Võng Du Chi Tuyệt Sắc Thiếu Niên

Chương 10: Chương 10: Làng Chài Thái Hồ




CHƯƠNG 10: LÀNG CHÀI THÁI HỒ

Đi thăm bệnh nhân cần đem theo thứ gì đây?

Tiểu Hòa, trước khi lên xe ngựa, ở Kim Lăng đã mua mấy cân táo mà mình thích ăn nhất, mua một hộp hoa mai cao mới ra lò, đến khi xuống xe ngựa tại Vô Tích lại mua một bao bánh bao cùng sườn heo dấm đường chua.

Thái Hồ trong trò chơi rất lớn. NPC quan dịch ở Vô Tích lại bảo không có xe ngựa trực thẳng đến thôn Lan Khuê, vì thế Tiểu Hòa đành ngồi xe ngựa đến thôn phụ cận, hỏi lại đường rồi tự đi bộ tới.

Đi được nửa ngày, Tiểu Hòa mới nhìn đến một làng chài nhỏ nằm bên cạnh mặt nước  mênh mông vàng rực bởi thấm đẫm ánh mặt trời. Hơi nước ẩm ướt, không khí tươi mát đập vào mặt, tiểu Hòa hít thật sâu một hơi, thấy trong ngươi rất sảng khoái thoải mái.

 

Đi khắp nơi tìm Hạ Khinh Y, không nghĩ tới chưa tìm thấy Hạ Khinh Y, lại nhìn đến cách bên ngoài thôn không xa một thân ảnh nữ tử quen thuộc vội vàng đi tới.

Thu Thủy Y Nhân.

Là người của Thủy Thiên các.

Tiểu Hòa theo phản xạ  tránh ngay sau một đống cỏ khô.

“Hạ Kình, ngươi đi ra.” Thu Thủy Y Nhân dừng lại cước bộ, giương giọng kêu lên.

Bên hồ cỏ lau khẽ nhúc nhích, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ rẽ đám cỏ lau trôi ra, trên thuyền rõ ràng chính là Hạ Khinh Y.

Thu Thủy Y Nhân ngọc dung ngưng túc.”Ta biết ngay ngươi ở chỗ này.”

Hạ Khinh Y rời thuyền, xoay người đem thuyền nhỏ cập vào bờ.

Thu Thủy Y Nhân trong mắt tức giận càng đậm.”Vì sao phải làm như vậy? Nếu ngươi hận ta, trực tiếp tới giết ta là tốt lắm, ngươi cho là ngươi làm như vậy thực anh hùng sao? Ta chỉ hội càng thêm khinh thường ngươi.”

Hạ Khinh Y thản nhiên đáp: “Ngươi đại khái nghĩ sai rồi, ta giết Nguyệt Tại Thủy Thiên không phải bởi vì ngươi.”

Thu Thủy Y Nhân như thế nào sẽ tin hắn: “Ngươi có biết hay không mọi người trong trường , mọi người trong trò chơi đang cười ta ? Hạ Kình, ta không nghĩ tới ngươi lại ngây thơ như vậy.”

Hạ Khinh Y không tái phế lời lẽ, vẻ mặt chỉ bình thản không nói lời nào. Tiểu Hòa ở mặt sau đống cỏ khô nói thầm, ngươi hiểu lầm hắn rồi, hắn thật sự không phải bởi vì ngươi.

Thu Thủy Y Nhân ánh mắt dần dần mê võng, thanh âm thấp xuống, “Ngươi vì sao muốn vào trò chơi? Nếu muốn vào, tại sao không tới sớm hơn, nếu ngươi chơi sớm hơn một chút, ta sẽ không. . . . . . sẽ không. . . . . .”

Sẽ không cái gì? Sẽ không thay đổi tâm sao? Tiểu Hòa ghé vào cỏ khô giúp nàng điền vào chỗ trống.

Hạ Khinh Y chỉ thản nhiên hỏi lại một câu: “Phải không?”

Thu Thủy Y Nhân lại giống như bỗng nhiên hỏng mất.”Hạ Kình, ta hận ngươi.” rồi xoay người bỏ chạy như điên.

