Yến hội hoàng gia đương nhiên tổ chức không giống bình thường, hơn nữa, lần này là đích
thân Chiêu Quang đế mở miệng, hạ lệnh muốn chuẩn bị thật tốt. Toàn bộ nô tài ở lễ bộ và nội vụ phủ nhận được mệnh lệnh, liền vội vội vàng vàng
đi chuẩn bị, người nào người nấy khẩn trương đến mức tưởng chừng như sắp chết đến nơi. Có điều, ai cũng biết nhất định phải đem bữa khánh công
thịnh yến này tổ chức thật hoa lệ, muốn vỗ mông ngựa(1) vị chiến tướng đầu tiên của Đại Chu – Chu Nhan này thật tốt.
Hiện giờ, trên dưới triều đình ai chẳng biết người tâm phúc Chiêu Quang đế
để mắt nhất không phải là sủng phi Lí thị, cũng không phải sủng thần
Thương thái phó, mà chính là vị Định Bắc đại tướng quân chiến công hiển
hách này. Vỗ mông ngựa đại tướng quân tương đương với vỗ mông ngựa hoàng thượng, ai lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Theo màn đêm buông xuống, khánh công thịnh yến cũng dần dần bắt đầu.
Mấy ngàn đèn lồng cung đình đỏ rực lần lượt được treo trên tường xanh của
hoàng cung, nơi nơi đều thấy đèn hoa sen trôi bồng bềnh ở trên mặt nước. Mà địa điểm tổ chức khánh công thịnh yến lần này, lại chính là Dao đài(2) trước Đại Minh cung.
Vây quanh bốn phía Dao đài là làn nước của Bích Thủy Hồ, thời tiết mát mẻ,
nước hồ trong suốt, đàn cá đùa giỡn trong nước không ngừng, trong không
khí khẩn trương như vậy, cảnh đẹp này lại khiến người ta thấy hết sức
thư giãn. Cầu đá bạch ngọc được xây dựng ở bốn phía Dao đài, giúp cung
nhân đi qua đi lại dễ dàng hơn. Lúc này, mấy cây cầu này lại giúp quan
viên cùng gia quyến đến dự tiệc không ít, trên mặt ai nấy đều vui vẻ nối tiếp nhau đi qua cầu bạch ngọc tiến vào Dao đài.
Trong Dao đài,
chỗ ngồi của văn võ bá quan đã được an bài thành hai hành, ở giữa là một khoảng không gian thoáng đãng, ngồi xuống tương đối thoải mái.
Tổ chức khánh công thịnh yến này, ý tứ của Chiêu Quang đế là khắp nơi đều
ăn mừng, cả nhà cùng vui vẻ, cho nên từ quan ngũ phẩm trở lên, đại đa số quan viên đều mang theo gia quyến cùng đến tham dự. Trong nhà có con
trai, liền kêu con trai chỉnh trang cho chói mắt, nếu trong nhà có con
gái, liền hận không thể đem toàn bộ đồ trang sức quý báu hoa lệ mà mình
sở hữu đeo lên người đứa con gái kia. Trước khi đi, còn không quên dặn
dò một câu: “Định Bắc đại tướng quân là anh hùng thiếu niên, dung mạo
đoan chính, tuyết đối là kim quy tế tốt nhất kinh thành, thấy tướng quân xuất hiện, thời điểm nên che liền che, thời điểm nên lộ liền lộ, nhanh
chóng bắt lấy con cá béo này, thân phận nhất phẩm phu nhân tướng quân
liền phải xem biểu hiện của ngươi rồi!”.
Cho nên, thịnh yến đêm
đó, thời điểm Chu Nhan cùng vợ chồng Sở Tương Vương xuất hiện, liền thấy vô số tiểu thư khuê các tô son điểm phấn cố gắng xuất hết bản lĩnh toàn thân, một lát thì không cẩn thận làm rớt khăn tay ở dưới chân tiểu
tướng quân, một chốc thì đi đi lại lại tự dưng lại trật chân, thân thể
thơm ngát ngã vào lòng tướng quân, tỏ vẻ ngượng ngùng vô hạn, rõ ràng có ý lại còn phủ nhận.
