Phốc.
Phốc.
Phốc.
Phốc.
Bốn mũi tên như điện xẹt lao ra, cắm vào cổ họng bốn người.
Bốn người bị nhắm vào, cơ thể giật giật, rồi đổ ầm xuống đất.
- Abc xyz abc xyz abc xyz abc xyz. (Dịch: Chết tiệt. Đội trưởng, bại não, thông hoa cúc, quân sư đều chết rồi. Huynh đệ, xông lên báo thù.) Abc xyz abc xyz abc xyz abc xyz abc xyz abc xyz. (Dịch: Giết hắn, vì một Thiên Triều bá chủ thiên hạ. Giết kẻ này.) Đám người Hoa Bắc Đế Quốc gầm lên, rồi từ bốn phương tám hướng tràn về tòa cao ốc xây dở, nơi Trần Văn Lâm đang đứng.
Thật ra, Trần Văn Lâm bắn bốn mũi tên cũng không phải bắn bậy, mà chọn bốn tên lắm mồm nhất để giết. Mấy tên đó, thật sự làm hắn cảm thấy phiền vô cùng. Người Hoa Bắc Đế Quốc có kiểu, đi đến bất kỳ đâu, cho dù là đến những vùng đất của quốc gia khác, thì cũng không chịu sử dụng ngôn ngữ quốc tế để nói chuyện.
Người Hoa Bắc Đế Quốc luôn khăng khăng sử dụng ngôn ngữ Hoa Bắc của mình để hỏi những người khác. Trong khi bản thân họ rõ ràng, người ngoài căn bản không thể hiểu được họ nói gì. Vô cùng bất lịch sự.
Hưu. Hưu. Hưu. Hưu. Hưu.
Liên tục những mũi tên nhỏ, kiểu khá giống ám khí được bắn về phía Trần Văn Lâm.
Nhưng Trần Văn Lâm không thèm né tránh, hắn có The Vopal Outfit, có hiệu ứng của kỹ năng cấp một trăm là “Ăn hiếp kẻ yếu”, nên khả năng phòng ngự vô cùng vững chắc.
Mấy người này, theo Trần Văn Lâm quan sát, nhiều nhất cũng đến cấp năm mươi lăm là cùng. Căn bản không đủ khả năng phá vỡ lớp giáp trên người hắn. Những người kia chỉ có thể mang một phần thuộc tính từ Yriel thế giới ra ngoài Thiên Tinh sử dụng. Không có kỹ năng, không có trang bị,.......
Còn Trần Văn Lâm thì khác, hắn có thể mang theo mọi thứ, hắn mạnh tương đương “Jake Markham” của Yriel thế giới.
Đương.
Đương.
....
Như Trần Văn Lâm dự đoán, mấy mũi tên kia chỉ chạm đến được The Vopal Outfit là hết, thậm chí không thể để lại một vết xước nhỏ.
Hiện tại, đa số các quốc gia trên thế giới đều có biện pháp thắt chặt an ninh, rất khó mang theo vũ khí đi lung tung. Yriel thế giới mang lại sức mạnh cho con người, nên cũng dễ làm con người bành trướng. Chỉ có pháp luật sắt thép, mới có khả năng giữ vững ổn định cho xã hội.
Quốc gia Đại Nam cũng vậy, ra ngoài đường, cho dù mang theo dao gọt trái cây cũng không được.
Đám người này có thể dấu được một bộ nỏ đeo tay trên người, đã là rất giỏi rồi.
Bị tấn công, tất nhiên phải đánh trả. Trần Văn Lâm không hề do dự, dùng kỹ năng “Tiễn Trận” đưa hơn mười người trở về với tổ tiên của họ, hắn cũng tốt bụng lắm chứ. Bụp. Bụp. Bụp. Bỗng nhiên, Trần Văn Lâm nhìn thấy đám người kia không sử dụng nỏ đeo tay để tấn công nữa, mà dùng sức ném những lọ thủy tinh nhỏ về phía hắn.
