Hơn nửa đêm, Chu Nhan cưỡi ngựa tiến cung, nói với công công trực đêm là muốn diện thánh!
Đại Chu đệ nhất thần tướng có chuyện quan trọng muốn gặp thiên tử, vậy
nhất định là chuyện trọng đại. Công công trực đêm không dám chậm trễ,
nhanh chóng kéo căng da đầu nghĩ cách túm thiên tử từ ổ chăn ấm áp của
Lí mỹ nhân ra.
Thiên tử nâng mí mắt còn buồn ngủ, ngáp một cái, mang theo vẻ buồn bực vì bị đánh thức giữa đêm xuất hiện tại ngự thư phòng.
Nhìn đường đệ đứng ở một bên, lại còn rất có tinh thần, hận không thể vung
chân đá chết hắn: "Ngươi không phải đang ở trấn Kim Khẩu sao? Sao nhanh
đã trở lại nhanh như vậy rồi?" Nói xong, thiên tử lại ngáp một cái, khóe mắt chứa hơi nước.
Chu Nhan mắt sáng như đuốc, tự tay dâng phong thư lên, nói: "Hồi hoàng thượng, thần có việc bẩm báo, mà việc này lại
khiến thần khó xử, nên mới liều mạng quấy nhiễu thánh thượng nghỉ ngơi!"
Thiên tử nhìn thoáng qua phong thư đặt trên long án, nhíu mày, nói: "Đây là cái gì?"
"Chứng cứ chứng minh đám giặc cỏ ở Hắc Phong trại cấu kết với quan viên trong
triều!" Thanh âm của Chu Nhan vang dội, gằn từng tiếng nói rõ ràng rành
mạch.
Đuôi mắt Chiêu Quang đế nhếch lên, hoài nghi nhìn thoáng qua Chu Nhan, mở phong thư ra, cẩn thận nhìn!
Thiếu niên thiên tử này, vốn mi tâm chứa vẻ chây lười nay càng đọc nội dung
trong lá thư càng nhíu chặt. Hai gò má như ngọc chậm rãi nổi lên sắc
thái ảo não.
Chu Nhan quan sát sắc mặt của thiên tử, nói: "Kim
đại nhân cùng Tiêu đại nhân vẽ đường cho hươu chạy, cư nhiên tạo ra
chuyện quan phỉ cấu kết làm hại dân chúng, hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, thỉnh thánh thượng định đoạt!"
Bàn tay Chiêu Quang đế đập
xuống long án “bốp” một tiếng nặng nề, tức giận nói: "Trẫm chỉ biết sự
kiện giặc cỏ lần này không đơn giản, không nghĩ tới nhóm thần tử này cư
nhiên dám dối trên gạt dưới, không coi trẫm ra gì như thế!"
Chu Nhan trầm mặc, ngẩng đầu nhìn thiên tử!
Chiêu Quang đế thở hổn hển mấy hơi, sau khi ổn định tinh thần, mới quay sang
hỏi hắn: "Chuyện này, Hoa Dung Nguyệt có biết không?"
Chu Nhan giật thót một cái, nhưng sắc mặt lại lạnh nhạt: "Dung Nguyệt? Sao hắn lại biết việc này được?"
Sắc mặt Chiêu Quang đế vốn giận dữ lại bị những lời này của hắn gợi lên
tươi cười hàm xúc: "Trẫm kêu Dung Nguyệt đi đưa lương thảo cho ngươi,
hắn mọi lúc đều đi theo bên cạnh ngươi, chẳng lẽ không biết việc này?"
Chu Nhan cười đầy thản nhiên: "Không dám lừa gạt thánh thượng, Dung Nguyệt
thật sự là người thích cuộc sống thanh nhàn, tuy rằng hắn cùng thần ở
trấn Kim Khẩu đã nhiều ngày, nhưng người cũng biết đấy, hắn mỗi ngày trừ bỏ ăn ngủ thì chính là ra ngoài du ngoạn, thật sự không làm được việc
gì!" Nói tới đây, Chu Nhan dừng một chút, rồi mới nói: "Thánh thượng hỏi cái này, không phải là cảm thấy Dung Nguyệt có gì đó khác thường chứ?"
