Hoàng Thiên bắt đầu phân công.
Diệp Minh Nguyệt, Triệu Võ cùng bản thân hắn ba người
, chia làm tam mũi tấn công, mỗi người mang theo hơn ba ngàn người.
Sau đó, bọn họ cách xa nhau mấy chục mét khoảng cách, hình thành ba điểm đột phá, một lần đánh vào bên trong .
- Đợi tất cả vào vị trí, lập tức đem lính gác giải quyết, chúng ta bắt đầu hành động.
Hoàng Thiên hạ lệnh nói.
Ba người rất nhanh dẫn theo người mình tản ra, về phía vị trí chỉ định.
Đợi tất cả ổn định vị trí, Hoàng Thiên hét lớn một tiếng “ Giết “
Phía sau lưng hắn kỵ binh tức khắc như thuỷ triều dũng xông lên.
- Giết.
Binh lính hét hò kêu rung trời vang, tựa như có thiên quân vạn mã.
Vây quanh tường gỗ bị đại lực xô đổ , đại quân xung phong liều chết lao vào.
Có lẽ bởi vì bên trong người buổi tối tiệc rượu nguyên nhân, rất nhiều trong lúc còn ngủ mơ đã bị Hạo Thiên quân binh lính xé rách lều vải chém chết.
Một trận tàn sát qua đi.
Địch nhân chống cự cũng không mãnh liệt.
Tam chi mũi tên, thẳng chỉ trung tâm những cái đó doanh trướng.
uQuảQu
Hoàng Thiên Long thương không ngừng múa may, đem một đám địch nhân diệt sát.
- Chủ công, phía trước lều vải.
Triệu Võ ở bên phải hô to một tiếng, nguyên lai hắn phát hiện được lều vải của tướng lãnh quân địch.
- Giết qua.
Hoàng Thiên chỉ huy quân đội lập tức giết qua, mà phía bên trái hắn Diệp Minh Nguyệt cũng hướng bọn họ lao qua.
Ba người hợp lực giết đi vào.
Xung quanh quân địch rõ ràng chống cự mãnh liệt hơn rất nhiều, nhưng là cũng đánh không lại Triệu Võ cùng Diệp Minh Nguyệt liên hợp công kích.
Sau một đợt xung phong liều chết, giết bại quân địch.
Hoàng Thiên một đường hoành đẩy đến phía trước lều vải tướng lĩnh “ Xoẹt “ một cái xé rách vách vải vọt vào lều lớn.
Chỉ là lúc hắn vọt vào bên trong, bên trong một người cũng không thấy.
- Chủ công.
- Chủ công.
Triệu Võ cùng Diệp Minh Nguyệt cũng rất nhanh xông vào, thấy Hoàng Thiên đứng yên bất động còn tưởng việc gì xảy ra. Vội vàng hô hào.
- Không tìm thấy địch quân tướng lĩnh. Triệu Võ, Minh Nguyệt, hai người nhanh chóng ra ngoài giải quyết chiến đấu.
Tướng lĩnh không gặp, Hoàng Thiên ngây người vài giây, sau đó vội vàng nói.
Nói xong hắn cũng lập tức lao ra bên ngoài.
- Chủ công, bên ngoài thám báo phát hiện một nhóm gần trăm người từ nơi này chạy về phía Tây.
Một tên binh lính vội vàng chạy tới bẩm báo.
Bởi vì không quen thuộc lực lượng địch quân nguyên nhân, mỗi lần tấn công Hoàng Thiên đều để lại ở bên ngoài vài km thám báo. Phòng ngừa bất chợt xuất hiện viện binh địch.
- Nhanh, lập tức giải quyết chiến đấu.
Hoàng Thiên lớn tiếng nói. Sau đó hắn bắt đầu chạy đi các lều vải khác, thu hoạch chiến lợi phẩm. Lần này gấp gáp nguyên nhân bởi vì hắn có dự cảm quân địch viện binh sẽ rất nhanh đuổi tới.
Hoàng Thiên lấy tốc độ nhanh nhất thu nhặt đồ vật. Chỉ cần hữu dụng hắn liền điên cuồng thu lấy, không cần quản số lượng.