Lan Khê thôn lại khôi phục yên tĩnh. Hạ Khinh Y nhìn bóng dáng Thu Thủy Y Nhân đi xa, trong đôi mắt dần dần toát ra một tia phiền muộn, vẻ mặt không còn loại bình tĩnh như vừa rồi.

Tiểu Hòa nghe được mơ mơ màng màng , nghĩ rằng tỷ tỷ này thực không có ăn khớp. Rõ ràng là nàng không cần Hạ đại ca, vì sao lại nói hận Hạ đại ca chứ? Lại nghĩ tới lần trước nàng một hồi muốn cây đàn một hồi lại không cần, càng thêm khẳng định nàng chính là như thế , trong lòng càng thêm đồng tình với Hạ Khinh Y.

Hắn vừa mới nghe được nhập thần, không chú ý thân thể mình vẫn vươn về phía trước. Lúc này muốn đứng lên, tay liền vịn đống cỏ , lại không nghĩ rằng đống cỏ khô là rỗng ruột  cũng không rắn chắc, vì thế thăng bằng không vững lập tức ngã vào trong cỏ khô. “Ô”  một tiếng, cả người liền chỉ còn hai cái chân ở bên ngoài giãy giụa.

Hạ Khinh Y đã sớm phát hiện hắn, chỉ là không ra tiếng, chờ hắn tự mình đi ra. Lúc này thấy thế cũng nhịn không được cảm thấy buồn cười, đi qua giúp hắn rút ra.

Tiểu Hòa đầu óc choáng váng, đầu đầy cỏ khô, đứng trên mặt đất một hồi mới nháy mắt mấy cái tỉnh táo lại, ngượng ngùng chào hỏi.”Hạ đại ca.”

Tiếp theo nhìn đến trong tay gì đó, ảo não  kêu to: ” Bánh bao của ta!” Trong gói nhỏ, bánh bao đều da tróc thịt bong , may mắn những thứ khác không bị áp hư.

“Hạ đại ca, ngươi bị thương thế nào rồi ? Đây là tặng cho ngươi bồi bổ .”

Tiểu Hòa vừa nói vừa đưa lễ vật cho Hạ Khinh Y. Hạ Khinh Y biểu tình có chút cứng ngắc tiếp nhận, tựa hồ không thói quen.

“Nội thương, không có vấn đề gì.” Hạ Khinh Y nói đơn giản.

“Đau không?”

“Không.”

“À.” Thực ngốc, đóng cảm giác đau sẽ không đau thôi.

Tiểu Hòa quan sát kỹ  khí sắc của hắn  , nhìn không ra cái gì. “Kia. . . . . . Hạ đại ca ăn táo đi, táo này ăn ngon lắm, so với trong hiện thực  còn muốn ăn ngon hơn.”

Tiểu Hòa chạy nhanh đẩy mạnh tiêu thụ lễ vật mình mang đến.

Hạ Khinh Y lại sửng sốt một chút.

Tiểu Hòa thực tự giác  lấy qua gói to vừa mới cho người ta  , cầm một quả táo, nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một quả. Chạy đến bên hồ đem hai trái táo rửa sạch, tự mình cắn trước một ngụm, còn lại một trái đưa cho Hạ Khinh Y.

Hạ Khinh Y ở dưới ánh mắt chờ mong của tiểu Hòa đem quả táo đưa đến bên miệng.

“Ừ, ngon lắm.” Hắn gật đầu.

Tiểu Hòa cười mở mày, lập tức cảm giác cùng Hạ Khinh Y thân cận  rất nhiều. Vị đại ca này tuy rằng bộ dáng không quá thích nói chuyện, nhưng kỳ thật tốt lắm , vị tỷ tỷ kia rất không có ánh mắt .

“Hạ đại ca đừng khổ sở , thiên nhai nơi nào vô phương thảo, lần sau khẳng định sẽ tốt hơn.” Tiểu Hòa một bên cắn quả táo, một bên đem câu kinh thường tụng của Soái Ca thế gia  nhất nhất nói đi ra, nghiêm trang  khuyên giải Hạ Khinh Y.

Nói xong lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa tỷ tỷ kia cũng không phải rất đẹp, tỷ tỷ kế tiếp nói không chừng càng đẹp hơn.”

