“Đại viện, từ này từ đâu mà có?”- Mạc Phỉ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đường Sĩ Miễn cười cười, hắn không để ý: “Đây là Mạc Phỉ, trước đây từng là phóng viên, rất thích đặt những câu hỏi như vậy.”
Đông Phương Độ nhìn đám người sống ở thành phố B đã lâu cũng chưa từng thấy nhiều gương mặt mới như vậy, đám người này rất quan trọng, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí và vật tư trong tay, hắn ta cũng không muốn đem chuyện phức tạp lên.
Nhớ đến gương mặt của Lưu Tông Minh, Đông Phương Độ lập tức rùng mình. Hắn chỉ là một người không được coi trọng, hắn hy vọng lần này có thể lấy công chuộc tội, được Lưu Minh Tông trọng dụng, như vậy sẽ không cần ở bên ngoài liều chết chạy việc cho người khác.
Liếc mắt nhìn những người phía sau, hắn quay đầu lấy lại bình tĩnh, nói: “Sau khi mọi chuyện xảy ra, quân đội liền bắt đầu phòng ngự. Bởi vì quân khu trong đại viện đầu có sức phòng ngự mạnh nhất, vì vậy rất nhiều người lựa chọn đến đại viện. Sau đó thi triều đến, vì muốn mọi người an toàn, nên quân đội liền muốn rút khỏi thành phố B, những thiết bị vẫn còn có thể sử dụng, vì vậy mọi người đều đến đại viện, sau đó được gọi rộng rãi.”
“Đại viện ra sao?”- Mạc Phỉ hỏi.
Đông Phương Độ suy nghĩ một chút: “So với những gì tôi nói, cũng không có gì khác lắm… Tôi… Chủ yếu là ở bên ngoài tiếp đón mọi người…Tôi chủ yếu tiếp xúc với đại ca, lát nữa mọi người sẽ nhìn thấy anh ta.”
Đông Phương Độ không nói nữa, đoàn người dựa vào bản đồ đi tiếp.
Thật xa Mạc Phỉ đã thấy bên trong đèn đuốc sáng choang, bọn họ đang dùng đèn chiếu đến mọi ngóc ngách, trên đỉnh hình như còn có vệ tinh.
“Là nơi này, mọi người xem, còn có trường học ở bên kia.”- Đường Sĩ Miễn chỉ vào đại viện, phấn khởi nói.
Mạc Phỉ lại không lạc quan như hắn, cậu phát hiện mấy người mới kia thường xuyên lén lút tụ tập với nhau, thương lượng việc gì đó. Cậu muốn báo cho Địch Hạo Tuấn, nhưng lại bị hai người của Đông Phương Độ vây lại.
“Trước đây bọn tôi đã quan sát nơi này, nơi này là góc chết, bình thường là nơi phòng ngự rất yếu. Hiện tại vừa vặn là thời điểm thay ca, chúng ta có thể tiến vào.”- Đông Phương Độ nói với Địch Hạo Tuấn.
Trên mặt Địch Hạo Tuấn không có cảm xúc gì, anh không nói lời nào.
Trong lòng Đông Phương Độ có chút hư vinh, lúc này, Đường Sĩ Miễn chạy tới, hắn nói với Đông Phương Độ: “Việc này không nên chậm trễ.”
Phía trên đại viện còn có lưới sắt, bọn họ cẩn thận cắt mất một đoạn, sau đó Địch Hạo Tuấn và Đông Phương Độ làm đệm cho người khác mượn lực nhảy qua.
Mạc Phỉ đi sau cùng, Địch Hạo Tuấn vỗ vỗ lưng cậu, sau đó đưa tay sờ sờ dây lưng bên phải của cậu.
Mạc Phỉ có chút giật mình, sau khi vượt qua mặt tường, Mạc Phỉ móc móc túi áo, phát hiện trong túi áo có một quả lựu đạn nhỏ.
Thấy bốn người đã vượt qua được tường vây, tiến vào khu phục kích, Đông Phương Độ ra hiệu cho hai người phía sau, bọn họ lặng lẽ tiến lên phía trước.
Mạc Phỉ nhìn bốn phía, liền thấy có gì đó không đúng. Chỗ đứng của bọn họ căn bản không thể nhìn thấy gì. Trong lúc muốn quay lại nói chuyện với Đông Phương Độ, bỗng nhiên thấy được ba người Đông Phương Độ đang khoan thai đi đến một con hẻm nhỏ.
Nóc nhà đột nhiên sáng lên, khoảng chừng có mười người đang cầm súng chỉa về phía bọn người của Mạc Phỉ.
Người lớn tuổi nhất trong đó cũng khoảng mới hơn hai mươi một chút, dáng dấp còn chưa thoát khỏi vẻ trẻ con. Cậu ta hô lớn với bọn họ: “Nơi này là đại viện không quân, buông vũ khí xuống, chúng tôi sẽ thu nhận đội ngũ của các anh.”
