CHƯƠNG 12 XUẤT HIỆN TÌNH ĐỊCH
Kú: Khổ thân cục cưng đáng thương, ngờ nghệch Hoa Nguyệt Dạ, mau lại đây chị xoa đầu cái nào (*´▽`*)
Bạch Văn sờ cằm, tặc lưỡi nói, “Anh họ, anh nghe lời quá nhỉ?”
Chu Tiếu Đông lại đi thêm một bước rồi mới quay đầu lại, phản ứng có chút chậm chạp, chắc chắn vẫn chưa hiểu ý câu nói của cậu nhóc, lơ đãng hỏi lại, “Hả?” Vẻ mặt cậu hơi mờ mịt.
Bạch Văn: “…”
Chu Tiếu Đông hỏi tiếp: “Chuyện gì?”
Bạch Văn chậm rãi giải thích: “Em là nói, anh có thể giặt khăn mặt sạch hơn chút nữa nhé.”
Chu Tiếu Đông trợn mắt trừng: “Lắm chuyện.”
Ngụy Vũ Thông thấy Chu Tiếu Đông xoay người bước vào phòng vệ sinh, không nhịn được hơi nhếch khóe miệng.
Bạch Văn cười mỉm nói: “Anh rể họ, ngày làm giấy chứng nhận không xa nữa nhỉ?”
Ngụy Vũ Thông nhìn Bạch Văn, cảm thấy tâm trạng cậu không được rạng rỡ như dáng tươi cười này, anh nghiêm túc nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Chỉ mong…” Bạch Văn kéo dài giọng, lại thở dài yếu ớt, “Thế nhưng em thương anh họ quá.”
“Lộ Hồng Trần thật đáng thương mà!” Ngụy Vũ Thông thản nhiên nhắc nhở.
Bạch Văn cảm thấy hứng thú nói: “A? Tại sao?”
“Ngủ trước đi.” Ngụy Vũ Thông không muốn nói tiếp, bị Bạch Văn thích không phải đáng thương thì là gì?
Chu Tiếu Đông không tập trung giặt sạch khăn mặt rồi đi ra ngoài, lúc này cậu mới nhận ra bản thân bị Ngụy Vũ Thông lừa rồi, rõ ràng nói lau khô tóc xong sẽ nói cho cậu biết nguyên nhân mà.
… Nhưng, cậu đã chậm một bước rồi.
Ngụy Vũ Thông đã leo lên giường ngủ mất tiêu.
Trán Chu Tiếu Đông nổi gân xanh, rất muốn kéo Ngụy Vũ Thông dậy xé thành tám mảnh.
Bạch Văn quay đầu lại, cười rạng rỡ, “Anh họ, anh rể họ nhờ em chuyển lời cho anh, nói anh ấy bây giờ rất buồn ngủ.”
Nhớ đến quầng thâm đen xì dưới mắt Ngụy Vũ Thông, cơn giận trong lòng Chu Tiếu Đông cũng xẹp xuống, nhìn thời gian rồi hỏi Bạch Văn, “Hôm nay có đi suốt đêm nữa không?”
“Không đi.” Bạch Văn lắc đầu.
Chu Tiếu Đông thở phào, lên giọng dạy dỗ nói: “Muốn chơi game cũng không sao, nhưng đừng mê quá, đặc biệt là buổi tối phải ngủ sớm một chút, giấc ngủ rất quan trọng. Đại Tứ có một học sinh, cậu ta chơi game thâu đêm…”
Bạch Văn ngắt lời Chu Tiếu Đông, nghiêm mặt nói: “Anh họ, em cam đoan hôm nay không thức thâu đêm, nhiều nhất chỉ chơi đến bốn giờ sáng thôi.”
Chu Tiếu Đông muốn ói ra máu, “Bốn giờ sáng cùng suốt đêm khác nhau gì chứ?”
“Khác chính là một bên là hừng đông còn bên kia trời còn chưa sáng.”
Chu Tiếu Đông giận dữ: “Hôm nay em không được ra ngoài đâu đó, nghe chưa?”
“Vâng.” Bạch Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Tiếu Đông khẽ hừ, “Vậy còn không nhanh đi rửa mặt.” Hôm nay không ra ngoài là tốt rồi, ngày mai nếu còn thích ra ngoài thì đến lúc đó nói sau!
