Vong Giả Quy Lai

Chương 63: Chương 63




Bôn ba cả một buổi tối, mọi người đều thấy mệt mỏi. Kim Thuần sắp xếp cho mấy người trực vào tối qua đi nghỉ ngơi. Đinh Vĩ và Hồng Tỷ đã xuất phát từ sáng sớm để đi tìm Mạc Phỉ, bọn họ đã ước định, bất luận là kết quả ra sao, sáng mai nhất định phải trở lại, bọn họ sẽ tập hợp trong cái thôn trang nhỏ kia.

“Kim ca, anh cũng mệt cả một buổi tối rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”- Hải Thiên nói với Kim Thuần.

Nhưng Kim Thuần lại lắc đầu: “Tôi không sao, cậu đi nghỉ trước đi. Biện pháp mà Hồng Tỷ đề xuất cũng không sai lắm. Dùng biện pháp này, chắc có thể thu được nước cất.”

Diệp Tiểu Vân nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xe, trong tay cầm quần áo vừa được giặt sạch, nói với Kim Thuần: “Kỳ thật nãy giờ tôi cũng đang suy nghĩ đến biện pháp của Hồng Tỷ. Mạt thế đã xảy ra lâu như vậy, chúng ta đều biết, nếu như da dẻ huyết thị tiếp xúc trực tiếp sẽ bị cảm hóa, ăn đồ ăn có chất độc cũng sẽ bị cảm hóa. Nhưng nếu như nước có bệnh độc trải qua một quá trình chưng cất, chắc có thể có tác dụng. Tôi nghĩ tôi có thể thử trước.”

Nghe xong Diệp Tiểu Vân nói, Hải Thiên khiếp sợ không thôi, hắn nói với Diệp tiểu Vân: “Chị à, chị còn có đứa nhỏ, nếu như muốn mạo hiểm thì cũng phải để nam nhân như chúng tôi thử.”

Trên mặt Kim Thuần xoắn xuýt, Diệp Tiểu Vân nói không sai, nếu như dùng phương pháp này để làm ra nước, vậy phải có người trong đội làm người thử nghiệm, đây cũng là một lựa chọn khó khăn. Lập tức hắn xua tay nói: “Hai người lo xa quá, trong tay của chúng ta cũng không có những thiết bị để làm ra vậy. Hải Thiên cậu đi theo tôi, tìm thêm hai người nữa, tôi cần tìm một khối đất trống để thử nghiệm.”

Lại nói đến Hồng Tỷ và Đinh Vĩ, hai người lên đường lái xe, bọn họ đi theo con đường lúc trước, ngang qua Nguyệt Cung Sơn đi vào thành phố. Con đường này là con đường ngắn nhất để đến thành phố B, chỉ cần đến phụ cận của thôn nhỏ kia, đi qua con đập chứa nước sau triền núi là có thể đi đến đại viện mà Mạc Phỉ đang ở.

Sau khi Lăng Ba bị thương, Đinh Vĩ rất ít khi nói chuyện với người khác. Hồng tỷ rất hiểu cảm giác của Đinh Vĩ hiện giờ, cô tùy tiện tìm một chủ đề để phân tán suy nghĩ của Đinh Vĩ: “Khi đến đây chúng ta cũng chưa từng vào cái thôn kia, tôi nghĩ nên vào trong đó nhìn một chút. Trong thôn đa số đều là người già, nhân số ít, chúng ta có thể tìm được một ít vật phẩm.”

“Ừm.”- Đinh Vĩ lái xe, không tập trung trả lời lại.

Hồng Tỷ yên lặng thở dài. Khi đang chuẩn bị nhìn địa đồ lại, xe đột nhiên chấn động mạnh một cái. Đinh Vĩ ngồi ghế trước có đai an toàn kéo lại, lập tức giẫm phanh lại ngay.

Dưới thao tác của Đinh Vĩ, xe bị lật, trượt dài thêm một đoạn nữa, mới dừng lại bên đường.

Đinh Vĩ mơ mơ màng màng bò khỏi xe. cửa kính chắn xe bị vỡ, y lấy tay gạt những mảnh vỡ ra, hắn la lớn: “Hồng Tỷ, Hồng tỷ, cô không sao chứ?”