Đường Sĩ Miễn bị ma quỷ ám giờ mới biết rằng mình đã bị lừa, hắn gỡ xuống đai an toàn, lấy súng ra, xạ kích tứ phía.
Thấy tình huống như vậy, Mạc Phỉ cũng không nói gì thêm, lập tức kéo Địch Hạo Tuấn né tránh.
Trong hẻm nhỏ lập tức vang lên tiếng súng, Mạc Phỉ lấy lựu đạn nhỏ ra, quăng lên chỗ bọn người kia, ‘Oanh’ một tiếng, mảnh vụn rơi xuống mặt đường.
Bên trong vang lên tiếng báo động, nhóm Mạc Phỉ chưa kịp rời khỏi đã bị đám người với số lượng rất nhiều bao vây.
Mấy người bị bắt sống, có ba mươi, bốn mươi tên cầm súng hướng vào bọn họ.
Đông Phương Độ đứng cách đó không xa, chỉ vào đám người: “Bọn họ có rất nhiều người, đều đang ở bên trong hoàng cung, cái kiến trúc cổ kia. Bọn họ có rất nhiều trang bị, còn có thức ăn, nước uống. Người này là đầu lĩnh của bọn họ.”-Đông Phương Độ chỉ vào Đường Sĩ Miễn, hắn đã nhầm vì tưởng Đường Sĩ Miễn mới là đầu lĩnh.
“Biết rồi, cậu làm rất khá.”- Người kia nói với Đông Phương Độ.
Đông Phương Độ đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, hắn đang kỳ vọng lão đại có thể thưởng gì đó cho mình, dù sao đây cũng là lần đầu bắt được một nhóm lớn như vậy.
Nhưng Lưu Tông Minh nhìn về người bên cạnh: “Trình Thành, cậu đi thông báo cho tất cả mọi người, chuẩn bị kỹ càng, xuất phát theo tôi, chúng ta sẽ làm một cuộc buôn bán lớn, siêng năng làm việc, trở về sẽ thăng chức cho cậu. Đông Phương Độ, cậu cùng người của cậu ở lại nơi này, tôi sẽ để lại vài người cùng trông coi. Chuyện đơn giản như vậy, chắc cậu làm được đúng không?”
“Tất nhiên…. Lão đại cứ nói giỡn.”- Ngoài mặt tươi cười, nhưng Đông Phương Độ lại không cam lòng, cuộn tay thành nấm đấm, hắn ấn chặt ngón tay, tự làm đau chính mình.
Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn bị trói cùng nhau, Đường Sĩ Miễn thì bị trói cùng Cận Phi Ngữ.
Nghe Đông Phương Độ nói chuyện, Cận Phi Ngữ lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, còn Địch Hạo Tuấn chỉ trầm mặc, những hành động này đều lọt vào mắt của người được gọi là vị đại ca kia.
Lưu Tông Minh nhìn Đường Sĩ Miễn, cười cười đột nhiên chào hỏi: “Tôi tên Lưu Tông Minh, anh có thể gọi tôi là Lưu ca. Tôi thấy người của các anh không nhiều, có thể thoát khỏi thi triều chắc chỉ nhờ vào may mắn. Anh cũng đã nhìn thấy những thiết bị này của chúng tôi, các anh có thể gia nhập vào đây làm thành viên, ở đây điều kiện tốt như vậy, đừng nên từ chối.”
Mạc Phỉ nhìn lồng sắt, cậu thấy trong mỗi lồng đều có khoảng mười con Zombie, toàn bộ gộp lại có bốn mươi con, bọn họ đem lồng sắt để gần người Đường Sĩ Miễn, cửa lồng sắt vẫn được đóng.
Có bốn người trong tay nắm một cán dài, chờ mệnh lệnh của Lưu Tông Minh.
Trán của Đường Sĩ Miễn ướt nhẹp, đó là mồ hôi trên dọc đường đi đến đây. Hai mắt của hắn như mãnh thú, vừa nhìn chằm chằm Lưu Tông Minh vừa cười gằn.
Đường Sĩ Miễn biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn cười cười nói với Lưu Tông Minh: “Tao nếu như gia nhập vào đám người của mày, e rằng cũng chỉ giống với Đông Phương Độ, cứ ở bên ngoài làm chó của mày? Thật không tiện a, tao chỉ muốn căn cứ của mày, còn đối với đám người của mày, tao thật không có hứng thú.”
Lưu Tông Minh vẫy vẫy tay: “Đã như vậy..”
Lưu Tông Minh hướng về phía người đang giữ cái lồng sắt trước mặt Đường Sĩ Miễn, cười cười với người kia.
Người kia lập tức hiểu ý của Lưu Tông Minh, kéo cán dài ra, lồng sắt được mở. Zombie bên trong lập tục vọt đến chỗ của Đường Sĩ Miễn, miệng của chúng nó tỏa ra một mùi tanh tửi, gào thét vọt tới trước Đường Sĩ Miễn.
Xích sắt phía sau đã khóa, những con Zombie đó bị dừng lại cách khoảng 30cm, không cách nào tiến về phía trước.
