- Không biết ta muốn hỏi gì sao?
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi. Lúc này ánh mắt hắn đã gần như biến thành màu đỏ ngầu.
- Ta vốn nghĩ tới đến lúc này hai người sẽ cầu ta. Cầu ta tha thứ. Nhưng không nghĩ tới, hai người vẫn giả bộ như vậy. Nếu đã không muốn nói, như vậy vĩnh viễn không cần nói.
Nói xong hai tay dần dần tăng lên lực đạo, bóp chặt lấy cổ hai người.
Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi hít thở bắt đầu trở lên khó khăn. Hai người bắt đầu ra sức vùng vẫy, cánh tay không ngừng vung loạn trên người Hoàng Thiên.
Mà lúc này đứng cách xa Hoàng Thiên hơn mười mét khoảng chừng, nam thanh niên đẹp trai cũng nhìn thấy tình cảnh của hai người, hắn lớn tiếng nói:
- Ngươi gọi Hoàng Thiên đúng không? Biết điều mau thả ra Ngưng Băng cùng Uyển Nhi, nếu không bản thiếu gia cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Hoàng Thiên bên này hoàn toàn không để ý tới hắn. Trên tay lực đạo càng lúc càng mạnh, cuối cùng “ Rắc... Rắc “ thanh âm vang lên. Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi cả hai người bị hắn tươi sống bóp nát cổ. Bởi vì Cửu Cửu Ngự Long Quyết nguyên nhân, hắn vũ lực càng ngày càng mạnh. Đến giờ phút này đã siêu việt người bình thường rất nhiều lần.
Rầm... Rầm...
Thuận tay ném hai cái xác xuống bên cạnh, Hoàng Thiên từng bước từng bước đi tới phía nam tử đẹp trai.
- Ngươi... Ngươi dám. A Hổ, A Báo, cho bản thiếu gia giết hắn.
Nam tử đẹp trai nhìn thấy thi thể Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi bị ném xuống đất. Thấy Hoàng Thiên không thèm để ý hắn uy hiếp, từ nhỏ hung hăng càn quấy thói quen hắn nào chịu được. Phẫn nộ đối với bên cạnh hai tên nam nhân hét.
Hai tên nam nhân kia nhìn nhau một cái, gật đầu sau đó giơ lên tay kiếm nhật hướng về phía Hoàng Thiên lao tới.
- Muốn chết.
Thấy hai người hướng về phía mình lao tới, Hoàng Thiên khẽ nói một câu. Bên phải bàn tay một thanh đen ngòm trường thương xuất hiện. Mặc dù nắm chắc có thể xử lý hai người này, nhưng Hoàng Thiên cũng không có ngu ngốc đến mức khinh địch. Dù sao hắn cũng chỉ có một cái mạng, một khi không cẩn thận chính là lật thuyền trong mương.
Hoàng Thiên không nhanh không chậm đi tới, trong tay trường thương quét ngang mà ra, mũi thương vạch ra mỹ diệu đường cong, như là trong bầu trời đêm nửa vầng trăng khuyết hướng tới hai tên cầm kiếm Nhật nam tử quét đi.
Hai tên nam tử phản ứng cũng vô cùng nhanh, cả hai ăn ý một kiếm chém xuống
Đinh
Kiếm Nhật cùng trường thương va chạm vào nhau, ở giữa nơi va chạm có ánh lửa bắn ra bốn phía.
Hoàng Thiên có chút ngạc nhiên, mặc dù hắn không vận dụng toàn lực, nhưng là hai tên nam tử này dám cùng hắn cứng đối cứng, như vậy thực lục có vẻ cũng không kém.
Hừ
Hắn hừ lạnh một tiếng, trong tay trường thương cơ hồ là dùng ba giây chớp mắt thời gian, liên tục đâm ra sáu thương, chia đều cho mỗi tên nam tử ba thương.
Hai tên nam tử trên trán chảy ra mồ hôi lấm tấm, kiếm trong tay mỗi lần đều là vô cùng vô cùng cố sức chống đỡ. Rất may mắn là mỗi lần bọn họ đều có thể thành công đỡ lấy trường thương công kích.
Sáu lần công kích xuất ra.
Hoàng Thiên trong tay trường thương bỗng nhiên trở nên chậm chạp, nhưng lại có một tia đặc biệt khí chất nhưng từ trên người hắn phát ra. Thanh kia trường thương, như là ở trên người hắn mọc ra, như là cánh tay, như là ngón tay, tùy tâm sở dục sử dụng.
Hai tên nam tử lúc này chật vật vô cùng. Trong tay kiếm nhật cũng không ngừng run rẩy, bọn họ biết trước mắt người này mạnh hơn bọn họ quá nhiều.
Băng!
Trường thương mũi nhọn phá không mà tới, như là trong mây đen sấm sét nổ vang, mang
theo đầy trời khí thế mà tới.
Hai tên nam tử không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt, trường thương càng ngày càng gần, một giây sau, liền xuyên qua cổ họng của bọn họ.
Toàn lực xuất thủ Hoàng Thiên, rất nhanh xử lý xong hai tên nam tử.
Hai thân thể ầm ầm đổ xuống đất, Hoàng Thiên quơ quơ trong tay Long Thương, hướng về phía nam thanh niên tuấn tú tiếp tục đi tới.