Hồng Tỷ không trả lời, Đinh Vĩ thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt y, một họng súng đen ngòm quay về phía y. Người kia lạnh như băng nói: “Quả nhiên bọn mày là người từ thành phố C kia. Không ngờ bọn mày lại có thể sống sót qua bão thi triều như vậy.”

Mắt của Đinh Vĩ toàn là máu, mắt phải nhìn mọi thứ xung quanh rất mơ hồ, y cố gắng ngẩng đầu lên nhìn mặt của đối phương, trên mặt rất mê mang, gương mặt kia y chưa thấy, càng khỏi nói đến việc gặp đối phương hay chưa.

Người kia đến ghế sau, nhìn nhìn Hồng tỷ đang hôn mê bất tỉnh, sau đó kéo Đinh Vĩ ra khỏi xe.

Đinh Vĩ ôm đầu, trên tay y đều là những mảnh vỡ của cửa kính.

Người kia tha y ra khỏi xe, sau đó dùng chân đạp lên mặt y: “Tao thấy bọn mày cũng không thiếu xe, trong xe còn sót lại bao nhiêu người? Bọn mày đã tổn thất bao nhiêu qua những đợt thi triều kia?”

“Mày… Mày là người nào?”- Đinh Vĩ vùng vẫy một chút, ho ra một ngụm máu.

Một chân to để trên mặt y, mạnh mẽ giẫm xuống, cảm giác đau rát truyền khắp mặt. Người kia nói với Đinh Vĩ: “Vấn đề tao hỏi mày, mày phải trả lời ngay. Nếu nói sai một chữ, tao sẽ kéo nữ nhân kia ra cho Zombie ăn đấy.”

“Mày theo dõi bọn tao? Sao mày có thể biết bọn tao đến từ thành phố C và từng gặp phải thi triều?”- Rõ ràng có thể đoán được nhưng Đinh Vĩ lại không thể tin mà hỏi lại.

“Phi.”- Người kia khinh bỉ phun một bãi nước miếng lên mặt Đinh Vĩ: “Người mà lão đại muốn giết nhất chính là Mạc Phỉ, còn có Địch Hạo Tuấn. Bọn mày sớm muộn gì cũng sẽ chôn cùng nó thôi. Mạc Phỉ nhất định còn trong xe của bọn mày đúng không?’

“Không.”- Đinh Vĩ nói, “Cậu ấy không ở đây, Địch Hạo Tuấn cũng vậy. Hai người bọn họ không đi cùng với bọn tao.”

“Ồ? Chẳng lẽ bọn họ đã chết trong trận thi triều kia? Thật đúng là tiện nghi cho chúng mà. Không, mày nói chúng không ở cùng bọn mày hả? Thôi quên đi, tao khỏi cần hỏi nhiều, lãng phí thời gian.”

Đinh Vĩ bị kéo vào xe, trước khi đi, người kia đứng trước mặt Đinh Vĩ do dự một chút.

Tay chân Đinh Vĩ đều bị trói, trong miệng cũng bị lấp kín. Y giãy giụa thò đầu qua cửa xe, y nhìn thấy người kia đang dùng súng chỉa vào đầu của Hồng tỷ.

“Đoành.” Một tiếng, không chút do dự, Đinh Vĩ trợn to hai mắt, “Uhm” kêu lên.

Người kia quay lại xe, hắn lầm bầm lầu bầu nói: “Mình nên đi về báo cho lão đại trước, chúng cũng chẳng trốn được đi đâu. Tên Lữ Cao Bằng kia cứ để hắn ta ở lại trong thôn đi, công lao sẽ thuộc về một mình mình.”

Đinh Vĩ nhìn ra ngoài, nước mắt chảy xuống. Xe chậm rãi chạy đi, nhìn xe và Hồng Tỷ dần rời xa tầm mắt của y.

Lại nói Địch Hạo Tuấn, sau khi đối địch với Đường Sĩ Miễn, mới phát hiện hắn ta sau khi tiêm vào virus kia, liền nắm giữ dị năng đao thương bất nhập, khiến kế hoạch của anh bị cản trở rất nhiều.

Đường Sĩ Miễn cũng không thấy sốt ruột lắm, vừa nãy Đông Phương Độ nghe được tiếng súng, lập tức chạy đến đây, hắn cũng cho Đông Phương Độ đi nơi khác rồi. Mạc Phỉ đã không có ở đây, vậy hắn nên nắm lấy cơ hội này để Địch Hạo Tuấn thấy được thực lực của hắn. Đường Sĩ Miễn suy nghĩ một chút, khóe miệng mỉm cười: “Lấy sự thông minh của cậu, hẳn là nên đi theo cường giả.”