Trong đó có một con có cánh tay hơi dài, cào nát áo khoác của Đường Sĩ Miễn.
Mạc Phỉ cố né tránh vết tay của bọn nó, trong đấy toàn bệnh độc, nếu như bị cào chảy máu, lập tức sẽ bị cảm hóa.
Đường Sĩ Miễn cười cười.
Trên mặt Lưu Tông Minh nổi lên gân xanh, đội ngũ của bọn họ, đã không ngừng thu nhận những tiểu đội để phát triển lớn mạnh như bây giờ. Hắn không muốn tránh nạn dưới lòng đất. Nếu như muốn sinh hoạt trên mặt đất, vậy hắn phải bảo đảm chất lượng cùng số lượng của đội ngũ. Mà đội ngũ này của Đường Sĩ Miễn có trong tay rất nhiều tài nguyên, hắn rất coi trọng.
Hắn hy vọng Zombie trước mắt có thể dọa dẫm được Đường Sĩ Miễn, đẩy hắn ta vào thời điểm sống còn để đầu hàng hắn, làm những người khác quy thuận mình, không cần tốn nhiều thực lực. Nhưng Đường Sĩ Miễn lại không chịu khuất phục, đối mặt với tình hình như thế. Lưu Tông Minh cắn răng, nói: “Thả Zombie cho tôi.”
Nghe thấy lời của Lưu Tông Minh, người canh giữ cuối cùng cũng thả cái xích sắt kia ra, những Zombie lập tức vồ tới cạnh Đường Sĩ Miễn.
Zombie dù sao cũng không phải là người, không thể khống chế như con người được. Trong đó có một con Zombie thoát khỏi đàn, hướng về phía Mạc Phỉ.
Xích sắt căng chặt lại, nó dừng lại trước mặt Mạc Phỉ khoảng 10cm, những người kia lập tức bắt nó quay lại phía của Đường Sĩ Miễn, móng tay muốn cào Mạc Phỉ, cậu lập tức tránh đi.
Đường Sĩ Miễn kêu la thảm thiết, Mạc Phỉ nghe được da đầu cũng muốn dựng đứng lên. Máu cùng da thịt đều bắn vào các cậu, quay mặt đi không muốn nhìn nhưng cũng không thể ngăn được lỗ tai của mình tiếp nhận âm thanh.
Zombie cuối cùng cũng bị lôi lại nhốt. Lưu Tông Minh hài lòng nói: “Theo quan sát của chúng ta, hiện tại con người cũng đã sản sinh ra đề kháng, vì vậy thời gian hắn ta biến thành Zombie có thể từ nửa tiếng đến nửa ngày. Sau nửa tiếng nữa, tôi sẽ quay lại, hy vọng sẽ nhận được kết quả. Bất quá tôi cũng không thể dự tính chuẩn xác được thời gian biến thành tang thi, mọi việc luôn có ngoại lệ. Các người tốt nhất nên bàn bạc nhanh đi.”
Sau khi Lưu Tông Minh dẫn người đi, Cận Phi Ngữ ở phía sau Mạc Phỉ đột nhiên khóc lên: “Mạc Phỉ, Địch Hạo Tuấn, tôi còn chưa muốn chết! Hai người đem Đường Sĩ Miễn ra phía xa xa đi, tôi không muốn đứng bên cạnh hắn!”
“Đừng ầm ĩ.”- Địch Hạo Tuấn quay lại nói với Mạc Phỉ, “Bọn họ buộc rất chặt dây thừng, tôi không mở được. Tôi thấy hình như bọn họ muốn đi gây phiền phức cho bọn người Đinh Vĩ.”
Cận Phi Ngữ ở bên cạnh la lớn: “Ai thấy có gì trên cánh tay tôi không? Cái đó có phải là ngón tay của Đường Sĩ Miễn không?”
Mạc Phỉ từ hô hấp của Đường Sĩ Miễn có thể còn có khả năng còn sống sót, nhưng hơi thở của hắn càng ngày càng yếu ớt, ai cũng không nghĩ đến hắn có thể tiếp tục sống được.
Dưới tình huống như vậy, Mạc Phỉ lên tiếng: “Chúng ta nên giả vờ đầu hàng, tìm cơ hội.”
“Nửa tiếng! Bọn họ chỉ cho chúng ta có nửa tiếng? Thảo luận cái lông gì? Mau mau đầu hàng đi, nếu không chúng ta sẽ chết?”- Cận Phi Ngữ như phát điên gào lớn.
Đường Sĩ Miễn nằm bên cạnh cậu ta, tiếng hít thở rất nặng nề, đầu của hắn gục xuống, trên người đều là dấu vết của da thịt bị cắn nát. Zombie bị nhốt trong lồng còn đang cầm một khối thịt của Đường Sĩ Miễn trên tay, Mạc Phỉ nhìn liền thấy buồn nôn.
Lưu Tông Minh dẫn đầu đoàn xe, rời khỏi đại viện không quân, chạy về phía hoàng cung – nơi ẩn nấp của đám người Đinh Vĩ.