Sớm đã đến Dao đài, Hoa Dung Nguyệt nhìn
thấy toàn bộ hình ảnh ấy, cắn cắn môi mỏng, dẫm chân phẫn hận nói:
“Ngoại trừ ta ra, tất cả đều là hồ ly tinh!”.
Cao Uy đứng ở phía
sau cười ‘phốc’ một tiếng, rồi vội vàng dùng quạt xếp che khóe miệng:
“Người này còn chưa thuộc về ngươi, ngươi đã ghen tị rồi!”.
Hoa
Dung Nguyệt hừ một tiếng, hổn hển lấy chân chỉ về phía nữ nhi của Tô ngự sử đang ra sức ở trước mặt Chu Nhan lộ ra bộ ngực sữa: “Thật hay cho
một tiểu thư khuê các, thế nhưng bắt đầu cố gắng khoe ngực? Ngực lớn
liền rất giỏi sao, cũng không ngại nó quá nặng!”.
Cao Uy vẫn cười xuy xuy như cũ, càng nhìn bộ dáng ghen tuông của Hoa Dung Nguyệt, tâm
tình lại càng tốt! Nhất là nhìn thấy Chu Nhan ứng phó không nổi đám tiểu thư khuê các đang vừa nịnh nọt vừa cố ý ra vẻ xấu hổ kia, trong lòng
hắn lại càng mở nhạc ăn mừng.
Có trò hay! Hai người này tuyệt đối sẽ có trò hay!
Khi Chu Nhan thật vất vả đi đến trên Dao đài thì nhóm đại thần cùng gia
quyến trên cơ bản đều đã ngồi yên vào chỗ của mình rồi. Chu Nhan là Định Bắc đại tướng quân, lại được hoàng đế cực kỳ ưu ái, đương nhiên là ngồi ở chỗ đầu tiên bên quan võ, mà ngồi ở đối diện, chính là phụ vương cùng mẫu thân của hắn.
Sở Tương Vương phủ này, cha thì chiếm chỗ đầu
tiên bên quan văn, con lại chiếm chỗ đầu tiên bên quan võ, ngay cả là
hoàng thân quốc thích, chiếm được quyền to chức trọng như thế này cũng
khiến người ta nhìn chằm chằm, đầy đủ các loại biểu cảm hâm mộ, đố kị,
hận nha.
Hoa Dung Nguyệt tuy là cháu trai bảo bối của lão quốc
công, nhưng do không có quan hàm, cho nên chỉ có thể ngồi chỗ gia quyến ở hàng sau, cùng Cao Uy ngồi chung một bàn, cách vị trí Chu Nhan ngồi hơn mười thước(3).
Ở trong phủ,
Hoa Dung Nguyệt tự mình chỉnh trang thật phong lưu phóng khoáng, muốn
bản thân khi cười một cái là khuynh quốc, hào quang tỏa ra bốn phía một
phần cũng nhờ bộ quần áo này, không biết hắn chọn lựa mất bao lâu. Nhưng lúc này, thấy Nhan lang yêu quý ngay trước mặt, lại không thể đi đến
ngồi uống rượu cùng một bàn, chỉ có thể ở xa xa mà ngắm, khiến cho thế
tử gia từ nhỏ đã kiêu ngạo này tức giận muốn hộc máu, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngay khi hắn liên tục vỗ ngực an ủi đầy bụng bất
bình của mình, thì một tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm ——’ hấp dẫn sự chú ý
của mọi người.
Đêm nay, cả người Chiêu Quang đế như tỏa sáng,
vênh mặt hất hàm sai khiến bọn nô tài, hình tượng thiếu niên thiên tử uy phòng lại tuấn lãng được hắn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Mọi
người thấy hoàng thượng đến, đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ. Chỉ có lão quốc công và Sở Tương Vương được phép đứng đáp lễ, có thể thấy được
thân phận hai người này quan trọng bao nhiêu.
Chiêu Quang đế đứng ở trước long ỷ, đi theo ngay phía sau là thái hoàng thái hậu dung nhan
được bảo dưỡng rất tốt. Chỉ thấy thiếu niên thiên tử duỗi cánh tay thon
dài ra, mở miệng vàng nói: “Các vị ái khanh bình thân!”.
Chúng đại thần lúc này mới lục tục đứng lên, trên mặt vui vẻ không dấu nổi.