Chiêu Quang đế nhìn đường đệ bộ dáng quân tử thẳng thắn vô tư đang đứng phía
dưới, trong lòng cảm thán, không hổ là con của hoàng thúc, ngay cả tính
tình cũng giống nhau như thế, đổi giọng, lấp liếm nói: "Không phải, chỉ
là trẫm cảm thấy chuyện này thật mơ hồ, càng ít người biết càng tốt,
quan phỉ cấu kết, vốn không phải chuyện vẻ vang gì!"
Chu Nhan ôm
quyền, nói: "Xin thánh thượng yên tâm, khi thần tìm ra phong thư này,
Dung Nguyệt còn ở trong trấn ngủ say, đương nhiên sẽ không biết nội dung trên lá thư!"
Ánh mắt Chiêu Quang đế ngây ra một chút, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Sau khi xem lại lá thư lần nữa, đột nhiên cười nói: "Trẫm còn không biết
đường đệ là người có thù tất báo, hơn nửa đêm đến đây bẩm báo tình
huống, tiểu tử ngươi vốn tính tình bộc trực, có phải vẫn còn ghi hận
chuyện đêm động phòng trẫm lại đem ngươi lôi ra từ trong ổ chăn ra để đi cứu người hay không?"
Chu Nhan nghe giọng điệu có vẻ như thân
thiết kia của Chiêu Quang đế, cũng hùa theo, cười nói: "Hoàng thượng
khiến thần sợ hãi a, bất kể chuyện gì cũng không thể gạt được tuệ nhãn
của hoàng thượng!"
Chiêu Quang đế giả bộ tức giận, nhưng trên mặt lại vui mừng: "Tiểu tử ngươi, vốn oán trẫm mà còn vờ vịt. Nhưng không
ngờ ngươi bị người ta dạy hư, dám tới đây trả thù trẫm?"
Chu Nhan cười cười cúi đầu: "Thần thật sự không dám!"
Trải qua mấy lời nói giỡn như vậy, không khí căng thẳng trong ngự thư phòng
rất nhanh liền biến mất hầu như không còn. Tựa hồ lời nói ẩn chứa nộ khí cùng tàn nhẫn kia căn bản không tồn tại.
...
Lúc Chu Nhan từ ngự thư phòng đi ra, sắc trời đã sáng lên. Những tia nắng từ chân
trời chiếu lên, dọc theo những mảnh ngói lưu ly cao cao của hoàng cung,
tỏa ra ánh sáng màu trắng chiếu lên mặt đất!
Mặt hắn hướng tới
ánh sáng mặt trời, cánh tay giơ lên cao, hít thở sâu vài cái. Khi nâng
bước rời đi, hắn lặng yên không một tiếng động ngoái đầu liếc mắt nhìn
cửa ngự thư phòng khép chặt một cái. Trong lòng cảm thán: gần vua như
gần cọp, những lời này thật sự nói không hề sai!
Thời điểm Chu
Nhan cưỡi ngựa hồi phủ, Hoa Dung Nguyệt còn chưa từ trấn Kim Khẩu trở
về. Nhớ tới bên người hắn có Triệu Quát cùng Quý Hải, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.
Đại tướng quân hồi phủ, nhất thời khiến nhóm nha hoàn trong phủ kéo tới hoan nghênh. Vừa bước vào cổng, cả tòa phủ
đệ liền xuất hiện không khí vui mừng!
Chiêu Quang đế ban nhóm nô
tài cho Chu Nhan đều là những đứa bé lanh lợi, không cần hắn giao việc,
liền tự giác dâng trà dâng điểm tâm sáng, khiến cho đại tướng quân một
thân phong trần mệt mỏi này ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Quản
gia trong phủ Phúc bá vốn là người của Sở Tương Vương phủ, trước kia
hầu hạ bên người phụ vương. Tám phần là phụ vương lo lắng cho hắn, liền
đưa người trong phủ đến.
