Trần Văn Lâm hít một hơi sâu, lấy tấm lệnh bài hình cánh dơi lắp vào phần cạnh quan tài, vô cùng cẩn thận.
Cạch.
Nắp quan tài cũng không mở ra như hắn nghĩ, mà phần kim loại màu bạc giống như hóa thành nước, tan ra và chảy xuống những rãnh máu kia.
Trần Văn Lâm ngưng thần, hai mắt nhìn chăm chăm vào cỗ quan tài đang dần dần hóa thành chất lỏng, tay hắn cũng nắm chặt cây cung, bất tri bất giác đặt một mũi tên vào giây cung. Cũng không lâu sau, chiếc quan tài hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Trần Văn Lâm cực kỳ căng thẳng, mũi tên đã nhắm thẳng vào trán người bên trong, cũng không biết là do bộ giáp quá kín, hay do tâm lý, mà cả người hắn đổ đầy mồ hôi.
Người bên trong quan tài là một thiếu nữ nhỏ tuổi, chỉ tầm mười sáu mười bảy gì đó, chỉ cao tầm một mét tư. Thiếu nữ này có mái tóc vàng xoăn xoăn ở phần cuối, làn da trắng mịn màn, lông mi cong cong, hai mắt nhắm chặt, cánh tay trắng muốt xinh xinh, cánh mũi nhỏ thở đều giống như đang ngủ. Nàng mặc một bộ váy công chúa màu hồng rất đáng yêu, váy dài tới bắp chân, đê lộ ra đôi bàn chân trần nhỏ nhắn, hai tay ôm lấy một chiếc gối cũng màu hồng đặt trước ngực, nên không biết ngực... thế nào. Nhưng với ánh mắt nhìn đời đã lâu, Trần Văn Lâm đoán tám chín phần, thiếu nữ này là sân bay.
Trần Văn Lâm vẫn cảm thấy thiếu nữ này rất xinh đẹp, phải nói là không hề thua kém Agatha Maskin. Chỉ có điều Agatha Maskin là một cô gái đã trưởng thành, xinh đẹp rạng ngời, hợp với gu của hắn hơn. Còn thiếu nữ này, thì xinh đẹp theo kiểu vô cùng đáng yêu, giống như một công chúa nhỏ, là sát thủ đối với đám cuồng Loli.
Nhưng mà cho dù xinh đẹp, đáng yêu thế nào, Trần Văn Lâm cũng không thả lỏng tinh thần. Nếu có bất kì biến cố gì xảy ra, hắn không ngại thả dây cung, cho mũi tên xuyên qua trán thiếu nữ này. Mặc dù hắn biết với cấp độ của mình, thì rất khó giết một người mà cả Vampires lẫn Dremois đều quỳ lạy, lập đền th cho nàng, dù là đối phương đứng im cho hắn tấn công.
Năm phút liền, vẫn không thấy thiếu nữ tỉnh lại, Trần Văn Lâm nhịn không được sử dụng tính năng dò xét:
Thông Tin Iris Volkirhal
Tộc: Thiên Tộc. (?).
Giới tính:??.
Tuổi:??.
Cấp: 10 (Phong ấn sức mạnh, ký ức. Thời gian khôi phục ước tính:???)
......
Thiên Tộc?
Trần Văn Lâm hơi kinh ngạc, thiếu nữ này hình dáng vẫn rất giống người trong tranh bằng kim loại kia. Ban đầu, hắn cứ tưởng đối phương hẳn là Vampires, một siêu cấp Vampires, thậm chí có thể sánh ngang với Hắc Long Nagura chứ chẳng đùa. Nhưng rồi, thiếu nữ này lại là Thiên Tộc, một tộc loài hắn chưa bao giờ nghe đến. Thêm nữa, bây giờ đối phương sức mạnh gần như đã bị phong ấn hoàn toàn, chỉ có cấp mười mà thôi. Thấp hơn tưởng tượng của hắn quá nhiều.
