Vọng Giang Nam Trúc Hạ Tự Trung Nhất Lão Ông

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 42 – ĐÊM QUẠNH NÂNG CHÉN TỬU.

Đã ba ngày từ sau hôm đó, Hiên Viên Phù chưa từng xuất đầu lộ diện, trừ vị Hồ tổng quản thi thoảng có tới vấn an thăm hỏi, đưa một vài món đồ mới lạ ra thì biệt uyển xem như khá thanh tĩnh.

Chu Kỳ vẫn lười biếng qua ngày như xưa, sáng dạy chăm sóc hoa hoa thảo thảo trong vườn, ngâm mấy chén trà xanh, đọc vài tác phẩm đang thịnh hành đương thời, sau bữa trưa thì ung dung ra khỏi Vương phủ bách bộ, ẩm trà nghe hát, thường thì tới nửa đêm mới mò về.

Mười năm trước khi còn ở Lũng Tây, Hiên Viên Phù vốn đã rất vô tư với chi phí ăn ở của y, nhưng so với hiện tại thì đúng là vẫn phải vái làm sư phụ.

Chỉ cần tới giờ dùng bữa, Chu Kỳ nhướng mày nhìn hạ nhân dâng bao mỹ thực chế biến tinh xảo từ tứ sứ các nơi tới bàn, nào thịt nướng váng sữa Hồ nhân của Ba Tư, nào dê đỏ đào ướp từ Tây Thục, nào đậu hủ Văn tư[1]Giang Nam, thậm chí có lần y được ăn một mâm toàn cá là cá. Chu Kỳ không mảy may nghi ngờ, nếu y mở miệng, có khi nào Hiên Viên Phù phái người tới Lĩnh Nam vận chuyển hẳn “Phi tử tiếu[2]” về hay không.

2. Phi tử tiếu: Đây chính là quả vải đó các bạn à, nhưng vì sao tớ không dịch hẳn ra thì mời các bạn kéo xuống dưới nếu muốn tìm hiểu thêm và yy giống tớ :”

*

Tới vội vàng, lại gặp chiến loạn cả dọc đường đi, Chu Kỳ gần như không mang theo bất cứ vật dụng cá nhân nào. Vừa gặp Hiên Viên Phù tại Hàm Dương xong thì mấy ngày liền ròng rã ngựa xe, chẳng có cơ hội tắm rửa thay đồ ra hồn. Đặt chân được tới Lương Châu rồi cũng chỉ thấy toàn thân mỏi rã rời như thể vừa chạy ba ngày ba đêm xong lại lăn lộn trong bãi bùn sình. Thế nên vừa về tới biệt uyển là y lập tức đi tắm rửa huân hương, Tố Huyền đứng bên, tay cầm khay, trên khay là y phục tơ tằm thêu vân bóng mà y vẫn thường mặc khi còn ở nhà, chẳng qua là trông mới tinh, có lẽ là dựa theo kiểu dáng ban đầu mà mới may ra.

“Còn nhớ mà mang y phục từ nhà tới cho ta, coi như nhà ngươi có tâm, không uổng công ta thương ngươi.” – Chu Kỳ mặc cho mái tóc dài ướt rượt, cứ thế khoái chí nằm trên tháp.

Tố Huyền ngẩn tò te, vội đáp: “Tiểu nhân biết đâu, tới nơi thì Vương phủ đã chuẩn bị sẵn cả rồi, ta còn tưởng là thiếu gia lưu lại chứ.”

Ý cười chợt nghẹn trên khuôn mặt y, “Vậy à?”

*

Đêm mồng mười tháng bảy, Chu Kỳ vốn đã ngủ, đang giữa cơn tỉnh tỉnh mê mê thì nghe thấy có tiếng cánh cửa lay động, y mở choàng mắt, thì thấy Hiên Viên Phù tay xách vò rượu, dựa người vào khung cửa, như muốn nói rồi lại vì gì đó mà thôi.

Chu Kỳ ngồi dậy, chau mày nhìn gã, “Đêm khuya tới thăm, Vương gia có công chuyện gì muốn làm?”

Hiên Viên Phù liếm liếm môi, chậm rãi đáp: “Mấy ngày trước bận bịu sự tình Bắc cương, Bản Vương không có thời gian tới gặp ngươi. Giờ đại thế đã ổn, ta nghĩ có lẽ có vài tin tức mà ngươi muốn biết, nên thuận đường ghé thăm một chút.”

Chu Kỳ cười lạnh, “Thuận đường? Diên Ninh điện nằm giữa Vương phủ, Hoàng Hoa biệt uyển thì ở góc tây, từ đó tới đây cũng tới hai dặm, Vương gia quả là xuất thân từ nhà binh có khác, thật khác người thường.”

Hiên Viên Phù tiến gần lên mấy bước, cho tới khi cách y mấy trượng thì dừng lại, ngồi bệt xuống đất.

“Những điều Bản Vương muốn nói đều là tin tức tốt, chẳng lẽ ngươi không muốn biết một chút nào sao?”

Chu Kỳ liếc nhìn vò rượu trong tay gã, “Vậy nên Vương gia mới mang rượu tới đây ăn mừng, rồi sau đó không say không về?”

Thẳng tới khi tìm được đôi chén con, rót rượu, gã mới bâng quơ nói: “Cố nhân nói nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm, Bản Vương không ngại thử một lần xem sao.”

Không có ánh nến, chỉ có trăng khi tối khi sáng, y không thấy rõ khuôn mặt gã, vậy mà từng dòng rượu oánh bạc lại được chiếu rọi, ánh lên thứ ánh sáng tiêu điều.

Sau nỗi hoảng hốt vô danh, y khoác áo đứng dậy, rồi ngồi đối diện gã.