Những lọ thủy tinh này cực kỳ mong manh dễ vỡ, khi chạm xuống mặt đất, chúng ngay lập tức vỡ ra. Từ bên trong, toát ra những luồng khí trắng khói rất khó nhìn, cũng chỉ tồn tại vài giây, rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Đồng thời, đám người kia cũng nhanh chóng lấy ra mặt nạ phòng độc, rồi đeo lên mặt. Bọn họ còn phát ra những tràng cười rực rỡ.
Trần Văn Lâm sắc mặt hơi đổi, hắn cũng đoán được sơ sơ, đám người chết tiệt này hẳn là sử dụng vũ khí hóa học. Nói trắng ra, trong những lọ thủy tinh vừa rồi, là chất độc dạng khí, được chế tạo ra để đối phó những người như hắn.
Trần Văn Lâm vội vàng nín thở, chạy về phía cầu thang hét lên: Mau chạy lên mấy tầng trên. Tẩm ướt khăn vải, che mặt lại, hạn chế thở mạnh. Đồng thời, Trần Văn Lâm cũng sử dụng kỹ năng Băng Tiễn, bắn vào một góc cầu thang.
Băng Tiễn biến cầu thang thành một vùng bị đóng băng lạnh lẽo, Trần Văn Lâm vội lấy một mảnh vải dài ra, lợi dụng lớp băng kia để thấm ướt, rồi quấn tạm vào mặt.
Theo Trần Văn Lâm biết, đại đa số các loại khí độc hóa học đều nặng hơn không khí, nếu như không thả từ trên cao, thì rất khó phát tán ra xung quanh. Hiện tại, chỉ có thể mong rằng loại khí độc này không mạnh lắm mà thôi.
Mặc dù đã tìm cách phòng tránh, nhưng Trần Văn Lâm chỉ cảm thấy đầu óc hơi chếnh choáng. Khi nãy, hắn đã hơi chủ quan khi để đám người kia ném lọ khí độc vào gần người.
Nhưng vì cảm giác này cũng không mãnh liệt lắm, nên làm cho Trần Văn Lâm thở ra một hơi. May mắn, đây có lẽ chỉ là loại khí độc gây mê man, không đến mức lấy đi tính mạng người khác.
Nhưng Trần Văn Lâm không hề biết, nhờ có thân thể cấp Crusader, nên hắn mới không chết. Đổi lại là một người khác, thì đã chết lâu rồi. Thêm một điều nữa, đó chính là hiệu ứng kỹ năng “Ăn hiếp kẻ yếu” có tác dụng kháng cả độc tố. Nên Trần Văn Lâm chỉ cảm giác đầu óc chếnh choáng như say rượu.
Đám người Hoa Bắc Đế Quốc này được phái đến đây với mục đích bắt Trần Văn Lâm trở về. Nhưng, nếu như tình hình không ổn, thì có thể sử dụng vũ khí hóa học để tiêu diệt đối phương.
Không ăn được thì đạp đổ, nếu như Jake Markham đã không giúp ích gì được cho họ, không phải là người Hoa Bắc Đế Quốc, thì tốt nhất nên tiêu diệt, để tránh phiền phức sau này. Phốc. Phốc. Vừa chạy lên lầu trên, Trần Văn Lâm vừa bắn ra những mũi tên chính xác, mỗi mũi tên đều đâm xuyên cổ họng, tim hoặc sọ não.
Một đòn mất mạng. Với khả năng sử dụng cung tên của Trần Văn Lâm ở thời điểm hiện tại, không có chuyện hắn bắn trật.
Mấy tháng trước, sau trận đấu với Edgar Winter. Trần Văn Lâm học được khá nhiều kinh nghiệm sử dụng cung tên của đối phương, cũng không phải là hắn đi hỏi thẳng Edgar Winter, mà khi thi đấu, tự rút ra được kết luận cho bản thân mình.
