Mỗi lần một viên đá lao đến, Lys lại cảm nhận được sự điền cuồng muốn trỗi dậy, cậu cong người lách né rồi nhào lộn, thân xác mệt mỏi bị lấp đi bởi sâu trong tâm hồn cậu, luôn có những hình ảnh mập mờ truyền cho Lys nghị lực để đứng vững. Đó có thể là người cha đã mất, là người em gái mà cậu mới nhận hay là gì ai biết được. Trước đây, Lys tìm đến game chỉ để khuây khỏa trong cuộc sống vốn toàn màu xám, cậu thậm chí chẳng nghĩ đến tiền bạc mà giữ nguyên kho đồ đáng giá hàng triệu trong game. Nhưng hiện tại, cậu đã dần thay đổi, không còn là một đứa nhóc lớp mười một chỉ biết sống qua ngày như trước.
“Ta sẽ trả lời!”
Lys hét lớn, máu trong cơ thể cậu đang sôi trào.
“Câu trả lời là… Rương báu!”
“Ting! Chúc mừng bạn đã trả lời chính xác, chỉ số INT tăng thêm 10, vượt tầng một thành công, chuẩn bị chuyển đến tầng hai trong 10 giây.”
“Phù…” Lys thở phào nhẹ nhõm, xung quanh cơn mưa đá đã dứt, cậu có thể vui vẻ mà tận hưởng không khí chiến thắng.
Câu hỏi chỉ là một dạng đố mẹo mà thôi, nhưng ngoài Lys ra không có người chơi nào tự nguyện chọn cách trả lời để vượt tầng. Nếu có thể chịu đựng qua mười cơn mưa đá, họ vừa có thể qua tầng, vừa có thể tăng chỉ số AGI và STR.
“Ting! Bạn đã lên đến tầng hai.”
Quanh Lys cảnh vật lần nữa bị mờ đi, từng lớp từng lớp sương trắng kéo đến, hơi lạnh phả vào mặt Lys, buốt giá.
“Bạn đã bị đóng băng!” Lys co ro, cậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, không chỉ bị hạn chế cử động, hơi lạnh còn khiến cậu muốn run lên từng cơn, thanh tinh thần cùng hp tụt càng lúc càng nhanh.
“30..10..0”
“Bạn đã tử trận và được tự động chuyển về Eakar thành, nhận phạt kinh nghiệm cùng thời gian phạt 48 tiếng.”
Lys ngạc nhiên nhìn không gian mờ dần và tắt hẳn.
“Tầng hai ư, đành cố gắng lần sau vậy.” Lys thở dài “Nhưng đến bao giờ chứ, thậm chí mình còn chưa nhìn thấy được bất kì điều gì đã chết, có lẽ level yêu cầu phải lớn hơn một trăm.”
Trời lúc này đã về khuya, cơ thể Lys mệt mỏi, cậu chỉ muốn gục xuống, một điều không thể tránh khỏi khi theo nghề nghiệp game thủ dù công nghệ đã hiện đại rất nhiều.
“Thiết bị kết nối… dùng để ngủ cũng được thôi.” Lys nhắm mắt và mơ màng chìm vào giấc ngủ mà không hay rằng cậu đã trở thành nhân vật được bàn tán nhiều nhất trong đêm nay, thâm chí đến tận sau này và trở thành một đề tài bí ẩn trong cộng đồng TGSS.
- --
Bốn giờ sáng Lys đã thức dậy theo thói quen dù sự kiện đêm qua khiến cơ thể cậu mệt mỏi.
“Trước hết phải chạy bộ đã.” Lys nhìn đồng hồ và nhủ thầm. Dù rất mệt nhưng cậu vẫn nghiêm khắc với bản thân mình, cậu tự đặt ra nhiệm vụ và luyện tập để thích nghi với cuộc sống mới.
Một lát sau, trên con đường chỉ lác đác vài ba bóng người qua lại, Lys cẩn thận chạy từng bước mà không dám vội vã, ai biết được liệu cậu có vô tình dẫm nát con đường hay làm điều gì đó tương tự. Với những khả năng đặc biệt của mình, Lys phải rất cẩn thận khi di chuyển, thay vì chạy bộ để luyện tập sức khỏe cậu lại chạy bộ để nắm giữ cách sử dụng lực đúng cách. Việc này chẳng giúp cho Lys nóng người lên tí nào trong lúc trời đang mùa đông và gió từ mặt sông cạnh bên đang xốc lên hững luồn hơi ẩm lạnh lẽo, phà vào người qua lại. Nếu như là một người khác có lẽ đã sớm “nóng” hết lên nhưng Lys chẳng hề than vãn, cậu nghĩ đến cuộc sống mới, ở trái đất cậu đã chẳng còn gì để vướng bận. Có rất nhiều câu hỏi nảy sinh trong đầu Lys lúc này, là về gia cảnh của Cơ Long, về bố mẹ, về lí do hai người mất,… tất cả những thứ mà khi còn ở Trái Đất cậu hầu như chẳng nghĩ đến.
“Dù không vì mình thì cũng vì em gái, mình sẽ khiến nhỏ thay đổi.” Lys nhớ lại một trang nhật kí mà cậu đọc, bố mẹ cậu đã mất khi đang làm việc nhưng Lys không hề tin tưởng vào lời nói dối đầy sơ hở ấy. Liệu ai biết được chuyện gì đã xảy ra, cậu chỉ có thể nắm chặt tay và quyết tâm làm rõ mọi việc.
“Trước hết vẫn phải tìm hiểu nhiều hơn về gia đình Cơ Long…” Lys đang suy nghĩ thì khựng lại, cậu chợt nghĩ đến bản thân hiện tại. “Ừ, là gia đình của mình, từ bây giờ mình chính là Cơ Long.”
Đúng lúc ấy, một hòi còi dài vang lên. Lys chống tay vào thành cầu đưa mắt nhìn ra xa, bên những hàng dương liễu đang đung đưa trong gió cạnh dòng sông, một con tàu chậm rãi nhổ neo, lá cờ trên tàu dần được người ta kéo căng và tung bay dưới nắng sớm rực rỡ.
*Hôm nay còn 1-3 chương nữa*