Bạch Văn nhìn Chu Tiếu Đông cười, “Anh họ, em còn chưa định ngủ mà.”
“Sắp tắt đèn.” Chu Tiếu Đông nhướng lông mày, trong lòng không kiên nhẫn, với Bạch Văn, không bao giờ cậu đổi được hình tượng người đàn ông dài dòng được.
Bạch Văn lớn tiếng nói: “Em sẽ trộm điện.”
“…” Phản ứng đầu tiên của Chu Tiếu Đông là nhìn Ngụy Vũ Thông, nhưng cậu chỉ trông thấy một cái màn giường hiện ra trước mặt. Chu Tiếu Đông không vui hừ lạnh, cảm thấy cái màn này rất chướng mắt, làm cậu không làm sao vạch trần Ngụy Vũ Thông đang giả vờ ngủ thì lại càng gai mắt hơn.
Với giấc ngủ nông của Ngụy Vũ Thông, cậu nói chuyện với Bạch Văn lâu như vậy, chắc chắn đã tỉnh rồi.
Hơn nữa, thời gian mấy phút đồng hồ, làm sao anh ngủ nhanh thế được?
Chu Tiếu Đông cũng không phải tên ngốc, tại sao lại không biết Ngụy Vũ Thông đang giả vờ ngủ chứ? Nguyên nhân giả vờ ngủ, chắc chính là không muốn tiết lộ chuyện tình cảm của mình.
Đúng vậy, không muốn tiết lộ.
Chu Tiếu Đông đã quen với việc Ngụy Vũ Thông luôn trốn tránh nói về chuyện này, nếu như không có chuyện yêu đương, Ngụy Vũ Thông chắc chắn sẽ nói thẳng, cứ giấu diếm như thế này, nhất định là anh không muốn nói rồi.
Nghĩ đến đó,trong lòng Chu Tiếu Đông không nhịn được có chút tức giận cùng tủi thân, cậu luôn coi Ngụy Vũ Thông là anh em tốt, cái gì cũng vui vẻ chia sẻ với Ngụy Vũ Thông. Chu Tiếu Đông nhớ lại mình luôn đem tất cả tình sử của bản thân ra kể cho Ngụy Vũ Thông nghe, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào, ngay cả chuyện nắm tay bé gái hồi học nhà trẻ cũng đều kể rồi.
Ngụy Vũ Thông lại không bằng lòng chia sẻ với cậu.
Hừ!
Chu Tiếu Đông trợn mắt trừng cái màn giường chướng mắt kia lần nữa, còn quát Bạch Văn: “Trộm điện, trộm được không đó! Lại còn lớn tiếng kêu như vậy làm gì!”
Bạch Văn oan ức quẹt miệng nói: “Anh họ, cần gì vì anh rể họ không đợi anh đã ngủ mất mà tức giận vậy chứ.”
Chu Tiếu Đông hầm hừ trừng mắt: “Ai thèm để ý!” Sau đó đồng thời sử dụng bốn chi tung người lên giường, lại còn “không cẩn thận” phát ra tiếng động rất lớn.
Hạ Vũ nghe được tiếng động nên mờ mịt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy chân Chu Tiếu Đông biến mất ở đằng sau cái màn kia, cậu hơi nghiêng đầu, nói với Bạch Văn: “Anh họ sao thế?” thuận tay ném cốc trà sữa vừa uống xong vào thùng rác, lại mang theo quyển Sherlock Holmes đã đọc được gần nửa đặt lên đầu giường.
Bạch Văn rất cố gắng bình tĩnh nói: “Không sao cả, tớ chỉ là rất tò mò cậu… sao lại chăm chú đọc sách như vậy.” Vừa rồi Hạ Vũ luôn đọc sách, bọn họ nói chuyện lâu như thế, cũng chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
“Đọc sách thì phải chăm chú.”
“…” Bạch Văn quyết định chuyên tâm chơi game của mình, “Cậu mau rửa mặt đi ngủ đi.”
Hạ Vũ nói: “Tớ cũng định vậy.”
Bạch Văn mặt không đổi sắc: “Như vậy chứng tỏ chỉ số IQ của cậu đang dần dần nhích về phía tớ rồi.” Nói xong, cậu lại quay về game, cố gắng gửi cho Lộ Hồng Trần một cái tin mật nữa.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân đại nhân, chúng ta cùng đi phó bản nha? ~(@^_^@)~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân đại nhân, hôm nay lúc anh không online, mạng của em chút xíu nữa thôi là tiêu.
