Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1 EM LÀ ĐỒNG TÍNH 

Chu Tiếu Đông chỉ có một đam mê duy nhất đó chính là hồng trà Thống Nhất. Trong tủ quần áo của những người khác ở kí túc xá đều là mấy thứ đồ chơi hiếm lạ, chỉ có tủ của cậu toàn hồng trà Thống Nhất, mỗi ngày sáng tối một hộp, mặc kệ xuân hạ thu đông.

Cậu vừa mới lấy ra một hộp, đến nắp còn chưa kịp mở.

“Anh họ~~~~” Giọng lanh lảnh của Bạch Văn vang lên ngoài cửa, Chu Tiếu Đông liền đặt hồng trà Thống Nhất sang bên cạnh, nhanh như chớp phi ra ngoài, đóng cửa lại, thế nhưng một chân Bạch Văn đã kịp lách vào trong rồi.

Chu Tiếu Đông đông cứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Bạch Văn nhẹ nhàng nhấc bàn chân kia bước vào. Cậu biết đã không thể làm gì được nữa, quay phắt người lại, chỉ thấy Ngụy Vũ Thông khoanh tay trước ngực đứng ở bên cạnh cửa sổ, dùng ánh mắt thích thú nhìn mình.

Chu Tiếu Đông nhớ tới hành động vừa rồi của mình đã bị cậu ta thấy hết rồi, lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng, liếc mắt qua chỗ khác.

Bạch Văn gọi cậu: “Anh họ~~~~”

Thấy Bạch Văn “thân thiết” gọi mình như vậy, Chu Tiếu Đông đột nhiên có mong muốn vắt chân lên cổ chạy trốn, đó hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

Chu Tiếu Đông hít sâu một hơi, xoay người lại, tay đỡ trán, vô cùng yêu ớt, cố tỏ ra thân thiết trả lời: “Em họ, em đến chơi. Hôm nay anh họ không khỏe, nhức đầu lắm, chắc phải nghỉ ngơi một chút. Giờ không có cách nào chăm sóc em được, em cứ về trước đi, chờ anh họ khỏe lại sẽ đến thăm em nhé.”

Bạch Văn quan tâm nói: “Không sao, anh cứ nghỉ cho khỏe đi. Để kệ em ngồi cạnh anh cũng được.”

“Anh nghỉ ngơi cần sự yên tĩnh tuyệt đối.” Chu Tiếu Đông nhấn mạnh hai từ “tuyệt đối.”

Bạch Văn nói: “Em nhất định không làm ồn đâu.”

Nhìn ra Bạch Văn nhất định không muốn đi, Chu Tiếu Đông thầm than một tiếng, thu lại bộ dạng yếu ớt kia, hỏi thẳng: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Bạch Văn kéo cái ghế đến cạnh mình, đặt mông ngồi xuống.

Chu Tiếu Đông cầm hộp hồng trà Thống Nhất lên một lần nữa, mở nắp ra uống một ngụm, định bụng đợi chút nữa mặc kệ Bạch Văn có nói cái gì, cậu cũng sẽ làm như không nghe thấy, quyết tâm lấy tĩnh chế động.

Hai gò má Bạch Văn khẽ ửng hồng, ho nhẹ một tiếng thỏ thẻ: “Hôm nay em bị thần tình yêu Cupid bắn tên rồi.”

“Sặc.”

Chu Tiếu Đông phun toàn bộ hồng trà trong miệng ra ngoài bắn hết lên người Ngụy Vũ Thông đang đứng đối diện.

Chu Tiếu Đông, Ngụy Vũ Thông: “…”

Bạch Văn chớp chớp mắt, xấu hổ nói: “Anh họ, anh đừng kích động vậy chứ. Người kia cũng có phải anh đâu mà.”

Chu Tiếu Đông hoàn hồn lại, “May không phải anh.” Nếu Bạch Văn thích mình, vậy cậu đi ra kia nhảy lầu cho rồi. Cậu thuận tay rút khăn tay trong ngăn bàn ra, lau quần áo bị ướt của Ngụy Vũ Thông, rối rít xin lỗi: “Xin lỗi nhá, không cố ý đâu.” Nói là xin lỗi nhưng lại chẳng nghe được chút chân thành nào, ai bảo vừa nãy Ngụy Vũ Thông đứng bên cạnh cười khẩy cậu chứ.

Bạch Văn ở sau lưng cậu ló đầu ra, nói chen vào: “Không cố ý, chỉ cố tình thôi.”

