Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 50: Chương 50: Tây Man hòa thân




Màn đêm tối đen như mực, giống như một đầu thú đen nặng trĩu đặt ở ngực Chu Nhan; gió lạnh thổi lên người nàng, tựa như dao găm cắt vào da thịt của nàng. Yêu thê 鴀鴀

Nam nhân mang mặt nạ hoàng kim đã biến mất không thấy đâu nữa, đúng như lúc hắn đến lặng yên không một tiếng động, mà đi cũng vô thanh vô thức (âm thầm)!

Đứng ở trong viện lạnh đến nỗi ngay cả răng đều cũng phát run, gió lạnh theo từ cổ tay áo trong ống quần ra sức thổi lên trên người, trên da dẻ lạnh lẽo đều đã kết một tầng sương mỏng, nhưng cả người Chu Nhan lại đầy mồ hôi nóng, cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay làm cho nàng nhịn không được nhìn về phía song cửa sổ —— không có một bóng người!

Đêm khuya yên tĩnh, gió thổi, Chu Nhan đứng ở trong viện tựa như bị quên lãng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nhìn một khối ngọc bội ở bàn chân!

Nàng đương nhiên hiểu rõ thứ này là làm sao tới, vừa rồi nghìn cân treo sợi tóc, ngay trong khoảng khắc nàng cho là mình sẽ bị ám khí bắn xuyên qua, thì từ chỗ cửa sổ chỗ bay ra một khối ngọc bội trắng nuột, đinh linh một trận tiếng giòn tan, để cho nàng may mắn chạy thoát!

Mà tiểu nhân kia vốn là ghé vào trên cửa sổ, lại biến mất không thấy gì nữa, ở dưới tầm mắt của nàng, ngay cả một chút tiếng vang đều không có lưu lại thò đã không thấy đâu!

Nghĩ tới những thứ này, Chu Nhan nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai chân cứng ngắc bắt đầu chậm rãi đi về phía cửa phòng, sau đó càng chạy càng nhanh, càng nhanh càng nóng lòng, đẩy mạnh cửa phòng ra bởi vì khẩn trương nên luôn miệng kêu không ngớt: "Hoa nhi!"

Hai tay của Hoa Dung Nguyệt ôm đầu, nhắm chặt hai mắt rúc vào góc tường; nghe thấy Chu Nhan gọi hắn chợt ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy nàng rõ ràng đầy đủ không có sứt mẻ gì xuất hiện ở trước mặt thì rốt cục 'oa' một tiếng khóc lóc vọt vào trong lòng của nàng!

"Nhan lang! Nhan lang! ... Ta nhìn thấy bọn chúng dùng ám khí tổn thương ngươi... Bọn chúng..." Hoa Dung Nguyệt khóc không thành tiếng, hai tay gắt gao níu lấy cổ áo của nàng, như là bắt được bảo bối quan trọng sống chết cũng không buông ra.

Chu Nhan cho đến giờ phút này, thân thể căng thẳng mới thoáng thả lỏng; bàn tay nhu thuận vuốt trên tóc đen của hắn, nhìn về phía song cửa sổ, lại ôm sát tiểu nhân nhi đang bù lu bù loa ở trong lòng; giễu cợt chính mình!

Chẳng lẽ là những ngày an nhàn trôi qua quá lâu, lâu đến nỗi nàng lại sẽ hoài nghi ở trong lúc nguy nan đó, là tiểu nhân nhi yếu đuối trong lòng này cứu nàng? (Panh: mn nghĩ có Hoa Nhi hem cười gian, :v )

...

Trong đại điện yên tĩnh, sắc mặt âm trầm của Chiêu Quang đến hết sức kinh ngạc, ánh mắt mập mờ, như là chịu đựng chấn động thật lớn!

Tên hắc y nhân thô lỗ quỳ ở chính giữa kia thở hổn hển, trả lời: "Vâng Hoàng thượng! Thuộc hạ rõ ràng nghe thấy Quận Vương gia gọi Tướng quân một tiếng nàng dâu, mà bộ dáng kia của Tướng quân, hình như cũng không phủ nhận!"

Chiêu Quang đế phịch một tiếng ngồi trở lại! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Hoa Dung Nguyệt kêu Chu Nhan nàng dâu? Chẳng lẽ...

"Có thể ngôn ngữ khuê phòng giữa phu thê bọn họ hay không? Trêu trọc lẫn nhau lên nói như vậy?" Vẻ mặt Thiên tử tối tăm, tròng mắt đảo nhanh, nghiền ngẫm nói lên.

Hắc y nhân không dám tùy tiện nói tiếp, chỉ là yên lặng nhìn Thiên tử!

Chiêu Quang đế suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới sâu kín nói: "Khuya hôm nay khổ cho các ngươi, người bị thương đi xuống dưỡng thương cho tốt; đường đệ của trẫm thân thủ rất cao, hiện tại cuối cùng các ngươi cũng được lĩnh giáo đi!"