Lúc này, Chu Nhan vừa mới ngồi xuống
trong phòng khách, Phúc bá liền linh hoạt sân trước chạy tới: "Tam
thiếu gia, chắc là ngài đã đói bụng rồi! Ăn điểm trái cây lót dạ trước,
đợi lát nữa phòng bếp làm xong cơm, lão nô liền cho người bưng tới!"
Tuy rằng Chu Nhan đối với Phúc bá này không có ấn tượng gì, nhưng vô cùng
thích lão nhân gia luôn hiền lành đôn hậu này: "Phúc bá, ngươi kêu người đừng chuẩn bị vội, bây giờ ta còn chưa quá đói bụng, muốn đi phòng tắm
hậu viện gột rửa một chút. Đợi Dung Nguyệt từ trấn Kim Khẩu trở về rồi
sẽ cùng hắn dùng bữa!"
Phúc bá thấy tam thiếu gia cùng quận vương gia phu thê tình thâm như thế, trong lòng cũng không biết là nên vui
hay nên buồn, trung thực gật đầu, liền kêu bọn nha hoàn đi dọn dẹp phòng tắm.
Bởi vì Chu Nhan thân phận đặc thù, cho vẫn không muốn có
người hầu hạ bên mình. Đợi hắn đi đến phòng tắm, nhìn hơi nước trong dục trì mờ mịt bốc lên, lúc này mới cảm giác được cả người mệt mỏi.
Cởi quân phục trên người ra, đá rơi ủng ngắn trên chân, khi hắn cúi đầu,
liền thấy một vòng vải trắng quấn chặt trên ngực, đồng tử trong mắt chợt lóe lóe, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Cởi vải trắng xuống,
liền lộ ra bộ ngực trắng nõn mềm mại chỉ có ở nữ tử. Một mảnh trẵng nõn
như thế, hàng năm lại bị trói buộc khiến nó có vẻ so nhỏ hơn một chút so với nữ tử bình thường, nhưng hơn hẳn ở cái nhỏ nhắn xinh xắn, trắng nõn trơn mịn. Đợi hắn cởi xuống một đầu tóc đen thùi, trượt vào trong dục
trì, ngũ quan vốn cương nghị mạnh mẽ lúc này mới dịu dàng lại. Mắt sáng
rực rỡ, môi mỏng ánh hồng, lông mày tuy có khí phách thẳng thắn của nam
nhi, nhưng vẫn mang theo chút ôn nhu chỉ nữ tử mới có. Hai loại khí chất vượt quá quy định này lại ở trên cùng một con người, trọc người khác
cảm thấy dễ chịu nói không nên lời. (Vũ Ca: ôi, ao ước của tôi ㅠ.ㅠ)
Khi Hoa Dung Nguyệt được Triệu Quát đưa về phủ, mặt trời đã lên cao, nghe
nói Nhan lang đã trở về, hắn liền vui vẻ chạy về sương phòng tìm.
Nhưng tìm cả buổi, ngay cả bóng người cũng không có. Vẫn là Phú Đậu cơ trí,
hỏi nha hoàn hầu hạ, vậy mới biết đại tướng quân đang tắm rửa ở ôn tuyền phía sau viện.
Vừa nghe đến hai chữ tắm rửa này, cả người Hoa
Dung Nguyệt liền rung mình, hai mắt nhất thời đỏ lên, một bộ dáng muốn
phun máu mũi.
Phú Đậu thấy sắc mặt hắn không đúng, tiến lên hỏi: "Gia, có phải ngươi đi đường mệt mỏi hay không?"
Hoa Dung Nguyệt cười hắc hắc, cởi áo choàng xuống, ấm lô trong tay cũng đưa cho Phú Đậu: "Đừng đi theo lão tử, nhớ nói cho đám nha hoàn bà tử một
tiếng, đều ở tiền viện hầu hạ, ai cũng không được phép xuất trong phạm
vi tầm mắt của gia!"