Chu Tiếu Đông cười cười với Ngụy Vũ Thông: “Thật xin lỗi, em họ tui hơi mau miệng, hay cậu cứ cởi ra để tí tui giặt hộ cho?”

Bạch Văn sán lại gần hai người, mắt đảo tròn.

Ngụy Vũ Thông giống như không hiểu ám chỉ trong lời nói của cậu, gật đầu nói: “Vậy cũng được. Để tôi đi thay trước đã.” Sau đó, xoay người đi tìm quần áo sạch.

Chu Tiếu Đông hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lẽ ra không nên nói nửa câu sau, nhưng lúc này hối hận đã muộn rồi. Quay người thấy Bạch Văn mặt mũi vặn vẹo kỳ lạ, cậu nghi ngờ hỏi: “Đây là vẻ mặt gì thế?”

Bạch Văn cười hí hí quái dị nhìn cậu.

Chu Tiếu Đông dự cảm đáp án chẳng tốt đẹp gì, cậu liếc mắt sang chỗ khác, coi như không thấy nụ cười dị dạng của Bạch Văn, ngồi xuống chỗ của mình, hỏi thẳng: “Em thích cô bé nào vậy?”

Bạch Văn ngơ ngác nhìn Chu Tiếu Đông nói: “Ai bảo là con gái chứ?”

Chu Tiếu Đông biết tư duy của em họ nhà mình có chút khác với người thường, bé gái trong mắt người khác không chắc sẽ là bé gái trong mắt thằng quỷ này. Chu Tiếu Đông cố gắng bắt kịp sóng điện não của Bạch Văn, dò hỏi: “Không phải cô bé, vậy là đàn bà hả? Hay là giống cái?”

Bạch Văn lắc đầu nguây nguẩy, nghiêng đầu làm vẻ mặt ngây thơ: “Chẳng lẽ em chưa nói với anh em là đồng tính hả?”

Chu Tiếu Đông há hốc mồm, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Đàn ông… sao?”

Bạch Văn gật đầu cái rụp.

Chu Tiếu Đông đặt tay lên trán, muốn làm mình tỉnh táo lại. Quen Bạch Văn hơn mười năm, cậu cứ nghĩ bản thân đã rèn luyện được tâm lí cùng năng lực tiếp nhận vô cùng mạnh mẽ rồi cơ chứ, nhưng lúc này cậu mới nhận ra, bản thân mình còn kém cỏi lắm.

Chu Tiếu Đông mở hộc tủ ra, cầm lấy hai lon hồng trà Thống Nhất. Bạch Văn nghĩ là cậu sẽ cho mình một lon, đôi mắt cún con chờ mong nhìn cậu, kết quả, Chu Tiếu Đông mở nắp ra, ực ực, uống sạch luôn cả hai lon, sau đó còn định lấy thêm một lon nữa.

Bạch Văn lo lắng nói: “Anh họ, uống nhiều quá sẽ đái dầm đó.”

Chu Tiếu Đông quay đầu quát vào mặt Bạch Văn: “Câm miệng lại.”

Bạch Văn bĩu môi, rất vô tội nhìn cậu: “Anh bảo em câm miệng, vậy sao em giới thiệu người yêu cho anh được.”

Ngón tay Chu Tiếu Đông run lẩy bẩy, cuối cùng vẫn không lấy lon thứ ba mà hỏi: “Em chắc chắn bản thân không lầm chứ?”

“Tất nhiên rồi. Trong mắt em anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất.”

Chu Tiếu Đông tò mò hỏi: “Hoàn hảo ở đâu?”

Bạch Văn ngây ngất: “Chỗ đó cũng hoàn hảo.”

“…” Chu Tiếu Đông ho khan: “Em thật ra không phải đang sùng bái cậu ta chứ? Không phải coi cậu ta thành thần tượng chứ?”

Bạch Văn rất quả quyết: “Đương nhiên. Anh ấy là bạn đời lí tưởng của em đó.”

“Bạn đời lí tưởng?” Chu Tiếu Đông nghi hoặc nhìn Bạch Văn, nhóc con này mà cũng có bạn đời lí tưởng hả?

Bạch Văn đếm đầu ngón tay liệt kê: “Cao 1m8 nè, đẹp giai ngời ngời nè, giọng nói trầm thấp gợi cảm lại không hề ẹo nè, ngón tay trắng trẻo mềm mại nè, xương cốt rõ ràng nè.”