Biết được thông tin này, Trần Văn Lâm cũng thở ra một hơi nhẹ, cảm giác bức bối trong lồng ngực cũng biến mất. Hắn cất mũi tên bà cung ra sau lưng, mở mũ giáp ra đứng đợi. Vì hắn phát hiện, thiếu nữ tên Iris Volkirha kia hai mí mắt đang run nhè nhẹ, hẳn là sắp sửa thức dậy. Ưm. Thiếu nữ nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên nhẹ, hai mắt mở ra, cặp mắt to tròn, con người màu xanh biển càng làm nàng trở nên đáng yêu. Hai mắt mờ mịt, ngây ngốc nói: Anh trai? Là anh à? Trần Văn Lâm cũng hơi sững người, rồi lắc đầu nói: Không, ta không phải là anh trai của bé. Iris Volkirha nghiêng đầu hỏi: Vây anh là ai? Anh biết em à? Anh biết anh trai của em ở đâu không? Trần Văn Lâm nói: Ta không biết. Ta chỉ biết em tên Iris Volkirha. Còn lại, anh trai của em là ai thì ta không rõ. Iris Volkirha nhỏ giọng lẩm bẩm: Iris Volkirha là tên mình sao? Nghe thật quen. Sau đó nàng liếc nhìn ra xung quanh, khuôn mặt hồng hồng trắng trắng bỗng nhiên tái lại, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất rồi lớn tiếng hét lên: Oa, kinh khủng quá, mau ra ngoài, ở đây thật nhiều xác chết. Gớm quá. Mau ra ngoài đi anh. Iris không muốn ở chỗ này. Trần Văn Lâm khóe miệng giật giật, có chút không đành lòng nói: Để ta. Do bộ giáp có nhìn qua có phần cồng kềnh, thêm vào cơ thể “Jake Markham” cũng cao tới gần một mét chín, đây chỉ là độ cao bình thường của người Nerz. Nên Iris Volkirha đứng không tới vai Trần Văn Lâm. Hắn dùng một tay xách nàng lên, trong lòng thầm nghĩ: Thật nhẹ, cứ như xách mèo vậy. Iris Volkirha dường như bị sợ đến mất hết sức lực, nên cũng không dãy giụa gì, mặc cho Trần Văn Lâm mang đi.
.....
Ra khỏi đường hầm, nhìn thấy hai bên vẫn đang bất phân thắng bại, Trần Văn Lâm vội vàng đặt Iris Volkirha ra phía sau lưng rồi dặn: Ôm chặt lấy, nhớ không được lên tiếng, chúng ta im lặng rời khỏi đây. Iris Volkirha nhẹ nhàng gật đầu, hai tay ôm chắc phần giáp nhô ra trên bả vai Trần Văn Lâm.
Đi được khoảng mười phút, Iris Volkirha giống như không chịu được nữa, nói: Bộ đồ này thật cứng, bị ép thật đau. Trần Văn Lâm liếc nhìn nàng nói: Hay là tự đi bộ? Iris Volkirha vội vàng lắc đầu: Chân không có giày, không tự đi được. Trần Văn Lâm nghe vậy không khỏi quát nhẹ: Vậy thì im lặng đi, không ta ném xuống, cho tự tìm cách rời khỏi đây. Mà em tự đứng trên đất một chút, ta cần đổi giáp. Iris Volkirha vội vàng che miệng gật đầu, rồi nhẹ nhàng trèo xuống khỏi lưng Trần Văn Lâm.
Trần Văn Lâm thì đổi lại thành bộ giáp Cung Thủ lúc trước, kiểu giáp nhẹ và mềm mại, tiện cho Cung Thủ sử dụng hơn, linh hoạt trong chuyển động hơn so với bộ trang bị Dragon Slayer nhiều.
Trần Văn Lâm lần này cõng Iris Volkirha đi cũng không xa lắm, tìm một hang động không sâu lắm, cũng khá sạch sẽ, đặt nàng xuống đó rồi dặn dò: Ở yên tại đây. Lát nữa ta sẽ quay lại đón sau. Iris Volkirha vội vàng gật đầu, miệng thì lẩm bẩm thứ gì đó nghe không rõ.
Trần Văn Lâm cũng không thèm cùng con nít chấp nhặt, liền thay lại bộ Dragon Slayer, quay trở lại ngọn đền thờ chỗ chiến đấu lúc nãy.
Hắn không thể để người khác biết bản thân mình đã lấy được thứ gọi là “Bí mật” mà đám Rồng đang tìm kiếm. Chỉ cần lộ ra, không nói đến Rồng. Ngay cả bên hội Guardian cũng sẽ không bỏ qua, bắt Loli Iris Volkirha kia về điều tra, nghiên cứu một phen. Với tư cách là người thưởng thức cái đẹp, bảo vệ phái yếu, Trần Văn Lâm hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Nói thật ra thì Trần Văn Lâm muốn độc chiếm “Bí mật” này.
.........
Agatha Maskin né một cú quật đuôi từ con Rồng Lửa, miệng quát nhẹ: Đợi ngươi dùng đòn này nãy giờ. Thanh kiếm phép trên tay nàng phát ra một đường kiếm khí, chém thẳng vào phần giữa của đuôi Rồng.
Phốc.
Cái đuôi Rồng to lớn rơi ra, máu văng tung tóe. Con Rồng Lửa gầm lên đau đớn, mất phần đuôi, nó không thể giữ thăng bằng trên không trung, thân thể loạng choạng, cố gắng vẫy cánh để không rơi xuống đất.
Agatha Maskin lao đến phía trên đầu, dùng khiên phép nện mạnh vào giữa đầu nó, đồng thời quát: Xuống cho ta. Phanh. Ngao. Rồng Lửa chịu một kích nặng nề, thân thể cũng không bay nổi nữa, cả thân hình đồ sồ dần rơi xuống phần sườn ngọn núi.
Lúc này, sau lưng Agatha Maskin mọc ra hai chiếc cánh năng lượng màu trắng, chỉ khẽ đập, thân hình nàng bay vút về phía con Rồng Lửa, tay cầm kiếm đâm thẳng vào bụng nó, dùng cánh bay lên ngược trên trời lại.