"Vâng thuộc hạ làm việc không xong!" Bốn gã Hắc y nhân cùng nhau dập đầu! Trong đó ánh mắt của một gã Hắc y nhân mơ hồ liếc về phía cửa sổ một cái, giống như có lời khó nói.

Cằm kiêu ngạo của Chiêu Quang đế vừa nhấc, mang theo giọng nói cao quý: " Muốn nhóm các ngươi ban đêm thăm dò Dung Quận Vương phủ, trẫm cũng không nghĩ tới các ngươi sẽ thảnh công trở về! Chính là... Cũng không phải đi một chuyến vô ích, tin tức mang về rất có giá trị!"

Hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ!

Hai tay của Chiêu Quang đế chống lên Long án, đôi mắt lúc sáng lúc tối, trí tuệ ánh sáng hòa cùng bóng tối, ngũ quan của hắn vốn là xuất sắc có vẻ mê người càng thêm thâm trầm: "Trở về dưỡng thương cho tốt, có thời điểm các ngươi vẫn còn có ích!"

Hắc y nhân lại dập đầu: "Dạ!"

Vừa nói xong, bốn gã Hắc y nhân ngay lập tức rời đi; chỉ có song cửa sổ mở ra, bị Dạ Phong (gió đêm) thổi phát ra tiếng ầm ầm!

Chiêu Quang đế ngồi ở đầu gió, nhưng hắn lại giống như là không có cảm thấy lạnh, trong lúc ánh sáng cùng bóng tối chuyển giao, trên mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa làm mất đi ý cười!

"Huyễn, là ngươi giúp hắn!" Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe không ra là giận hay là tĩnh, giọng nói vẫn như bình thường, nhưng khí lạnh lại làm cho bóng người tựa ở cửa sổ, toàn thân ẩn trong bóng đêm hơi lắc một chút.

Rốt cục, kim quang lóng lánh xuất hiện ở dưới ánh đèn lưu ly lờ mờ: "Hoàng thượng con mắt nào của ngươi thấy ta cứu người đây?" Vừa nói xong, nguyên bản người tựa ở cửa sổ châm chọc tinh tế xoay người một cái liền tiến vào trong điện, vẫn là khẩu khí kia, mười phần giống như một người du hành trêu trọc kỹ nữ.

Chiêu Quang đế tức giận, nắm chặt nắm tay nhìn khuôn mặt kim quang lóng lánh chết tiệt kia: "Huyễn, Ảnh! Ngươi đang khiêu khích với trẫm?"

Huyễn móc móc cái lỗ tai, một bộ dáng thiệt thòi: "Hoàng thượng đúng là oan uổng tiểu thần, rõ ràng là ngươi không thông qua cho phép người của ta động vào thân thích nhà mình, hiện tại người của ta bị đánh bị thương, ngươi cũng từ đó được lợi ích; không cảm tạ thì còn vu oan ta phi?"

Chiêu Quang đế sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị súc sinh này làm cho tức chết, quả thực thân phận của hắn là thân phận tôn quý nhất ở Đại Chu, có thể hiệu lệnh binh mã thiên hạ, nhưng chỉ riêng mệnh lệnh không được thân phận đặc thù tồn tại của Ám Môn; chỉ nghĩ một chút như vậy, một thân cao ngạo của Thiên tử giống như ăn quả móm, cả người không thoải mái.

Nhìn thấy Chiêu Quang đế kinh ngạc, Huyễn vui vẻ: "Hoàng thượng, Chu Nhan không động được!"

Chiêu Quang đế vung tay áo, nổi giận nói: "Trẫm biết!"

"Vậy ngươi còn phái người đi theo dõi? Rõ ràng tìm vũ nhục đây mà!" Giọng nói của Huyễn lành lạnh khiến Chiêu Quang đế hận không thể nhảy dựng lên xé nát miệng thúi của hắn!

Thiên tử giận trừng mắt nhìn tên khốn trước mặt, tức giận khuông ngực miệng không ngừng cao thấp phập phồng: "Ngươi biết rõ trẫm không phải thật tâm muốn đối phó Chu Nhan, chỉ là bận tâm trên người hắn chảy huyết mạch của hoàng tộc Bắc Hạ!"

Huyễn nhìn bộ dáng hổn hển của Thiên tử, chậc chậc hai tiếng! Nam nhân này, rõ ràng sợ hãi huynh đệ mình đưa cho hắn làm việc, nhưng vẫn cho người ta quyền to lợi lớn, đây khong phải chính mình tìm cách ngăn, chính mình hèn hạ trêu trọc đùa chết mình thôi!

