Võng Du Mục Sư Nghịch Tập

Chương 8: Chương 8: Tiền bối




Đôi nam nữ giang hồ từ sau theo tới vừa kịp trông thấy cảnh này, trong lòng lập tức kinh sợ, bất khả tư nghị nhìn Tưởng Thần như nhìn một lão tiền bối.

Đám hán tử đó truy sát hai người, chiến lực bất kì tên nào cũng trên 70K, hai người không thể nào ứng phó nổi. Nhưng khi đối diện với thanh niên này, đám ác hán đó ngay cả một chưởng cũng không tiếp nổi, không khác nào gà đất chó kiểng!

Nhìn vào công lực mà Tưởng Thần phát ra, hai người căn bản không thể nghĩ được đây là một thanh niên tuổi trẻ, nội lực tràn chề xuất thể phát ra ngoài này, e chỉ có ở cấp bậc Minh chủ mới có. Trên giang hồ chưa từng thấy ai như vậy!

Hai người dự đoán đây có phải là một lão quái đã cải lão hoàn đồng hay không, hoặc là một lão quái đã ăn thiên linh địa quả gì đó mà giữ được dung nhan tuổi trẻ.

Chỉ có cách này mới giải thích ổn thoả.

Tưởng Thần phất tay áo, xong mới chợt nhận ra mình không có tay áo!

Trang bị cơ bản của một mục sư, à, phải nói là trang bị cơ bản của tất cả người chơi đều giống nhau, nam quần cọc, nữ thì được ưu tiên kín đáo hơn.

Vấn đề trang phục rất dễ giải quyết nếu ở trong thành, tất cả người chơi đều có thể mua quần áo đủ loại mà mặc.

Đây không phải là trò chơi, không có tiểu điếm nào lại đi bán hai ba loại trang phục nhất định cả. Tất cả đều giống như thật, chỉ khác là có hệ thống và chiến lực!

Nói cách khác, Tưởng Thần đang ở trần, đến lúc này hắn mới chợt nhận ra điều đó, thành ra việc phất tay sau đó chấp sau lưng vừa rồi thật giống như trò hề.

Đôi nam nữ vừa bước đến nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, những lão quái như vậy, làm ra các chuyện khác người cũng không có gì lạ. Tưởng Thần thì chưa hề quan tâm tới chuyện mặt mũi, nếu không đã không có chuyện đi đâu cũng bị người khác chửi điên rồi.

Đến trước mặt Tưởng Thần, thiếu nữ khom người hành lễ, kính giọng nói:

- Tiểu nữ Lục Quân Dao xin thỉnh an tiền bối, vừa rồi đa tạ tiền bối đã cứu mạng, nếu không có tiền bối e là hôm nay ta phải vẫn lạc rồi

Nam tử tuấn kiệt cũng bước lên, chấp tay, nói:

- Vãn bối là Hàn Lục của U Linh sơn trang, đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ

Cả hai lấy giọng tôn kính nhất để nói, lão quái trước mắt này công lực hơn xa một trời thiên so với trang chủ, tôn kính là điều hiển nhiên.

Lục Quân Dao mắt không rời khỏi người Tưởng Thần, trong mắt lấp lánh tinh quang, hai má đỏ lên e thẹn.

Cũng không trách được, Tưởng Thần hắn thật ra là một soái ca, soái ở mức vừa, bình thường rất được nhiều cô gái chú ý đến, tiếc là họ đều nghĩ hắn là điên.

Lúc này hắn lại có công lực kinh thiên, quân tử tài mỹ nhân thương, khiến cho Lục Quân Dao chú ý cũng là điều bình thường, ở sơn trang chưa có nam tử nào được nàng chú ý cả.

Hàn Lục do dự một chút, nói:

- Không biết nên gọi tiền bối là gì? Lần này ơn nghĩa khó mà đền đáp, hy vọng tiền bối có thể đến U Linh sơn trang làm khách, để vãn bối cùng sư phụ tận tình báo đáp

Vừa nghe, hai mắt Lục Quân Dao sáng lên, vội vàng nói:

- Đúng vậy a, kính xin tiền bối hạ giá đến U Linh sơn trang ta!

Tưởng Thần nào chú ý những lời đó, hắn bỏ qua Hàn Lục và Lục Quân Dao, trong đầu chỉ nghĩ vừa rồi khoả Độc Long Châu kia rơi ở đâu nhỉ.

Hắn chậm rãi khinh công bay đi, cái khinh công thô thiển của hắn chỉ giúp hắn lơ lững đôi chút.

Nhìn theo Tưởng Thần, Lục Quân Dao cắn răng, trong lòng gấp gáp, hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Hàn Lục suy nghĩ trong thoáng chóc, quả quyết nói:

- Đuổi theo! Phải mời bằng được người này đến U Linh sơn trang ta, chỉ cần vị tiền bối xuất hiện sẽ xoay chuyển được thế cục!

- Ân, đuổi theo

Lục Quân Dao gật đầu rồi khinh công bay theo, Hàn Lục cũng không chậm trễ nối bước.

Cả hai tò mò nhìn theo Tưởng Thần, nếu người này muốn đi, có lẽ đã khinh công đi mất rồi, đâu thể từ tốn như vậy, chắc đang có ý định gì đó.

Tưởng Thần cũng buồn phiền lắm chứ, hắn hoàn toàn là đốt MP để khinh công, thành ra không làm ra dáng vẻ gì được.

Khinh công một hồi cũng tìm đến chỗ cũ, lúc này ánh hoàng hôn chỉ còn le lói nơi chân trời, hắn dừng chân ở gốc rừng đó, nơi mà độc của Độc Long Châu làm cho cây cỏ héo khô.

Độc lúc này đã tản đi hết, chỉ để lại mảnh đen kịt trên đất. Tưởng Thần ngồi xuống tay đặt lên đó, hắn mỉm cười, tay bất chợt vận dụng Diễn Sinh Thuật!

Tưởng Thần cũng không phải triệu hồi ra đại thụ, hắn chỉ muốn lợi dụng nguồn sinh mệnh vô tận từ Diễn Sinh Thuật để hồi sinh những góc cỏ này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.