…
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Ò ó o, đại nhân, anh đâu rồi?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Ngủ quên rồi sao?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Thật sự ngủ rồi?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: (^o^)/~ Tự nhiên thấy trong túi đồ có cái loa nho xinh, cái đồ vật thần kì kia ấy mà, em còn chưa từng dùng qua nữa nè.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Nếu em lên loa tỏ tình với anh, đại nhân anh liệu có thể tỉnh dậy từ trong mộng hay không ta?
Bạch Văn mật bao lâu, Lộ Hồng Trần cũng im lặng bấy lâu.
Thấy những lời này, Lộ Hồng Trần không thể không trả lời một câu chả liên quan.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Hoa Nguyệt Dạ đang tìm cô đó.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Ồ, ~O(n_n)O~ Vậy anh cho phép anh ta đến tìm em đi!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Thật ra thì, cậu ấy rất tốt.
Bạch Văn nhìn thấy những chữ này thì hơi khựng lại một chút, lại nhìn đám tin mật Hoa Nguyệt Dạ gửi đến bị cậu cố ý không thèm ngó đến, trong đó nói rất nhiều, nhiều nhất chính là giải thích hành động của đám người trong bang, sau đó vô cùng trực tiếp tỏ ra mọi chuyện đều là hiểu lầm, bọn họ vẫn là bạn bè chứ.
Cách làm của Hoa Nguyệt Dạ không ngoài dự đoán của Bạch Văn, người Ngạo Thị Quần Hùng có thể trực tiếp mật với cậu, không phải là do gã ta mớm lời hay sao, vậy hoặc là gã ngầm đồng ý hoặc là biết trước mà không cản.
Thái độ không thèm để ý của Bạch Văn, đã muốn biểu lộ rõ ràng suy nghĩ của cậu.
Hoa Nguyệt Dạ lại tìm đến cậu nói tất cả chỉ là hiểu lầm, những gì bọn họ làm đều là hiểu lầm, đây là kết quả tốt nhất.
Chẳng qua Bạch Văn không nghĩ tới người đến làm thuyết khách lại là hắn.
Bạch Văn buồn bã thở dài.
Hiện tại muốn tiếp tục giả ngu, chính là lựa chọn vô cùng không sáng suốt.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Em đã có chồng rồi, yêu qua mạng không tốt lắm đâu.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
Lộ Nam Minh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy bản thân không nên thuận tay mà login vào game.
Hiện tại Hoa Nguyệt Dạ xem như thất tình rồi, thời gian gã quen biết Nhiễu Chỉ Nhu không lâu, tình cảm không thể nào sâu sắc được, nhưng đả kích nhất định sẽ có. Nếu đổi thành đối tượng khác, Lộ Nam Minh còn có thể an ủi mấy câu. Nhưng với kẻ như Nhiễu Chỉ Nhu, hắn cảm thấy không biết nói sao nữa, bởi vì Nhiễu Chỉ Nhu vẫn tự nhận là fan hâm mộ của mình.
Mặc dù không ảnh hưởng gì đến nhau, nhưng nói an ủi gì đó, chẳng phải sẽ càng giống khích đểu hơn sao.
Hơn nữa nhìn thấy Nhiễu Chỉ Nhu vẫn luôn gửi tin mật đến, làm hắn cảm giác chuyện này không hay, có chút vượt quá phạm vi của fan hâm mộ. Hơn nữa, khi Nhiễu Chỉ Nhu nói muốn làm fan hâm mộ của hắn, mọi chuyện vẫn có chút không được rõ ràng, ngược lại càng khiến Lộ Nam Minh cảm thấy kì lạ, trước đây Lộ Nam Minh nghi ngờ Nhiễu Chỉ Nhu thật sự là một fan hâm mộ bình thường, ma xui quỷ khiến thế nào nghe thấy Hoa Nguyệt Dạ gọi hắn là Tam Gia, sau đó đoán được thân phận thật của hắn. Nhưng sau khi nghĩ lại, liền bác bỏ kết luận này, bởi vì người gọi hắn là Tam Gia, chỉ có mấy người tương đối thân quen.
Mà mấy người kia, không chơi trò chơi này.