Tâm trạng vui vẻ của Chiêu Quang đế không chỉ thể hiện trên mặt rồng, mà
còn thể hiện ở động tác cử chỉ của hắn. Thấy hắn vỗ tay, ở dưới đài,
nhóm cung nữ dung mạo mỹ miều đều mặc y phục mỏng manh, như một đoàn mây hồng, đi xuyên qua giữa các hàng chỗ ngồi, dâng lên đủ loại món ăn vừa
quý vừa lạ.
Sau khi món ăn thứ nhất được đưa lên, nhóm cung nữ
cũng không vội vàng rời đi ngay. Mà là tự động cầm một bình rượu ngon,
yên lặng đứng ở sau các vị đại thần phục vụ.
Chiêu Quang đế đứng dậy, giơ ly rượu lên, cất cao giọng nói: “Vì Đại Chu của chúng ta, võ vận hưng thịnh(4)!”.
Quần thần cùng nâng ly rượu lên, cùng cất cao giọng hô vang: “Võ vận hưng thịnh ——!”
Trong lúc đang ăn uống linh đình, nơi tổ chức khánh công thịnh yến cuối cùng
cũng nóng lên. Là nhân vật chính của đêm nay, Chu Nhan tự nhiên là đối
tượng bị người ta tranh nhau chúc mừng.
Chu Nhan tuy xuất thân là võ tướng, nhưng khổ cái là tửu lượng kém, chỉ lát sau, ánh mắt đã nhiễm hương rượu. Hơn nữa, năm nay đúng là năm hắn vừa trưởng thành, là thời
gian đẹp nhất của tuổi trẻ, lại là người công thành danh toại, không ít
người đi đến kính rượu đều kéo theo khuê nữ xinh đẹp nhà mình, khiến Chu Nhan phát hoảng, đến mức trước mắt hắn một mảnh tuyết trắng, không phân biệt được cái gì.
Giữa bữa thịnh yến, cảm giác say lại càng đậm. Chu Nhan vì đề phòng bản thân say đến mức ngã xuống nên chỉ còn cách
tìm cái cớ, nhanh chóng chạy trốn.
Thế tử gia dung mạo tuyệt mỹ
đang cho rằng đêm nay bản thân cùng Chu Nhan không có duyên, trong lòng
nổi lên ghen tuông khiến hắn uống hết ly này đến ly khác để giải tỏa.
Cũng may, lão hồ ly Cao Uy kia luôn để ý, nhìn thấy Chu Nhan rời khỏi
bữa thịnh yến, vội vàng dùng khuỷu tay huých Hoa Dung Nguyệt một cái,
nói: “Ngốc tử! Còn uống làm gì! Mau mau đuổi theo nha, tiểu tướng quân
đang chạy trốn kia kìa!”.
Hoa Dung Nguyệt vừa nghe thấy lời này, lỗ tai tức thì giật giật, hỏi: “Thật không? Thật không?”.
Cao Uy nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt đã có chút say, trong lòng sốt ruột, liền
kéo cánh tay của hắn hướng nơi Chu Nhan vừa biến mất đuổi theo. Cũng
may, vị trí của hai người không nổi bật, rời đi cũng không bị người khác phát hiện.
Chu Nhan vòng qua Dao đài, đi qua hành lang gấp khúc
bị đèn lồng màu đỏ chiếu sáng trưng, lại bảy quành tám rẽ, đi đến một
chỗ phong cảnh tú lệ, trước một hồ nước khá yên tĩnh.
Ban đêm gió lạnh thổi bay cái khô nóng ban ngày, lẳng lặng ngồi trên tảng đá lớn
bên hồ, nghe tiếng ve kêu râm ran, so với bị vây giữa đám người uống hết chén này đến chén nọ thì tốt hơn rất nhiều.