“Tôi chỉ muốn huyết thanh.”- Địch Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Đường Sĩ Miễn. Mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, nắm đấm nắm thật chặt. Anh rất hiểu, một người đao thương bất nhập, hầu như chính là người vô địch. Muốn đánh bại được Đường Sĩ Miễn, nói thì dễ.

Đường Sĩ Miễn nhìn nhìn hai tay, rất hài lòng với năng lực của mình. Hắn nói với Địch Hạo Tuấn: “Cậu biết không? Đoạn thời gian kia là Mạc Phỉ tìm tôi trước. Tôi cùng cha vì lánh nạn mà trốn ở siêu thị, bị Zombie bên ngoài chặn cửa. Lúc ấy tôi từng nghĩ, nếu như có thực lực, tôi nhất định sẽ bảo vệ những người bên cạnh mình.”

“Cướp đồ của người khác không được coi là có thực lực.”- Địch Hạo Tuấn trào phúng nói.

Mặt Đường Sĩ Miễn bỗng nhiên trở nên dữ tợn, xung quanh hắn xuất hiện hơi lạnh, hắn nói Địch Hạo Tuấn: “Mạc Phỉ thì sao? Cậu ta dụ con Zombie trong siêu thị ra, việc đó không tính sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết, Zombie biến dị kia chính là cha của tôi, các người chính là hung thủ giết chết cha tôi! Thế nhưng, Địch Hạo Tuấn à, vì cậu có thực lực, nên tôi có thể tha thứ cho cậu, chỉ cần cậu đến bên tôi, những chuyện cũ kia tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”

Địch Hạo Tuấn chậm rãi lắc đầu, từng câu từng chữ nói: “Thứ tôi muốn, chỉ là huyết thanh trong người anh.”

“U mê không tỉnh.”- Đường Sĩ Miễn cười âm trầm, không lâu sau đó, hắn nổi lên sát ý.

Gió lạnh thổi qua, âm thanh xào xạt. Lưu Tông Minh đã chết sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm lên trời.

Nhặt một thanh thép to trong một đống đá nát vụn, nghênh chiến chính diện với Đường Sĩ Miễn.

“Ngu ngốc.”- Trong mắt Đường Sĩ Miễn lộ ra hung quang. Khi hắn vọt đến chỗ Địch Hạo Tuấn, Địch HạoTuấn cũng giơ thanh thép trên tay lên vọt đến Đường Sĩ Miễn.

Trận chiến này, trước sau khó tránh khỏi. Lấy độ nhạy cảm của Đường Sĩ Miễn, hắn đã sớm phát hiện vấn đề giữa Địch Hạo Tuấn và Mạc Phỉ rồi. Nhưng trong mắt hắn, Địch Hạo Tuấn là một cánh tay phải đắc lực của hắn, hắn tin tưởng, với mị lực của mình, Địch Hạo Tuấn sẽ khuất phục hắn.

Địch Hạo Tuấn dùng thép nện lên người Đường Sĩ Miễn, cánh tay anh lập tức truyền đến cảm giác đau đớn. Lực chấn động như thế, nơi cầm thanh thép bị dập nát, máu hòa với thanh thép.

Đường Sĩ Miễn cũng bị sức mạnh làm bị thương, tuy hắn đang giữ sức mạnh của một Zombie biến dị, nhưng dưới cú đánh của Địch Hạo Tuấn, tay của hắn cũng bị thương ít nhiều.

Hai người tách ra, Địch Hạo Tuấn vì sức mạnh của Đường Sĩ Miễn bật ra, lùi chừng mười bước, Đường Sĩ Miễn cũng bị đánh lùi vài bước. Hai người vậy mà ngang nhau.

“Quả nhiên là người mà tôi nhìn trúng.”-Đường Miễn Sĩ khen ngợi.

Địch Hạo Tuấn âm thầm lau máu, khuôn mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn. Chốc lát sau, lại nâng thanh thép lên, một lần nữa tấn công Đường Sĩ Miễn. Lần này, tốc độ của anh nhanh hơn nhiều, khi chạy, mang theo một luồng gió ẩn hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.