Bên này, Hoa Dung
Nguyệt vẫn đang đánh giá thiên tử ngồi phía trên kia, có lẽ thiên tử
không phải là tiểu tử hắn nhận thức lúc nhỏ nữa rồi, chợt nghe phía
trước bãi săn truyền tới tiếng trống, kèn phát lệnh thổi lên. Từng thanh âm của tự nhiên trong nháy mắt được thay bằng tiếng quét dọn ở giữa bãi săn.
Chiêu Quang đế bá một tiếng, một tay chống phía sau đứng
thẳng dậy, khí phách tôn quý, quân lâm thiên hạ, đồng thời vẫy ống tay
áo ra , vẻ mặt như mới vừa ngẫm nghĩ cái gì lẫn nét cười ở khóe môi đều
thu liễm. Ánh mắt sắc bén nhanh nhẹn nhìn qua nhìn lại đông đảo mọi
người đứng ở dưới đài, tiếng nói cất lên, rung động lòng người: "Các vị
nam tử hán của Đại Chu, việc giương cung cưỡi ngựa, săn bắn đánh giặc,
luôn luôn là khuyết điểm của nam nhân Đại Chu ta. Cho nên, gần trăm năm
nay, biên giới hỗn loạn, xã tắc không yên ổn. Cũng không phải do nam nhi Đại Chu ta so với bọn man di tiểu quốc ở biên giới yếu hơn, chỉ là thân ở phía nam Phong Quốc, coi trọng thi từ, lại quên giang sơn Đại Chu là
do tiên đế cùng các tướng sĩ dùng đao kiếm gây dựng nên. Hôm nay, nhân
cơ này, trẫm phát động lễ săn bắn mùa thu, muốn nhìn xem nhân tài mới
xuất hiện của Đại Chu ta rốt cuộc có bản lãnh gì. Là nam nhi thì sải
bước lên ngựa cho trẫm, cầm lấy cung, tỷ thí đọ công phu trên ngựa. Ai
săn được nhiều thú nhất, ngày hôm nay người đó là người thắng, trẫm nhất định trọng thưởng!"
Chiêu Quang đế vừa dứt lời, liền thấy đám
nam tử hán trẻ tuổi đầy nhiệt huyết của Đại Chu giương cao cung tên
trong tay, cao giọng hô vang!
Thấy một màn này, trên mặt Chiêu
Quang đế lộ ra vẻ vui mừng. Ngọc Lạc công công vội đi lên trước, trong
tay bưng một cái mâm bằng vàng, Chiêu Quang đế cầm lấy vật trong mâm
vàng, là một cái hộp quẹt. Chỉ thấy những đốm lửa nhỏ vừa phát ra phía
trên hộp quẹt, hắn liền châm lên một chỗ trên pháo tín hiệu. Đốm lửa
nhỏ phát sáng bắn ra âm thanh xì xì, đột nhiên trên không trung xuất
hiện một cỗ khói nhẹ, ầm một tiếng, pháo nổ, từ chuồng ngựa liền chạy ra hơn mười con ngựa tốt của Ðại Uyển. Các thiếu niên nhiệt huyết sôi trào xoay người mà lên, roi ngựa vung lên tiến vào trong rừng bắt đầu trận
săn bắn.
Mà Chu Nhan vốn một mực đứng xem ở trên lễ đài giờ đã
tìm được chiến mã của mình từ trong bầy ngựa, vui mừng hết sức liền muốn nhảy đi xuống. Đúng lúc đó, đằng sau truyền đến một tiếng dặn dò: "Biểu ca, hết thảy phải cẩn thận!"
Chu Nhan nhảy xuống lễ đài, quay
đầu lại hướng bóng dáng màu vàng nhạt kia nhìn, sau khi bốn mắt nhìn
nhau, hai tay ôm quyền tỏ ý cảm tạ, phi thân tiến vào rừng, bóng dáng
hắn xoay người trong chớp mắt, liền vững vàng ngồi ở trên lưng ngựa, thả lỏng dây cương, nhẹ nhàng đá vào bụng ngựa, con ngựa chạy như bay, bóng dáng chuyển động như tia chớp, chớp mắt, liền biến mất trước mặt mọi
người.
Mà lúc này, Hoa Dung Nguyệt đang nơm nớp lo sợ đứng ở
trước một con ngựa cao to, hai chân phát run đạp lên đăng ngựa, cố gắng
lật mình nhưng vẫn không biết đi lên như thế nào.