“…” Chu Tiếu Đông câm lặng. Cái này gọi là tổng hợp của các chứng mê trai, mê giọng nói, mê ngón tay phải không?

Chu Tiếu Đông đau đầu nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: “Vì sao em lại nói cho anh biết?” Không nói với cậu, cậu sẽ không cần phải đau đầu lo lắng làm sao để thổi bay suy nghĩ này trong đầu Bạch Văn.

“Bởi vì anh là anh họ của em mà anh lại còn chơi game nữa.”

Chu Tiếu Đông chớp chớp mắt: “Có quan hệ gì với chơi game hả?”

“Em nghe nói, anh ấy thích chơi game.” Bạch Văn đỏ mặt, nắm chặt hai tay, “Em quyết định bắt đầu theo đuổi anh ấy từ lĩnh vực anh ấy yêu thích.”

“Ầy… Ở đâu ra phương pháp theo đuổi này vậy?” Tại sao lại có cảm giác chơi game để vượt qua bài kiểm tra nhỉ?

Bạch Văn vẫn tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là gặp gỡ anh ấy, quyến rũ anh ấy, để anh ấy thích em, bị em làm cho điên đảo, chết mê chết mệt, nói gì nghe nấy, muốn chết cũng không cảm thấy tiếc.”

Ngụy Vũ Thông đã thay quần áo xong cũng đã nghe được toàn bộ những gì hai anh em nhà kia nói chuyện với nhau, mới tò mò hỏi: “Vì sao lại muốn chết cũng không tiếc?”

Chu Tiếu Đông đang không ngừng vặn người, rốt cục khựng lại, mặc dù trực giác cho thấy đây không phải chuyện gì tốt, nhưng trong lòng cậu thực sự rất tò mò.

Bạch Văn xấu hổ nói: “Ví dụ như tinh tẫn nhân vong các kiểu ấy.”

Ngụy Vũ Thông đột nhiên hiểu vì sao Chu Tiếu Đông lại có phản ứng kịch liệt như vậy. Chu Tiếu Đông bụm mặt, tiếp tục không ngừng thay đổi tư thế ngồi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

“Anh họ, anh bị trĩ hả? Đã bị thì phải đi gặp bác sĩ đi, nếu cứ cù nhây mãi sẽ nát mông đó.” Bạch Văn thực quan tâm nói.

Lưng Chu Tiếu Đông cứng còng. Cậu cảm giác phía sau có hai ánh mắt như cây kim đang đâm thẳng vào lưng mình. Cậu cắn răng xoay người, phớt lờ ánh mắt chọc ghẹo của Ngụy Vũ Thông, trừng mắt nhìn Bạch Văn, nói: “Anh vô cùng vô cùng khỏe mạnh!”

Bạch Văn đột nhiên đỏ ửng mặt, con mắt không ngừng liếc nhìn Ngụy Vũ Thông.

Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông đều bị hành vi của Bạch Văn làm cho ngơ ngẩn không hiểu gì, Chu Tiếu Đông hỏi: “Em cứ nhìn cậu ta làm gì thế?” Chẳng lẽ thằng quỷ này đã chuyển tình yêu khi nãy sang Ngụy Vũ Thông rồi sao? Chu Tiếu Đông đánh giá Ngụy Vũ Thông, đột nhiên phát hiện cậu bạn mình rất hợp với yêu cầu bạn đời lý tưởng của Bạch Văn, tuy thiếu chút nữa mới được 1m8 nhưng lại vô cùng đẹp trai, giọng nói cũng gợi cảm, ngón tay dù không trắng trẻo nhưng xương cốt lại rất rõ ràng.

Chu Tiếu Đông hít một hơi khí lạnh.

Bạch Văn quan tâm hỏi cậu: “Anh họ, mông anh rất đau hả?”

Chu Tiếu Đông theo bản năng lắc đầu.

Bạch Văn không vui nói: “Anh họ, làm một tiểu thụ tốt không được quá nuông chiều tiểu công.” Ánh mắt lại chăm chú nhìn Ngụy Vũ Thông, giống như đang im lặng nói: em biết rõ đó nhá em biết hết đó nhá.

“A?” Chu Tiếu Đông mờ mịt nhìn Bạch Văn.

Ngụy Vũ Thông nhướng lông mày nhìn lại Bạch Văn.

