Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 387: Chương 387: Chính thức quyết chiến (8)




Điều này cũng làm cho thể lực của Lâm gia tốc tiêu hao, còn may, trước đó Aokiji cũng tổn thất rất nhiều thể lực.

Aokiji chưa kịp hoàn toàn hồi phục thì đã cùng Lâm đại chiến, còn Lâm thì vẫn là toàn thình ra trận.

Cho dù là lúc này Lâm cũng không phải cùng Aokiji một mình đấu, mà là bị vây công, nhưng tính đâu ra đấy tình huống của Lâm vẫn so với Aokiji tốt hơn một chút.

Bởi vậy lúc này hai người mới còn có thể duy trì cân bằng, có điều vì hai người từ đầu không hề có tính thăm dò lẫn nhau, mà vừa bắt đầu tung đại chiêu liên tục.

Bởi vậy chỉ mới đại chiến chưa đến nửa giờ, mà thể lực của Lâm đã tiêu hao một nửa rồi, Aokiji cũng tổn hao thể lực khá lớn.

Lâm lúc này trong lòng có chút gấp, nếu không có tính tiến triển thì hắn sẽ phải gặp nguy cơ, mà muốn hóa giải nguy cơ thì chỉ có thể làm ra đột phá mới được.

Nếu cảnh giới kiếm đạo hoặc cấp bậc Haki không đột phá nữa, thì Lâm sợ mình sẽ thật phải thua mất, Haki theo Lâm cảm giác, thì hiện tại có vẻ như còn không thể trông cậy vào.

Còn may kiếm đạo vẫn đang vững bước tăng lên, thậm chí Lâm đã bắt đầu cảm giác được giới hạn rồi, chỉ cần vượt qua đạo giới hạn này thì hắn chính thức trở thành Đại Kiếm Hào.

Hô Hô … “ còn thiếu một chút nữa, phải nhanh lên mới được a, tại sao vẫn chưa thể vượt qua, đến cùng là còn thiếu cái gì mới có thể đột phá tới Đại Kiếm Hào?!”

Sau đợt va chạm, Lâm bị lực phản chấn làm hắn phải lùi lại mấy trăm mét, lúc này Lâm đã bắt đầu có dấu hiệu thở dốc rồi.

Đối diện Aokiji cũng thở dốc, hai người đã bắt đầu thấm mệt, tranh thủ lúc lùi lại, Lâm trong lòng lẩm bẩm lấy.

Cả tháng nay Lâm kẹt ở viên mãn kiếm hào rồi, hiện tại cho dù có chút tiến bộ, nhưng gia tăng không nhiều, Lâm cảm giác mình chỉ cần cố gắng một ít nữa là có thể đột phá.

Nhưng không biết vì cái gì vẫn kẹt lại tại đạo khảm này, nếu nói cơ sở của Lâm yếu kém, thì trước đó có lẽ sẽ đúng, nhưng trải qua thời gian này Lâm cố gắng rèn luyện cơ sở.

Bù đắp thiếu hụt rất nhiều, Lâm cảm giác với cơ sở hiện tại đầy đủ hắn đột phá Đại Kiếm Hào rồi.

Hơn nữa mấy tháng này Lâm tu luyện Trảm Thiên Rút Kiếm Thuật, làm cho kiến thức của Lâm đối với Đại Kiếm Hào vẫn rất cao.

Như vậy đáng lẽ hắn phải rất dễ dàng đột phá tới Đại Kiếm Hào lắm mới đúng a, nhưng hiện tại ngược lại.

Càng tới cực hạn, Lâm càng cảm giác đột phá càng xa vời, mà vì sao lại như vậy nhất thời Lâm cũng không nghĩ ra được.

Lâm lúc này đoán, hắn hình như vẫn chưa thực sự hiểu rõ Đại Kiếm Hào là gì, hoặc một điều kiện nào đó cần thiết để đột phá Đại Kiếm Hào nhưng bị hắn bỏ qua.

Điều tiết hô hấp, Lâm nhắm mắt lại, hắn cần phải điều chỉnh suy nghĩ một chút, có lẽ hắn đã bỏ qua chút gì, đây mới là chìa khóa để Lâm mở ra cánh cửa Đại Kiếm Hào.

Lâm từ từ nhớ lại các tri thức từ cơ sở kiếm thuật, cho đến bộ kiếm thuật hắn tự sáng tạo, cho đến Trảm Thiên Rút Kiếm Thuật, từng đầu tri thức ở trong đầu Lâm lướt qua.

Mấy năm kinh lịch luyện kiếm như điện quang hỏa thạch lóe qua trong đầu, hơi thở Lâm dần dần bình phục, Lâm từ từ quên đi cảm giác bực bội trong lòng lúc nãy.

Lập đi lập lại hàng trăm hàng ngàn lần như vậy, nhưng đối với ngoại giới chỉ mới trôi qua vài giây thôi, vì áp lực to lớn, làm cho Lâm lúc này lại cao độ tập trung.

Khi hắn liên tục đọc đi đọc lại tri thức và nhớ lại mấy năm này kinh lịch, thì cảm ngộ của Lâm về kiếm đạo càng phát sâu sắc, nhưng hắn vẫn chưa tìm tới chìa khóa đột phá.

Đúng lúc này thì Aokiji lại lần nữa công tới, âm thanh trầm thấp của Aokiji vang lên “ Vũ Trang - Đại Băng Kiếm!”

Dù thấy Lâm lúc này đang nhắm mắt trầm tư, nhưng Aokiji cũng không dừng lại tấn công, lập tức thanh kiếm băng trong tay Aokiji lập tức biến lớn gấp trăm lần.

Lúc này một thanh băng kiếm màu đen khổng lồ suất hiện, hàn khí từ thanh đại kiếm này phát ra, làm cho không khí xung quanh vừa mới tăng lên vài độ lại giảm xuống rất nhiều.

Lâm biết lúc này Aokiji tấn công, nhưng hắn vẫn không mở mắt ra, Lâm dùng Haki quan sát tận lực kéo dài chút thời gian, bằng viên mãn cấp Soru, Lâm liên tục tránh né thanh đại băng kiếm của Aokiji công kích.

Ầm … Ầm … Ầm … Aokiji liên tục huy động đại băng kiếm đuổi theo Lâm đập loạn, đúng chính là đập mà không phải chém, mặc dù lưỡi của thanh băng kiếm này vẫn cực kỳ sắc bén.

Nhưng vì thể kích của nó quá mức khổng lồ, làm cho Aokiji khi huy động tạo thành cảnh tượng hắn cầm đại kiếm đi đập người hơn là dùng chém người.

Hơn nữa lực phá hoại hết sức khủng bố, mặt băng mới nãy vừa bị tàn phá xong, nước biển vừa mới chảy vào được một ít.

Thì khi thanh đại băng kiếm này suất hiện, nước biển lại lần nữa bị đóng băng thành một mặt băng mới, nhưng vừa hình thành chưa được mấy giây, mặt băng lần nữa băng liệt.

Vụn băng bay tung tóe đầy trời, Lâm lúc này vẫn nhắm nghiền hai mắt, hắn lúc này đang gắn gượng mượn nhờ Haki quan sát và viên mãn cấp Soru kết hợp lại để né tránh.

Trong đầu điên cuồng cảm ngộ kiếm đạo, theo thời gian trôi qua Lâm dần dần bắt được một tia linh cảm, nhất là từ lúc Lâm loáng thoáng nghe được Aokiji hô lên cái từ Đại Băng Kiếm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.