Phú Đậu có chút không hiểu, nhưng không dám nói thêm cái gì. Nói với nhóm nha hoàn trong hậu viện, liền hướng tiền viện đi tới.
Chu Nhan ở trong phòng tắm rửa thoải mái, liền thiếp đi một lát. Trong lúc
hắn đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa phòng tắm bị đẩy ra,
tức thì, toàn thân tóc gáy đều dựng đứng, cả người cũng cẩn thận tựa vào mép dục trì, híp mắt nhìn về phía cửa, muốn xem xét rõ ràng, là tên gia hỏa nào muốn chết không để ý đến mệnh lệnh của hắn tự tiện xông vào.
Hoa Dung Nguyệt nhón mũi chân, một bộ dáng có tật giật mình lén lút thò đầu vào, thấy sương trắng lượn lờ trên dục trì, khiến cho tầm mắt của hắn
có chút mơ hồ.
Như mèo con ăn trộm, nhẹ nhàng đi vào, vừa mới
thích ứng được với chút sương trắng lượn lờ, đột nhiên liền nghe thấy
một tiếng nước chảy, lúc hắn còn chưa kịp hô lên tên mình vẫn tâm tâm
niệm niệm, hắn liền thấy rõ, trước mắt xuất hiện thân thể nữ tính mền
mại trắng nõn!
Hoa Dung Nguyệt nhất thời liền thay đổi sắc mặt,
vừa định hô to, nhưng khi ánh mắt liếc tới gương mặt của người kia,
trong nháy mắt... Hắn ngây ngẩn!
Chu Nhan vui sướng hài lòng nhìn tiểu nhân nhi bị hắn dọa cho ngây người, vuốt ve tóc dài trước ngực một phen, tà khí cười, nói: "Hoa nhi trở về còn rất sớm nha!"
Hoa Dung Nguyệt há to miệng, ngón tay run run chỉ vào người nọ: "Nhan... Lang?"
Chu Nhan cười: "Đúng!"
"Ngươi, ngươi làm sao có thể sẽ là..."
"Nữ nhân?" Chu Nhan nói tiếp lời Hoa Dung Nguyệt muốn nói, cười tươi: "Ta
cho tới bây giờ cũng chưa nói bản thân là nam nhân, không phải sao, Hoa
nhi?"
Nói xong, Chu Nhan liền vươn cánh tay cân xứng rắn chắc,
chớp mắt đã đem tiểu nhân nhi đang dại ra này ôm chặt trong ngực, dùng
chóp mũi nhẹ nhàng mà cọ gò má có chút lạnh của hắn, liếc mắt một cái
đầy thương tiếc: "Ngươi vừa trở về liền tới tìm ta sao?"
Hoa Dung Nguyệt từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhìn tên ngụy đàn ông vô sỉ này ôm
chặt hắn còn muốn khinh bạc hắn, cả người nổi da gà, tức thì giãy giụa,
liền đụng phải thứ hắn không muốn sờ tới nhất, ghét bỏ đẩy ra: "Ngươi
muốn làm gì? Mau buông tay! Buông tay!"
Chu Nhan cười hề hề nhìn
tiểu nhân nhi đang ra sức giãy giụa, "Buông tay làm cái gì? Nếu ta nhớ
không lầm, ta còn nợ ngươi một đêm động phòng hoa chúc đâu!"
Vừa
nghe bốn chữ động phòng hoa chúc này, Hoa Dung Nguyệt liền một mặt bi
phẫn, hận không thể cắn chết nữ nhân thối dám lừa gạt tấm chân tình của
hắn này: "Chu Nhan, ngươi vô sỉ! Ngươi biết rõ ta thích nam nhân, ngươi
còn cưới ta, còn giả trang thành nam nhân đến gạt ta? Ta phải nói cho
hoàng thượng, nói cho tất cả mọi người, Chu Nhan ngươi là nữ nhân!"