“Tiểu công mà không thương yêu tiểu thụ của mình thì chính là một tên tra công cặn bã.” Bạch Văn tốt bụng giải thích, sau đó nháy mắt mờ ám, khuyên nhủ: “Các anh đừng quá kịch liệt, hại thân, không tốt đâu.”

Nghe vậy Chu Tiếu Đông đã đại khái hiểu được tiểu công, tiểu thụ là gì, hơn nữa còn biết biểu hiện kì quái vừa rồi của Bạch Văn là vì đâu. Chu Tiếu Đông xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây với thằng kia chẳng có nửa xu quan hệ gì cả.”

Ngụy Vũ Thông vội ho một tiếng, vớ bạ một quyển sách bắt đầu giở lung tung.

Bạch Văn hào hứng cười nói: “Hí hí, hóa ra anh họ là tsun thụ nha~”

Ngay cả cổ Chu Tiếu Đông cũng đỏ bừng, tức rồi đó.

“Ây da, anh họ đừng thẹn mà!” Bạch Văn trêu chọc.

Chu Tiếu Đông gằn từng chữ từng chữ: “Rốt cuộc em đến đây làm gì thế?”

Bạch Văn biết rõ mỗi khi Chu Tiếu Đông dùng giọng này nói chuyện tức là đã vô cùng tức giận rồi, cậu vội thu lại vẻ mặt tí tởn, tội nghiệp nhìn Chu Tiếu Đông: “Anh họ anh chơi game rất giỏi ha!”

“Em muốn anh dạy em chơi game?”

Bạch Văn gật đầu như gà mổ thóc.

Chu Tiếu Đông vuốt trán, nhìn đôi mắt sáng ngời trong suốt của Bạch Văn, bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi chọc giận anh, thế mà giờ còn dám mặt dày nhờ vả anh hả?”

Bạch Văn cười ha ha, mặt lại đỏ bừng như quả táo đỏ.

Chu Tiếu Đông chậc một tiếng: “Hừ. Thật bất công, em bố láo như thế mà lại có gương mặt rất đáng yêu. Hơn nữa, bao tuổi rồi mà cứ hở tí là xấu hổ vậy?”

Chu Tiếu Đông tám tuổi đã biết cậu em họ này. Khi đó Bạch Văn xinh như một bé búp bê, mặt tròn trịa, đôi mắt to lấp lánh, lông mi vừa dài vừa cong, giọng nói vừa giòn lại vừa ngọt, rất dễ đỏ mặt, là một bé búp bê nổi tiếng, người gặp người thích. Chu Tiếu Đông tất nhiên cũng rất thích cậu em họ đáng yêu.

Sau khi ở chung, Chu Tiếu Đông dần dần phát hiện em họ nhà mình rất có năng lực gây họa, còn gấp lũy thừa với sự đáng yêu của nó. Từ đó Bạch Văn trong lòng cậu từ búp bê đáng yêu quá độ thành ngôi sao tai họa, thế nhưng vài ngày sau, cậu mới biết lực sát thương của Bạch Văn khổng lồ như thế nào.

Bạch Văn khẽ lắc tay áo, ngượng ngùng nói: “Người ta trời sinh là thụ rồi, xấu hổ, đỏ mặt là nhất định mà!”

Chu Tiếu Đông buồn bực dùng đầu đập bàn.

Bạch Văn chớp mắt nói: “Anh họ, mặc dù anh sau này mới thành thụ, tính ra kém em chút chút, nhưng anh đừng tự ti. Em tin tưởng anh Thông nhất định sẽ đối xử rất tốt với anh.”

Cơ thể Chu Tiếu Đông cứng đờ, chỉ thẳng vào Ngụy Vũ Thông, tức giận nói: “Chỗ nào của cậu ta công hơn anh hả!”

Bạch Văn chớp chớp mắt nói: “Anh họ, rốt cuộc anh thừa nhận hai người có một chân rồi nha.”

Chu Tiếu Đông hóa đá.

Bạch Văn vô cùng lo lắng nói: “Thế nhưng, anh họ, anh như vậy rất dễ dọa chạy tiểu công nhà mình.”

Chu Tiếu Đông lại chỉ thẳng vào mặt Ngụy Vũ Thông, quát lên: “Tại sao anh phải lo lắng mình sẽ dọa cậu ta chạy chứ.”

“Bởi vì anh ấy là người đàn ông của anh!”

“Ai nói cậu ta là đàn ông của anh hả!”

Bạch Văn chu mỏ nói: “Chính anh chỉ vào anh ấy, thừa nhận đó là tiểu công nhà mình mà.”