Bên ngoài lúc này chiến đấu cũng rất nhanh kết thúc. Đám binh lính cũng nhanh chóng quét dọn chiến trường.
Hoàng Thiên thu lấy toàn bộ chiến lợi phẩm trong các lều vải xong xuôi, hắn liền tiến tới chỗ chuồng trại. Bởi vì trời tối nguyên nhân, hắn cũng không biết bên trong có gì, toàn bộ gửi hệ thống. Tất cả đâu vào đó, hắn liền hạ lệnh rút lui.
Khi Hoàng Thiên đoàn người vừa ra khỏi doanh trại, phía xa lập tức truyền tới vô số tiếng vó ngựa.
- Nhanh. Nhanh chóng hướng về phía trước chạy.
Không cần xác nhận cũng biết là địch quân viện binh, Hoàng Thiên lập tức hạ lệnh binh lính lên ngựa rút lui. Bởi vì lần này xuất hiện người chết cùng khá nhiều người bị thương nguyên nhân, đám binh lính buộc phải kẹp đồng bọn xác chết lên ngựa hoặc ôm lấy một tên bị thương đồng bạn cưỡi ngựa chạy đi.
Đám người rất nhanh biến mất trong màn đêm. Hơn nửa giờ vội vã bỏ chạy, cuối cùng đến nơi lúc tối dựng lều nghỉ.
- Triệu Võ, Minh Nguyệt đi kiểm tra một chút binh lính tình huống.
- Tuân lệnh, chủ công.
Hoàng Thiên bước vào lều nghỉ nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi tình cảnh bọn họ chỉ cần chậm trễ 10 phút, chắc chắn sẽ gặp viện quân địch. Nếu như vậy Hạo Thiên Quân bên này chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hơn mười phút sau, Triệu Võ đi vào bẩm báo:
- Chủ công, thuộc hạ vừa rồi thống kê qua. Chúng ta binh lính bị thương gần năm trăm người, tử vong gần một trăm người.
- Nhiều như vậy sao?
Hoàng Thiên nghe xong bẩm báo có chút đau lòng nói.
- Chủ công, lần này chúng ta giết địch hơn vạn, chính là đại thắng.
- Haizzz...
Hoàng Thiên thở dài một hơi đi ra khỏi lều vải. Nhìn ngồi đầy trên mặt đất Hạo Thiên Quân các binh lính, trên người, trên mặt họ còn dính đầy vết máu. Vài tên binh lính bị thương còn đang cắn răng chịu đựng lấy cơn đau.
- Các huynh đệ. Chúng ta về nhà thôi.
Hoàng Thiên nhìn mệt mỏi các binh sĩ, nói.
- Lần này đa tạ các huynh đệ. Đợi về đến Hạo Thiên Trấn, ta sẽ tự thân luận công ban thưởng cho các huynh đệ.
Lời vừa nói ra khiến đám binh lính cũng lập tức hớn hở, vui mừng lên.
- Đi. Chúng ta về nhà.
Bởi vì vừa rồi nhận được hệ thống thông báo phó bản kết thúc, cho nên Hoàng Thiên mới nói chúng ta về nhà.
- Đinh! Phó bản thời gian kết thúc.
Một trận bạch quang loé lên, Hoàng Thiên cùng Hạo Thiên Quân đám binh lính trở lại Hạo Thiên Trấn doanh trại. Bởi vì lúc này đã là nửa đêm, Hoàng Thiên nhìn đám lính, nói:
- Mọi người đưa người bị thương đi chữa trị, sau đó nghỉ ngơi trước. Ngày mai chúng ta gặp lại.
Hoàng Thiên nói xong nhìn bên cạnh mình Triệu Võ cùng Diệp Minh Nguyệt, nói:
- Hai người cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi đi.
- Tuân lệnh, chủ công.
Hoàng Thiên rời khỏi Quân doanh, trở về nơi nghỉ ngơi. Bởi vì một tháng liên tục bôn ba nguyên nhân, hắn yêu cầu tắm rửa cùng nghỉ ngơi một chút. Nói vậy không phải trong một tháng này hắn không tắm rửa, mà là chỉ vội vàng nhanh chóng tắm giặt qua loa. Đối với đã quen ngâm mình trong nước hắn có chút khó chịu.