Cao Uy nhìn sốt ruột, liền một phen đi tới ôm lấy thân thể nhỏ bé của Hoa Dung Nguyệt,
để cho hắn ngồi ở trên vai của mình, sau đó nhấc hắn hướng lên trên,
đúng thật là đang đem cái đồ đoạn tụ không có tiền đồ này đỡ lên trên
lưng ngựa.
Sau khi Hoa Dung Nguyệt ngồi vững vàng, vội cúi đầu
hướng về phía huynh đệ tốt của mình cảm kích nói: "Hồ ly chết tiệt, cảm ơn ngươi!"
Cao uy sốt ruột, vỗ vỗ tay nói : "Khỏi cảm ơn, mau đuổi theo, tiểu tướng quân đều không thấy nữa!"
Hoa Dung Nguyệt nhìn bốn phía, đúng là trong những người tham gia trận săn
bắn giờ chỉ còn lại một mình hắn. Trong lòng thầm hô một tiếng không
tốt, quên cả sợ hãi, quất roi ngựa liền lao vào rừng.
Cao Uy duỗi thẳng cổ trực tiếp nhìn Hoa Dung Nguyệt bình an lao vào rừng rậm, lúc
này mới yên tâm thở phào một cái. Kế tiếp, phải xem chính bản lãnh của
tên đoạn tụ này rồi!
Trong rừng...
Hoa Dung Nguyệt dũng
cảm thăm dò bất chấp khó khăn, một tay túm nhanh lấy cương ngựa, một tay ôm chặt cổ ngựa, cả thân thể cơ hồ đều áp vào trên lưng ngựa. Cho dù sợ muốn chết, cũng không chịu buông tha, ánh mắt to tròn lanh lợi nhìn
chằm chằm, tìm kiếm bóng dáng Chu Nhan ở mọi nơi.
Bỗng nhiên, một mũi tên không biết từ chỗ nào sượt qua hai má Hoa Dung Nguyệt, hắn sợ
tới mức mặt trắng bệch, ôm lấy đầu phát run thét chói tai : "Đừng bắn
ta! Đừng bắn ta! Ta không phải đến tranh thú với các ngươi!" giọng nói
run rẩy cao ngất trong tiếng khóc, quả thực là làm cho lòng người đau
đớn.
Sau khi Hoa Dung Nguyệt hô mấy tiếng, phát hiện tên không hề hướng hắn bay tới nữa, lại thử hơi hơi ngẩng đầu hướng chung quanh nhìn vài lần, lúc này tâm trạng mới hơi thả lỏng một ít, nhẹ nhàng mà đá đá
vào bụng ngựa, tựa như một con sóc chuột tháo chạy, vừa sợ chết vừa nôn
nóng tìm kiếm.
Lại nói sau khi Chu Nhan lao vào rừng rậm, lại may mắn nhìn thấy một con thỏ hoang đang di chuyển trong bụi cây chạy băng
băng mà qua. Hắn vốn là không thích đả thương động vật nhỏ nhắn khả ái
loại này, nhưng không biết làm sao lại nghe nói ở giữa khu săn bắn này
nhiều nhất chính là thỏ cùng chim trĩ hoang dã, rất ít xuất hiện các
loại động vật hung dữ to lớn hoang dã. Nghĩ đến đây, hắn cũng chỉ không
có hứng thú mà giương cung lên, chỉ nghe thấy sưu một tiếng, tên mang
tia ánh sáng trắng, bá một bắn tiếng liền đâm vào cổ thỏ hoang, chính là đem động vật nhỏ nhắn trắng noãn kia bắn chết tươi, nằm bất động trên
mặt đất.
Chu Nhan xoay người xuống ngựa, sải bước đi tới nhặt
lên, sau đó lấy tay tay quơ quơ bên rìa, nhìn thỏ trắng này tuy rằng lúc sống đáng yêu lại mập. Trong lòng thoáng cảm thấy bắn được cái này có
giá trị. Trong lúc hắn muốn xoay người đi tìm kiếm con mồi khác thì chợt nghe thấy mấy tiếng mang theo run rẩy cầu xin tha thứ "Đừng bắn ta!
Đừng bắn ta..."
Tâm, bỗng nhiên căng thẳng, vốn là ở giữa mi tâm
trong trẻo nhưng lạnh lùng, tức thì hiện lên vẻ lo lắng. Hắn hiển nhiên
là nghe ra âm thanh kia là ai phát ra! Tiểu tử này, ngay cả cưỡi ngựa
đều sợ hãi phát run, cư nhiên cũng chạy vào rừng săn thú?
Nghĩ đến đây, Chu Nhan vội vàng lên ngựa, hướng tới phía âm thanh kia phát ra.