Cao Uy túm Hoa Dung
Nguyệt đang say đến mềm nhũn hai chân, một đường đuổi theo Chu Nhan tới
bên cái hồ nhỏ yên tĩnh hẻo lánh này. Nhìn Hoa Dung Nguyệt cả người đầy
hơi rượu đứng bên cạnh, Cao Uy khó chịu vươn tay gõ đầu tên tiểu tử chậm lớn này một cái: “Nhìn đi! Thời điểm mấu chốt như vậy lại muốn dựa vào
người huynh đệ là ta đây, từ nhỏ đến lớn, lúc ngươi gặp rắc rối luôn là
ta đến giúp ngươi đâu, ngươi trèo tường ta đỡ ngươi, ngươi trốn khỏi nhà ta giúp ngươi canh gác, hiện tại thì sao, ngươi theo đuổi nam nhân, lại khiến lão tử giúp ngươi đuổi. Hoa Dung Nguyệt a Hoa Dung Nguyệt, ngươi
nói tấm lòng hy sinh vì huynh đệ của lão tử có phải rất giống với lão
mẫu hay không a?”.
Hoa Dung Nguyệt bị rượu làm cho đầu óc mơ hồ,
nhưng ánh mắt tràn ngập dục vọng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tấm lưng
rộng rãi của yêu lang đang ngồi trên tảng đá, tâm bắt đầu nhảy nhót, chỉ là một bóng lưng, lại khiến hắn mê mẩn tới mức thất hồn lạc phách.
Cao Uy nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ kia, trợn trừng mắt rồi xoay
người rời đi. Cũng không biết tên Hoa Dung Nguyệt đoạn tụ này sức lực
toàn thân lại dồn hết lên người hắn, hắn vừa buông ra, tiểu tử này phù
một tiếng, liền té xuống đất.
Trên tảng đá, truyền tới thanh âm quát lạnh của Chu Nhan: “Ai?”.
Hoa Dung Nguyệt bị thanh âm tràn ngập sát khí này dọa sợ tới mức giật mình
một cái, say rượu cũng bớt hơn nửa. Miệng há to, trơ mắt nhìn tên hồ ly
luôn miệng nói quan tâm đến hắn kia bỏ lại hắn mà đi, như con khỉ, linh
hoạt chạy lên trên cây.
Ngay sau đó, khi Chu Nhan không thấy
người kia đáp lại liền cho rằng có chuyện gì đó đột phát, ở trên chiến
trường đã được rèn luyện tính sát phạt quyết đoán, hắn giơ tay lên, ngân quang chợt lóe, có gì đó nhoáng lên một cái, như một cơn gió lạnh kề
sát sườn mặt Hoa Dung Nguyệt mà bay qua, thân thể Hoa Dung Nguyệt lập
tức cương cứng, sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch. Mặt đất trước mặt cách Hoa Dung Nguyệt chưa tới năm thước cắm một cây đoản đao lóe sáng, chuôi đao vẫn còn đang lay động trong không khí.
Từ nhỏ đến lớn, người luôn sống trong nhung lụa như Hoa Dung Nguyệt liền không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ngớ ra nhìn chằm chằm đoản đao khiến người ta phải sợ
hãi kia. Sau một lúc lâu, mới ‘cạch’ một tiếng, hai mắt trắng dã, cả
người như sắp nằm hẳn xuống đất.
Ngay tại lúc này, Chu Nhan phi thân tới, nhẹ nhàng đỡ thân hình bị dọa sợ tới mức run rẩy của Hoa Dung Nguyệt vào trong lòng.
Hoa Dung Nguyệt có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nháy mắt chuyện xấu liền cứ thế biến thành chuyện tốt.
Chu Nhan nhanh chóng đánh giá mỹ nhân trong lòng một phen, nhìn người trong lòng, thanh âm trầm trầm mà xa cách nói: “Tiểu nương tử, vừa rồi là
ngươi sao?”.
Tiểu nương tử?
Hoa Dung Nguyệt đang bị đoản
đao vừa mới bay tới dọa sợ chết khiếp, liền nghe thấy yêu lang gọi hắn
như vậy, nhất thời không còn chút sức lực nào, lòng muốn chết đều có!
**********
Ghi chú:
(1) vỗ mông ngựa: một động từ quen thuộc trong Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim
Dung, ông dùng ba chữ này để nói đến thói nịnh nọt trong chốn quan
trường dưới thời vua Khang Hy nhà Thanh
(2) Dao đài: Ca đoán là cái nơi nghỉ mát trong hoàng cung
(3) thước: 1 thước = 0,23m
(4) võ vận hưng thịnh: Ca để nguyên văn thôi chứ chẳng biết edit làm sao cho tốt cả