Dường như có tiếng gã khẽ cười, đưa cho y một chén, “Sợ là ngươi không uống quen, Hoa điêu Thiệu Hưng đấy.”

Chu Kỳ nhận, nhấp một ngụm, “Mấy năm nay không uống rượu, chỉ sợ là sẽ say.”

Uống cạn một hơi, Hiên Viên Phù đau đáu nhìn y, sau đó mới thì thào: “Đã mười năm Bản Vương chưa từng chạm vào chén rượu.”

Y không lên tiếng, gã cũng chẳng nhiều lời, hai người chỉ đối diện nhau ẩm tửu.

Cho tới khi vò rượu chỉ còn phân nửa, Hiên Viên Phù mới nói: “Tiền phương có báo, Bệ Hạ thân chinh dẫn quân trí thủ tại Triệu Châu, bất ngờ tập kích đại bản doanh viện quân Đột Quyết.”

Mắt Chu Kỳ nháng lên vẻ mừng rỡ, “Thật ư?”

Hiên Viên Phù gật đầu, “Đứa cháu này của Bản Vương, vừa năng văn vừa thiện võ, quả thực là một trang anh hùng.”

Chu Kỳ nâng chén, hưởng thụ mỹ tửu thuần hương, hoan hỉ nói: “Mặc dù chưa từng vào đông cung ngày nào, nhưng ta biết, có thể khiến phụ thân và huynh trưởng nhất mực theo tòng, nhất định không phải hạng tầm thường.”

Hiên Viên Phù chăm chú nhìn y, khóe môi bất giác cong lên, khóe mắt cũng nheo lại từng nếp hoa, “Không những thế, Khả Hãn Kim Đốn của Đột Quyết đột nhiên bị nô bộc ám sát, lại thêm lương thảo cho viện quân đều bị đốt sạch, Đột Quyết muốn rút khỏi Thiên Khải cũng đã bị Bản Vương phái người chặn đứng, nếu thuận lợi, có thể nhân cơ hội này mà đoạt lại Cam, Qua hai châu.”

Chu Kỳ chợt sững người, ngẩng đầu nhìn gã, “Bị nô bộc ám sát? Nô bộc thế nào?”

Hiên Viên Phù cũng thoáng kinh ngạc với câu hỏi của y, song vẫn kiên nhẫn trả lời: “Nghe nói là một hạ nhân thiếp thân rất xấu xí theo hầu Kim Đốn mười mấy năm, hình như tên nô bộc này còn từng cứu mạng hắn.”

Từ góc độ này nhìn ra ngoài ô cửa, vừa hay có thể thấy rõ nguyệt tỏ mây trôi, ngân hà sao dệt.

Y rót đầy chén rượu, rót lên mặt đất, Hiên Viên Phù chỉ nhìn y, không nói gì.

Chu Kỳ lại châm một chén mới, thì thào: “Hoa điêu… Hoa điêu… ở Giang Nam, nếu là nữ tử sớm từ xuân xanh, người nhà sẽ khui một vò Hoa điêu, không chỉ là truy điệu, mà còn phần nhiều của đau thương.”

Hiên Viên Phù cẩn thận ướm hỏi: “Ngươi biết người này?”

Chu Kỳ mỉm cười, “Vương gia, ngươi chưa từng hỏi, khi nhảy hồ tự sát trước mắt bao người, rốt cuộc ta thoát thân thế nào, lại tới Tây Thục ra sao đi.”

Gã chỉ thấy miệng trong đắng ngắt, song vẫn cố vặn lại: “Ngươi không muốn nói, Bản Vương cần gì phải hỏi?”

Chu Kỳ như tìm về kí ức, “Tên nô bộc xấu xí trong miệng các ngươi nguyên danh là Dương Nhạc Viễn, mật thám trong đông cung. Bệ Hạ sắp xếp cho hắn ẩn nấp mười lăm năm tại Lũng Tây… vừa qua đôi mươi, hắn đã vâng mệnh xâm nhập vào Đột Quyết, vì tướng mạo khác với người Hồ mà hắn không ngần ngại tự hủy dung nhan của mình. Hắn cũng nói rất sõi tiếng Đột Quyết, đại khái là chẳng ai nhận ra, kỳ thực hắn là một người Hán đi?”

Y ngừng một lúc mới nói tiếp: “Thời điểm ta rời nhà tới đây cũng là do nhị ca nhắc qua, chỉ tới khi vạn bất đắc dĩ mới liên lạc với người này, vòng qua Đột Quyết, thoát khỏi Lũng Tây. Vì thế nên ta liền nghĩ cách viết thư cho hắn, thông đồng với Thanh Thương, giả chết trốn vào Đột Quyết. Từ A Lạp Thiện[3]vượt núi Hạ Lan[4], nhập Quan Nội.”

Hiên Viên Phù lẳng lặng nghe tới đây thì đột nhiên ngắt lời y, “Bản Vương phái người tới Lạc Kinh, Giang Nam tìm kiếm nhưng không thu hoạch được tin tức nào của ngươi. Sao ngươi lại chọn Kiếm Nam?”

Vò rượu đã rỗng không, y lắc lắc, sau cùng mới cụt hứng hẩy nó sang một bên, “Thật là, Hoa điêu mà uống như Vương gia quả là phung phí của trời quá.”

Gã không tiếp lời y, giữa bóng tối, đôi mắt gã càng thêm u tối.

Hít hà dư hương sót lại trong chén, y bâng quơ nói: “Ngày hè ẩm Hoa điêu, phải thêm cả mơ xanh, lại phải dùng lửa vừa đun thật chậm, ý say mới hương thuần.”

Gã đột nhiên mỉm cười, “Bản Vương sai người lấy đến, thanh mai hâm tửu, cũng là thi thú.”

“Thôi khỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.