“Xinh đẹp có ích lợi gì? Ta tình nguyện nàng không có gì đặc biệt .” Hạ Khinh Y than nhỏ, nói xong lại nhịn không được tự giễu, hắn là không phải áp lực lâu lắm đi mới cùng một tiểu hài tử chưa biết gì tâm sự.

Tiểu Hòa trong lòng có thích thích, gật đầu: “Đúng vậy, xinh đẹp tối vô dụng , ta tình nguyện thông thông minh minh .” Học bài cũng không cần phải vất vả nữa.

Hạ Khinh Y bất giác buồn cười, lần đầu nhìn xem kỹ  dung mạo của thiếu niên. Mặt mày thanh tú, sóng mắt trong suốt, màu da trắng nõn, quả thật cũng có thể xưng là xinh đẹp. Nhưng nhận xét như vậy không khỏi cảm thấy mình quá mức tốt bụng, nhưng lại không biết vì sao trong lòng không hề chán ghét, ngược lại hắn càng cảm thấy vui mừng thật sự.

Quả táo ăn xong rồi, bàn tay tiểu Hòa tiến vào gói to.

“Hoa mai cao.”

Lại là tự mình trước lấy một cái rồi mới cho người ta một cái. Hạ Khinh Y nhìn xem đều nhịn không được muốn nhắc nhở hắn, mấy thứ này hắn đã tặng cho người ta.

Hương vị ngọt ngào của hoa mai cao ở trong miệng nở rộ. Gió từ hồ thổi động cỏ lau sách sách rung rung. Mặt nước nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào bờ. Dõi mắt nhìn lại, mênh mông sông nước không thấy giới hạn, vài chú chim bay lướt là là trên mặt hồ. . . . . .

Tiểu Hòa nheo lại ánh mắt.”Hạ đại ca, ngươi làm sao tìm được địa phương xinh đẹp như vậy a? Thuyền nhỏ kia là của ngươi  sao?”

Hạ Khinh Y đang muốn trả lời, bỗng nhiên biến sắc, “Có người đến , ngươi mau logout.”

Tiểu Hòa sửng sốt, hoa mai cao còn cắn ở miệng, một mũi tên đã bắn trúng trâm cài tóc của hắn. Bạch ngọc trâm nhất thời vỡ ra rớt xuống, tóc dài tản lạc trên vai.

Tiểu Hòa chạy nhanh logout, hệ thống lại nêu lên —— trạng thái chiến đấu, không thể logout.

“Hiện tại muốn đi, đại khái không còn kịp rồi.” Nguyệt Tại Thủy Thiên mặt mang mỉm cười chậm rãi đi tới, ánh mắt xẹt qua Hạ Khinh Y, nhìn về phía tiểu Hòa nói: “Lại thấy mặt.”

Tiểu Hòa thấy hắn  tươi cười liền nhịn không được hướng sau lưng Hạ Khinh Y co rụt, lập tức cảm thấy hành của vi mình rất không chí khí , lập tức lại đứng thẳng thân thể.

Hạ Khinh Y nói: “Nguyệt Các chủ thật sự là biết điều, mang nhiều người như vậy ngàn dặm xa xôi đi tìm chết sao?”

Nguyệt Tại Thủy Thiên khinh phiêu đáp: “Khinh Y huynh không cần phô trương thanh thế . Lúc trước ta đem kiếm tiên tuyệt học dễ dàng tặng cho ngươi, chính là biết kiếm tiên võ công tuy rằng bá đạo, nhưng có một chỗ thiếu hụt trí mạng : Không thể tử vong được. Tử vong một lần trong một tháng uy lực giảm phân nửa, tử vong ba lần sẽ luyện lại từ đầu.” Hắn nhìn về phía Hạ Khinh Y, “Khinh Y huynh đã muốn bị thương, hôm nay xem ra là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Trong một tháng giết ngươi ba lượt, Thủy Thiên các đại khái có thể làm được đến.”

Hắn nói là thật sao? Tiểu Hòa khẩn trương  nhìn về phía Hạ Khinh Y.

Hạ Khinh Y không có phủ nhận, trầm mặc một lát sau hỏi: “Là nàng nói cho ngươi ta ở đây sao?”