Từ đó, trình độ bắn cung của Trần Văn Lâm ngày càng được nâng cao. Ở thời điểm hiện tại, cho dù đối mặt với Edgar Winter, hắn cũng sẽ không thua thảm như lúc trước.
Cứ qua mỗi tầng lầu, Trần Văn Lâm lại hạ sát vài người, đến lầu mời tám, thì chỉ còn lại không đến năm mươi người.
Cả đám, đồng loạt đứng chung một tầng, Trần Văn Lâm ngăn chặn ngay chiếc cầu thang duy nhất dẫn lên tầng trên.
Tầng trên, cũng là tầng cuối cùng, và đám người Bùi Phương Thảo, Iris Volkirha đang ở trên đó.
Mặc dù có chức nghiệp Cung Thủ, không có nghĩ là Trần Văn Lâm chỉ biết sử dụng cung tên. Hắn cũng biết dùng kiếm. Hiện tại không có kiếm, hắn có thể sử dụng mũi tên để thay thế. Chết! Rút hai mũi tên, hai tay cầm chắc, Trần Văn Lâm hét lớn lao lên phía trước. Hiện tại, hắn đã có thể chắc chắn, chỗ khí độc kia đúng là nặng hơn không khí, căn bản không thể tràn lên trên này. Phốc! ................. Bây giờ, chúng ta làm gì? Mai Thanh Huyền nhìn đống xác chết xung quanh, nhưng vẻ mặt bình tĩnh hỏi. Nàng đối mặt với hàng triệu con Dread trong Yriel thế giới còn không thấy sợ, thì sợ gì đám người chết này. Không phải là một chút máu me sao, chuyện này quá bình thường.
Nhưng khác với Mai Thanh Huyền. Mai Hiểu Tuyết, Bùi Phương Thảo, Đặng Thanh Tuyết, Liễu Vân Lan thì vẫn có hơi hơi không thích ứng được tràng cảnh máu me này. Mặc dù tại Yriel thế giới, bọn họ gặp qua không ít Dread, nhưng cơ bản vẫn là khác nhau, không thể đặt cùng vào một trường hợp được.
Còn về phần Mina Rockefeller và Iris Volkirha thì vẫn bày ra “khuôn mặt đáng yêu” trong mọi trường hợp. Bây giờ cũng chưa thể biết được khí độc bên dưới ảnh hưởng với chúng ta thế nào, liệu đã tan hết chưa. Chị Thanh Huyền, gọi người của Tập Đoàn Thăng Long đưa tàu bay đến đón chúng ta. Trần Văn Lâm hơi suy nghĩ một chút rồi nói. Bây giờ hắn mới có thời gian tính toán kỹ càng, thân thể của hắn tốt hơn những người khác rất nhiều. Hắn thấy đầu óc quay quay, chưa chắc người khác đã thấy như vậy. Cẩn thận, vẫn là trên hết. Nếu như bọn hắn cẩn thận hơn, thì đã không gặp phải chuyện phiền toái này.
Mai Thanh Huyền nghiêm túc gật đầu, đi ra một góc, né xa Mai Hiểu Tuyết. Sau đó lấy Holo Graphic đeo lên tay, rồi mở mục nói chuyện: Mau đưa một chiếc tàu bay tới vị trí xxx đón chúng ta. Tiện thể, gửi một nhóm nhà khoa học nghiên cứu vũ khí sinh hóa đến đây, tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra. Tiện thể, dọn dẹp hiện trường luôn đi, đừng để đám báo chí làm to chuyện ra. Người đầu bên kia nghiêm túc trả lời: Tuân lệnh, thưa Tổng Giám Đốc. (PS: Các bác có thể tìm hiểu công nghệ Holo Gram, Holo Graphic trên Google nhé. Phim viễn tưởng cũng hay có thể loại này lắm.)