Mà lúc này tuấn tú thanh niên thấy bên mình hai người nhanh như vậy đã bị đối phương giết chết, hắn vẻ mặt hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây... không được tới đây. Cha ta là Lâm gia tộc gia chủ. Ngươi.... Ngươi không được tới đây.
Hoàng Thiên lúc này đâu thèm để ý, hắn lúc này trong lòng lửa giận vẫn chưa tiêu tán, yêu cầu giết người để trút xuống lửa giận.
Nam tử tuấn tú thấy Hoàng Thiên vẫn không ngừng đi tới, hắn vội vàng núp sau lưng nữ nhân đồng bọn, nói:
- Mộ Khuynh Thành, ngươi còn làm gì? Còn không mau lên cản hắn lại. Hắn muốn giết ta... muốn giết ta.
Nữ tử được gọi là Mộ Khuynh Thành cũng không để ý đến hắn, trên tay kiếm cũng không rút ra, mà là nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên từng bước từng bước đi tới, cuối cùng còn cách hai người khoảng chừng hai mét thì dừng lại, thanh âm không mang theo một tia tình cảm, nói:
- Rút kiếm đi.
Mộ Khuynh Thành lắc đầu, nói:
- Ta không phải là đối thủ của ngươi.
Nói xong trên tay kiếm Nhật ném ra bên cạnh.
- Mộ Khuynh Thành ngươi làm gì? Ngươi đã hứa gì với cha ta ngươi quên rồi sao. Uổng công cha ta nuôi ngươi lâu như vậy.
Thấy Mộ Khuynh Thành ném đi kiếm, phía sau tuấn tú nam tử bởi vì mất đi duy nhất chỗ dựa, hắn vẻ mặt sợ hãi, lớn tiếng nói.
Mộ Khuynh Thành liếc nhìn núp sau lưng mình nam tử tuấn tú, ánh mắt hiện lên một tia chán ghét, một tia bất đắc dĩ. Sau đó nàng thở dài, nhìn Hoàng Thiên, nói:
- Tha cho hắn, ta là của ngươi.
- Không thể.
Hoàng Thiên không chút suy nghĩ nào trả lời. Bởi vì bị cho đội nón xanh nguyên nhân, hắn Đối với nữ nhân niềm tin đã không bằng lúc trước.
- Tránh ra. Xem ở ngươi chưa động thủ phương diện, ta không giết ngươi.
Nghe thấy Hoàng Thiên lời nói, núp phía sau Mộ Khuynh Thành nam tử lúc này cũng nhận ra được là nàng không thể bảo vệ được mình, hắn lập tức quay đầu lại, hướng về phía sau chạy như điên.
Hoàng Thiên thấy vậy ý định lách qua Mộ Khuynh Thành đuổi theo, nhưng lúc này Mộ Khuynh Thành đi trước hắn một bước, giơ hai tay chắn trước mặt hắn, nói:
- Tha cho hắn, ta là của ngươi.
- Tránh đường.
Hoàng Thiên nhíu mày nói.
- Tha cho hắn.
- Đừng tưởng ta không dám giết ngươi.
- Bỏ qua cho hắn, từ nay về sau ta là của ngươi.
Mộ Khuynh Thành vẫn đứng che trước mặt hắn, quật cường nói.
Hoàng Thiên quan sát một chút Mộ Khuynh Thành. Nàng mặc lấy OL chức nghiệp bộ đồ, dáng người cao gầy cân đối thướt tha.
Nàng ngũ quan vô cùng tinh xảo, thanh tịnh con mắt, cong cong lông mày, thật dài lông mi rất là động lòng người, trên người có một chút trong trẻo lạnh lùng khí chất.
Hoàng Thiên nhìn đã không thấy bóng dáng nam tử tuấn tú, hắn thở dài một hơi. Quay đầu đi về phía khoang tàu. Hắn cũng không phải đi vào khoang lúc trước Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi ở, mà là đi vào khoang bên cạnh.
- Người cũng đã chạy, ngươi có thể rời đi.
Đứng ở cửa vào Hoàng Thiên, thấy vẫn đi phía sau mình Mộ Khuynh Thành, nói. Mộ Khuynh Thành rất đẹp, đẹp nhất trong số những nữ nhân hắn từng gặp, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng thưởng thức mỹ nữ.
Mộ Khuynh Thành lắc lắc đầu, nói:
- Như đã nói. Ngươi bỏ qua cho hắn, ta là của ngươi. Ta sẽ không nuốt lời.
Hoàng Thiên nhún nhún vai, đi vào bên trong khoang tàu. Mà Mộ Khuynh Thành cũng nhanh chóng đi vào theo.
Hoàng Thiên đi vào là khoang tàu thứ ba. Khoang này cùng khoang thứ hai không có gì khác biệt, đều đầy đủ mọi thứ như giường, tủ, bếp....
Tùy ý nằm xuống giường, Hoàng Thiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Hắn cũng không phải thân thể mệt mỏi cần nghỉ ngơi, mà là tâm lý mệt mỏi. Bị người cho đội nón xanh sự tình phát sinh ở bất cứ ai trên người, đều sẽ như vậy.
Hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Đến nỗi Mộ Khuynh Thành ở trong khoang tàu, hắn đã trao đổi với Linh Linh, nếu như nàng có bất cứ hành động ngu ngốc nào Linh Linh sẽ tự động cưỡng ép trục xuất nàng ra khỏi khoang.