“Tất nhiên.” Nguyệt Tại Thủy Thiên dừng lại , sau đó từ từ trả lời: “Nàng nói, không hy vọng ngươi tiếp tục ngoạn trò chơi này.”

Hạ Khinh Y mi gian đều là cô đơn, tiểu Hòa vừa lo lắng vừa  đồng tình  nhìn hắn.

Hạ Khinh Y nhìn hắn một cái, nói: “Tiểu hài tử này cùng ân oán chúng ta  không quan hệ, ngươi thả hắn.”

Nguyệt Tại Thủy Thiên lần này mục tiêu là Hạ Khinh Y, cũng không muốn phức tạp, rõ ràng  trả lời: “Có thể.”

“Hạ đại ca, ta không sợ. . . . . . A!”

Tiểu Hòa một tiếng thét kinh hãi.

Hạ Khinh Y thế nhưng một tay nâng lên hắn, đưa hắn hướng thuyền nhỏ ném đi, đồng thời kiếm quang hiện lên, dây thừng cột thuyền bị chặt đứt, thuyền nhỏ bị Hạ Khinh Y dùng nội lực đẩy, nháy mắt cách bờ mấy chục thước.

Tiểu Hòa chật vật  đứng lên, không nói nữa, chung quanh tìm kiếm mái chèo. Bởi vì hắn vừa mới thu được tin nhắn của Hạ Khinh Y  : lái thuyền đến phía đông đám cỏ lau, tọa độ cụ thể, 1174/ 145 Thái Hồ.

Tìm được cây trúc chèo thuyền, tiểu Hòa khóc không ra nước mắt, ta không biết chèo thuyền a.

May mắn hắn không ngu ngốc, nhớ tới trong tivi bộ dáng chèo thuyền của người ta liền cầm lấy cây trúc chống mặt nước chèo đi. Thuyền nhỏ từ từ bơi, vài phút sau liền biến mất trong đám cỏ lau.

Trên bờ đã là một mảnh đao quang kiếm ảnh.

Cao cao cỏ lau hoàn toàn che khuất  tung tích thuyền nhỏ . Tiểu Hòa dừng thuyền, xem tọa độ, 1174/145, chính là nơi này . Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở mép thuyền lo lắng  chờ Hạ Khinh Y xuất hiện.

Phía sau mặt nước một trận rung chuyển, tiểu Hòa kinh hỉ quay đầu, quả nhiên là Hạ Khinh Y.

Hạ Khinh Y bắt lấy tay tiểu Hòa vươn ra nhảy lên thuyền, bất chấp quần áo ướt đẫm  , vội vàng tay lái thuyền hướng vào phía trong hồ. Thuyền nhỏ dần dần thoát ly cỏ lau che dấu.

“Bọn họ ở kia!”

Trên bờ có người hô lớn, ngay sau đó một trận mưa tên phóng tới thuyền nhỏ. Tiểu Hòa chưa tới kịp làm ra phản ứng đã bị Hạ Khinh Y áp đảo ở trong khoang thuyền hẹp hòi , mưa tên trượt qua trên đầu bọn họ.

Thuyền nhỏ theo hướng gió trong hồ thổi đi, dần dần mưa tên thưa thớt, tiếng người nhỏ đi. Hạ Khinh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết tạm thời thoát ly hiểm cảnh. May mắn hôm nay ông trời hỗ trợ, thổi giớ đông.

Hắn cần đứng lên, lại cảm thấy thân mình kiệt sức, hận không thể vẫn như vậy nằm luôn, huống chi thiếu niên dưới thân ấm áp như vậy  .

Hắn không tự chủ được nhắm mắt lại, đầu cúi ở cần cổ của thiếu niên  .

“Hạ đại ca ngươi làm sao vậy?”

Thiếu niên tay ấm áp xoa trán hắn.

“Không có việc gì. . . . . . Để cho ta ngủ một hồi.” Hắn có chút mơ hồ  trả lời.

“Ừ.” Tiểu Hòa im lặng  một hồi, lại hỏi, “Nhưng mà chúng ta đi đâu?”

Nhưng không có trả lời , tiểu Hòa cả kinh, nhìn Khinh Y hai mắt nhắm nghiền, dĩ nhiên đã ngủ say sưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.