chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Kim Tuấn Tú cũng tự giác mình lỡ miệng, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, một hồi mới đáp lại: “… Thật ra ý em cũng không phải nói là anh không thể thích đàn ông… Chỉ là, cảm thấy rất kỳ quái…”
Kim Tại Trung thuận miệng hỏi: “Sao lại kỳ quái?”
Kim Tuấn Tú nghĩ nghĩ: “Chính là......Tuy rằng vẻ ngoài của anh khiến cho người khác cảm thấy anh dễ bị bắt nạt, nhưng một khi anh đã muốn thì sẽ không ai có thể dễ dàng thuyết phục được anh......Chính là cảm giác rất kiên cường!”
Kim Tại Trung: “......” Đây là kiểu hình dung gì a?!
Kim Tuấn Tú bỗng nhiên lại lắc đầu, khẽ nói: “Nhưng mà, kỳ thật em vẫn không tưởng tượng ra được cảnh anh thích con gái...... Cảm giác con gái đứng cạnh anh giống như hội chị em vậy!”
Kim Tại Trung: “......” Hội chị em, em trai em lại nghĩ tới cái quái quỷ gì vậy?!!!
Kim Tuấn Tú tiếp tục nói: “Em nói anh trai, sự thiếu sót kinh nghiệm yêu đương chính là cản trở lớn trên con đường tìm kiếm bạn gái của anh, 26 tuổi rồi còn chưa yêu nói ra ai tin...... Cũng chính vì lúc trước anh không kiếm được bạn gái mới làm hại em lầm đường lạc lối a ~~” nói xong lời cuối cùng còn ai oán một phen, giống như thực sự oán trách Kim Tại Trung.
Không có kinh nghiệm yêu đương Kim Tại Trung rốt cuộc mất hết kiên nhẫn: “...... Kim Tuấn Tú em nếu còn không mau ăn cơm mà còn ngồi đó nói luyên thuyên anh sẽ lập tức coi em như quả bóng mà đá sang Italia ngay lập tức!”
Kim Tuấn Tú: “...... = O=” Lập tức vùi đầu ăn cơm!