"Đó là lý do vì sao Hoàng thượng ngài liền làm ra vẻ khôn ngoan phái vài người đitìm hiểu, không nghĩ tới ngọn ngành không tìm hiểu trái lại làm người ta kinh ngạc! Ai u thiên tử ca ca của ta, ngài thật thông minh nha!" Huyễn yếu ớt dùng sức giơ ngón tay cái lên trước mặt như tương đen của Chiêu Quang đế.

Chiêu Quang đế hận không thể vươn tay ra bẻ gãy cái đầu ngón tay trước mắt kia, tức giận dứt khoát cãi: "Ai nói trẫm không tìm hiểu ngọn ngành của hắn? Chu Nhan hắn có khả năng... Có khả năng là một..."

Chữ cuối cùng này, Chiêu Quang đế thiếu chút nữa nhịn chết cũng không dám tùy ý nói ra; nghĩ đến nhân vật anh hùng giết địch trên chiến trường như phá sóng kia, có khả năng là nữ nhân? Chiêu quang đế liền cáu giận không ngừng vỗ vỗ ngực, nắm chặt tay gõ bang bang!

Huyễn cười hì hì: "Hoàng thượng, không có khả năng! Coi như ngươi không tin được Chu Nhan cũng nên tin Hoa Dung Nguyệt, mười mấy năm đồng tính cũng sẽ không công công ngủ với một nữ nhân? Y theo tính tình của hắn nếu như biết người khác lừa gạt hắn, kia còn không phải ầm ỹ lật trời!"

Chiêu Quang đế cẩn thận nói : "Ai trẫm cũng không tin chỉ tin chính mình! Trẫm phải nghĩ biện pháp để biết người kia có phải ẩn dấu bí mật hay không!"

Huyễn nhìn bộ dáng kia của Chiêu Quang đế giống như thật sự xúc động, mặt giấu dưới lớp mặt nạ hơi có chút cứng ngắc; sau đó, lấy từ trong ngực ra một phong thư, ném tới Long án, nói : "Vừa lấy được tin báo, Tây Man hoàng đình phái Đại hoàng tử Xích Vũ và hoàng tộc công chúa Nhã Duyệt đến Đại Chu hòa thân; hoàng thượng, chúc mừng ngài, lại có tiểu lão bà!"

Chiêu Quang đế hoảng sợ mở to mắt, vội vàng mở trên dưới phong thư ra nhìn, có chút khó có thể tin: "Ngươi nói... Tây Man?"

Huyễn tựa vào bên cạnh Long án, hai chân thon dài nhấc lên, nhìn qua cực kỳ thoải mái: "Đại Chu làm Tây Man thiệt hại nghiêm trọng, Chu Nhan quay về lại mang theo hàng thư của bọn chúng; hiện giờ Tây Man hoàng đình chia năm xẻ bảy, Đại hoàng tử Xích Vũ là một người có khả năng làm đại sự, tự nhiên rõ ràng lúc này nếu có thể mượn sức quân đội của cường quốc lớn như Đại Chu làm hậu lá chắn, thái tử vị lại càng dễ như trở bàn tay; cho nên tự mình đưa muội muội ruột đến cho ngươi..." Nói tới đây, Huyễn liền lộ ra bộ dáng mê đắm: "Nghe nói Nhã Duyệt công chúa kia là một tuyệt đỉnh mỹ nhân, bên ngoài phong tình, sắc nước hương trời, hoàng thượng thật có phúc khí nha!"

Chiêu Quang đế trừng mắt nhìn tên khốn làm bộ dáng động tình, ấp úng nói : "Xích Vũ đến triều đình, đây chẳng phải là không thể ở trong lúc này dò xét bí mật của a Nhan sao?"

Huyễn làm như không có chuyện gì cả nhún nhún vai, thong thả nói : "Năm đó Xích Vũ Hoàng tử cùng Chu Nhan ở trên bờ cát trắng đại chiến hai ngày hai đêm khó phân cao thấp, nghe nói Xích Vũ là một nhân vật vô cùng xảo quyệt, nhìn kỹ trên dưới triều đình cũng chỉ có Chu Nhan mới có khả năng áp chế hắn! Hoàng thượng ngươi cảm thấy thế nào?"

Chiêu Quang đế đương nhiên biết Xích Vũ đến đây tất nhiên không phải chỉ là chuyện đám hỏi đơn giản như thế, Đại Chu cùng Tây Man bao năm qua chinh chiến, nguyên khí của hai nước đều là tổn thương nặng nề, lần này hắn tự mình đến đây quan trọng hơn sợ là dò xét hư thực của Đại Chu; vì đề phòng vạn nhất, dùng Chu Nhan để đối phó Xích Vũ là phương pháp tốt nhất!

Trong lòng rục rịch tuy rằng hiếu kì muốn vạch trần bí mật mà Chu Nhan che giấu, nhưng làm chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hắn nhất định phải chú ý toàn cục!

Nghĩ đến đây, Chiêu Quang đế liếc mắt nhìn Huyễn, mang theo không cam lòng: "Lần này trẫm nhượng bộ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.