Tay Chu Tiếu Đông đang chỉ thẳng vào mặt Ngụy Vũ Thông lập tức run rẩy, giống như bị điện giật, rụt ngay về.

Ngụy Vũ Thông bình tĩnh giở sách, giống như không hề nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai anh em nhà kia.

Bạch Văn cúi người, kề miệng thầm thì vào tai Chu Tiếu Đông dạy dỗ: “Anh họ, anh không thể cứ không tự nhiên như vậy được.”

Chu Tiếu Đông rốt cuộc không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Tại sao em còn chưa đi!”

“Anh còn chưa đồng ý sẽ dạy em chơi game mà.” Bạch Văn cười lộ hai cái răng khểnh đáng yêu.

Chu Tiếu Đông giận đến nỗi ngón tay run lên.

“Anh họ ~~~~~~~~~~~~”

Vì không để bản thân tức giận đến đứt mạch máu mà chết, cuối cùng Chu Tiếu Đông không còn cách nào khác phải đồng ý dạy Bạch Văn chơi game, “Ngài mai mang máy tính qua đây, cho em thời gian 5 ngày, nếu 5 ngày còn không học xong thì mặc kệ em đó.” Khi thằng quỷ này chơi game rồi chắc sẽ không còn thời gian đến đây hành hạ cậu nữa nhỉ?

“Cám ơn anh họ! Vậy ngày mai em đến tìm anh nha.” Nhận được câu trả lời vừa lòng, Bạch Văn nhún nhún nhảy nhảy đi về.

Chu Tiếu Đông liếc mắt thấy Bạch Văn rốt cuộc đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lấy một lon hồng trà Thống Nhất bổ sung thể lực cho mình. Nói chuyện với Bạch Văn cảm giác còn mệt hơn so với đánh trận, hơn nữa… hơn nữa…

Hồng trà trong miệng Chu Tiếu Đông lại một lần nữa phun hết ra ngoài, quát lên: “Mịe! Tại sao quên mất lý do thằng quỷ kia chơi game là để theo đuổi đàn ông chứ!”

Ngụy Vũ Thông bình tĩnh nói: “Không phải trước đó cậu đã biết rồi hả?”

Chu Tiếu Đông phát điên: “Thì biết. Nhưng lúc đồng ý quên bố nó mục đích ban đầu của thằng nhãi đó!”

Ngụy Vũ Thông im lặng liếc Chu Tiếu Đông, giống như đang nhìn một thằng ngu.

Chu Tiếu Đông bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lập tức nhớ tới mấy lời nói bậy nói bạ của Bạch Văn, mặt cậu lại đỏ bừng lên, ngượng ngùng giải thích: “Em họ tui có chút…” cậu chỉ đầu mình, “Đó đó. Nên là, cậu đừng quá để ý nhé.”

“Tôi không để ý.”

Chu Tiếu Đông thở phào.

Ngụy Vũ Thông nói tiếp: “Đàn ông thích đàn ông cũng chẳng sao cả, tôi không kì thị.”

“A?” Chu Tiếu Đông há hốc mồm. Ngụy Vũ Thông hình như hiểu lầm ý của cậu rồi. Sau đó, cậu mới chợt nhận ra, chết tiệt, đồng tính là dị loại thế mà lúc nãy tại sao cậu lại quên mất trong phòng còn có một người khác chứ?

Ngụy Vũ Thông nhìn Chu Tiếu Đông lại ngây người, đem quần áo vừa thay ra ném cho cậu, “Giặt sạch đi, tiện thể giặt luôn quần áo bẩn ngày hôm qua của tôi nhé.”

Chu Tiếu Đông ngơ ngác gật đầu, ôm quần áo đi vào nhà tắm.

Nửa giờ sau, Chu Tiếu Đông vọt thẳng vào phòng ngủ, giận dữ nói: “Ngụy Vũ Thông, tại sao tui phải giặt quần áo ngày hôm qua cho cậu chứ?”

Ngụy Vũ Thông không trả lời mà hỏi lại: “Giặt xong rồi hả?”

Chu Tiếu Đông lau mồ hôi trên trán, “Xong rồi.”

Ngụy Vũ Thông im lặng nhìn cậu, “Giặt xong rồi cậu còn xoắn xuýt vấn đề đó làm gì?”

Trả lời anh là tiếng cửa đóng sầm một cái.

_______________________

Hồng trà Thống Nhất chính là cái này:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.