Con Rồng Lửa đang bị ảnh hưởng của lực rơi xuống, lại bị Agatha Maskin đâm một kiếm vào bụng rồi bay lên phía trên. Thanh kiếm phép rạch một đường kéo dài từ bụng đến tận ngực nó. Ngao. Bành.
Nó rơi xuống đất, máu phun như suối, nung chảy cả phần đền thờ gần đó, làm cho đền thờ trở thành phế tích. Thân thể nó giật giật vài cái, rồi nằm im trên mặt đất.
Giết xong mục tiêu của mình, Agatha Maskin chuẩn bị qua trợ giúp em gái Onea Maskin của mình thì Rồng Lửa cấp Divine còn lại cảm thấy tình cảnh không ổn. Gầm lên vang vọng: Nhanh rời đi, chúng ta đấu không lại. ...
Agatha Maskin nhìn đám Rồng Lửa rời đi, không khỏi thở dài một cái, định dùng Soul Gem để nhốt linh hồn con Rồng đã chết, nhưng nghĩ lại thấy Soul Gem phẩm chất cam không đủ để phong ấn và hủy diệt linh hồn nó, đành phải bất đắc dĩ nói với mọi người: Mọi người đợi máu Rồng nguội đi, lấy Ma Tinh Hạch của nó, giá trị không ít điểm cống hiến đâu. Rồng Lửa cấp Divine đó. Không việt được đám Rồng kia, nhưng cũng coi như là có thu hoạch. Vâng, Quân Đoàn Trưởng. Agatha Maskin nhìn ngôi đền biến thành phế tích lộn xộn, giống như bị một cơn lũ dung nham cuốn qua, không khỏi lắc đầu nói: Chỗ này cũng bị phá hủy hoàn toàn rồi. Để khi trở về, báo cho tổng bộ biết chuyện này, xem họ định giải quyết thế nào. Đúng rồi, Phó Quân Đoàn Trưởng đâu? Trần Văn Lâm lúc này cũng vừa về tới nơi, liền nói lớn: Ở đây. Mọi người không sao chứ? Ngoại trừ bảy thành viên kia nhìn có vẻ hơi chật vật một chút, thì hai chị em Agatha Maskin đều không thấy có thương tích gì. Còn một người đang chui vào trong cơ thể con Rồng Lửa để làm gì đó.
Agatha Maskin lắc đầu nói: Không sao cả, chỉ hơi mệt một chút thôi. Mọi người chuẩn bị rời đi thôi. Phó Quân Đoàn Trưởng, có muốn trở về tổng bộ cùng mọi người không? Trần Văn Lâm vì đang còn vướng chuyện phải mang Iris Volkirha về, nên từ chối: Chưa, hiện tại mình còn rất yếu, nên chưa cần thiết. Ánh mắt hắn đảo qua ngôi đền thờ, đã thấy nó bị phá hủy hoàn toàn, nhất là chỗ đường hầm kia, bị che lại không lộ dấu vết nào, trong lòng hắn cũng có chút yên tâm. Ngoài miệng hắn thở dài nói: Chỗ này bị hủy hết rồi. Cũng không biết lũ Rồng muốn tìm gì nữa. Agatha Maskin không quan tâm lắm nói: Chuyện này mặc kệ, để cho tổng bộ lo, chúng ta làm nhiệm vụ diệt Rồng là được rồi. Mà lần này cũng không có nhiều cống hiến lắm, chắc lần sau mọi người mới chuyển cho Jake được. Trần Văn Lâm nói: Không sao, mình đợi được. Đúng rồi, chỗ thành trì gần nhất có truyền tống trận là ở đâu? Mình muốn sử dụng chúng. Agatha Maskin chỉ một hướng nói: Hướng đó, đi khoảng ba tiếng là sẽ thấy. Cũng vì lần này bọn Rồng xuất hiện quá gần chỗ có thành trì đông đúc người sinh sống. Nên Quân Đoàn chúng ta mới phải vội vàng, chưa kịp điều tra kỹ đã phải đến tiêu diệt chúng. Trần Văn Lâm nhớ hướng đi rồi gật đầu nói: Ân, mình sẽ lấy ít xương và vảy Rồng về để chế tạo ít trang bị, mọi người thì sao? Chuẩn bị về tổng bộ luôn à? Quân Đoàn Trưởng, đã lấy được Ma Tinh Hạch. Agatha Maskin gật đầu nói: Được rồi, mọi người chuẩn bị rời đi thôi. Jake cũng nhớ, trong vòng nửa tiếng phải rời khỏi đây, mấy con Rồng Lửa kia là nghe theo lệnh của Hỏa Long Desmond mới đến đây, bây giờ chúng bị đánh bại, cẩn thận lão Desmond sẽ đích thân tới, rời đi càng sớm càng tốt. Huýt. Hai con Đại Bàng Khổng Lồ từ trên trời xuất hiện, chín người thuộc hội Guardian cũng chia nhau trèo lên lưng chúng, rồi bay đi xa.