Mặc dù có chút kì quái, nhưng bình thường hành động và lời nói của Nhiễu Chỉ Nhu có chút quỷ dị, hắn cũng không để điều này trong lòng nữa.
Nếu không phải sau khi xuất hiện lời đồn “kết hôn nhầm” của Nhiễu Chỉ Nhu và Hoa Nguyệt Dạ, phát hiện ra Nhiễu Chỉ Nhu quá mức nhiệt tình với mình, Lộ Nam Minh từ trước đến nay không thích nhiều chuyện, tuyệt đối sẽ không nói những lời giống mai mối như kia.
Nhưng ai tới nói cho hắn biết!
Có chồng rồi, không yêu qua mạng là chuyện gì vậy chứ? Tìm bừa lí do cũng nên hợp lí một chút chứ?
Một người lấy lí do vớ vẩn nhìn phát ra luôn như thế, chỉ có thể nói người đó không phải quá thông minh thì chính là một tên cực kì ngu ngốc, quá thông minh bởi vì hắn tìm cái cớ lộ liễu như vậy để thể hiện rõ ràng lời từ chối bạn, cực kì ngu ngốc là vì hắn thật sự cho rằng với cái lí do thối nát kia có thể lừa gạt được bạn sao.
Còn có ngoại lệ chính là người này cho rằng người bị lừa có chỉ số thông minh có lỗi với đồng bào quần chúng, không cần tìm cái cớ quá cao siêu – Lộ Nam Minh dĩ nhiên sẽ không cho rằng chỉ số IQ của mình thấp kém rồi, cho nên hắn chẳng để ý đến cái ngoại lệ này làm gì.
Vậy rốt cục Nhiễu Chỉ Nhu là thông minh hay ngu ngốc đây?
Từ những tiếp xúc trong thời gian qua, Nhiễu Chỉ Nhu hiển nhiên là không ngốc rồi.
Cho nên, Lộ Nam Minh mới im lặng không nói gì, bởi vì hắn phát hiện mình bị chơi xỏ rồi.
Nhiễu Chỉ Nhu “thành thật” nói cho hắn biết “tình hình thực tế” như thế, với tư cách là anh em đồng chí của Hoa Nguyệt Dạ, hắn sẽ bị bức vào đường cùng, lùi không được mà tiến cũng không xong. Không nói ra, bản thân lại quá không đủ nghĩa khí, “sự thật” quan trọng như vậy cũng không nói cho gã biết; nói ra, Hoa Nguyệt Dạ có nghĩ thế nào đây?
Khách quan mà nói là như thế, nhưng Lộ Nam Minh tự nhiên sẽ không để bản thân bước chân vào vũng bùn, hắn trực tiếp chụp màn hình mấy câu này lại, gửi thẳng qua cho Hoa Nguyệt Dạ.
Về chuyện muốn nghĩ như thế nào, Lộ Nam Minh cảm thấy đó là chuyện của Hoa Nguyệt Dạ. Chẳng qua cảm thấy Hoa Nguyệt Dạ chỉ là một đứa trẻ thẳng thắn, gặp được Nhiễu Chỉ Nhu thật sự có chút bị định mệnh trêu đùa rồi.
Hoa Nguyệt Dạ thấy ảnh chụp màn hình xong, đợi vài phút sau mới trả lời.
Bang chủ Dạ: ~/(tot)/~~ Tam Gia, hình như tui càng ngày càng thích cô ấy.
Bang chủ Dạ: ~(@^_^@)~ Tui chưa từng gặp qua cô bé nào có cá tính như vậy cả.
Bang chủ Dạ: Mặc dù cảm thấy rất kì quái, nhưng thật sự rất tốt.
Lộ Nam Minh nhìn mấy dòng trả lời này, chỉ biết câm nín.
Rau rừng không có màu đỏ: …
Rau rừng không có màu đỏ: Hiện tại chỉ có mấy chấm này, mới có thể bày tỏ tâm trạng của tôi hiện giờ!
Bang chủ Dạ: ~/(tot)/~~ Tam Gia~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rau rừng không có màu đỏ: Biến! Cậu là tên cuồng tự ngược, dẹp sang bên cạnh đi, đừng hành hạ lỗ tai tôi nữa.
Bang chủ Dạ: (^o^)/~ Tam gia, cậu hôm nay thật dữ dằn!
Rau rừng không có màu đỏ: Bởi vì thấy cậu.
Bang chủ Dạ: ~~~~(>_