Vọng Giang Nam

Chương 7: Chương 7: CHƯƠNG 7




Mặc kệ Chu Cố hiểu lầm ta thế nào, vô hình trung trọng trách trên vai ta lặng lẽ dời đi chuyển tới trên người hắn. Lại nói, hắn lợi hại hơn ta nhiều. Rốt cuộc ta cũng chỉ là khí phách nhất thời, kinh nghiệm trong việc ứng xử trong thời đại này của ta còn cực kỳ nông cạn. Mà Chu Cố lại trơn trượt giống như 1 con rắn. Mặc kệ ta có ý nghĩ kỳ lạ cỡ nào, phạm vào kiêng kị cỡ nào, hắn vẫn luôn có thể quanh co uốn lượn đạt tới mục đích.

Vì vậy, khi ta mười tám tuổi, chính thức trở thành “Gái lỡ thì” trong mắt người khác thì trong mắt ta tất cả những nơi ta thấy cũng không hề cảm thấy sầu vân thảm vụ.

Nhưng cái gọi là no bụng thì nghĩ dâm dục, cho một đấu gạo thêm một thước cừu. Cho dù ta không cầu hồi báo, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ có người lấy oán báo ân. Thật may là ta trước khi xuyên qua đã có kinh nghiệm, nếu không ta sẽ như cổ nhân mà ngày trước buồn giận mà thành tật.

Mỗi khi ta bắt đầu nhận một điền trang mới thì ta liền cùng trưởng thôn định ra một bộ “Gia quy”. Ở thời đại này luật trừng trị con người rất nặng, trừ phi bất đắc dĩ nếu không chẳng ai muốn gặp quan phủ. Lúc này thế lực gia tộc và thân sĩ cũng rất lớn. Nhưng không có việc tá điền cùng địa chủ quan hệ có chút mập mờ, thuộc về loại quan hệ nửa nô lệ nửa thuê mướn thì địa chủ hẳn có thể áp đảo lực lượng gia tộc và thân sĩ. Cho nên địa chủ trách nhiệm càng nặng, đáng tiếc có rất ít địa chủ cẩn thận nhìn thẳng vào vấn đề này.

Quyển Đại Minh luật thật to, ta cũng không thuộc hoàn toàn, cũng không thể làm cho tất cả thuộc hạ hiểu rõ. Vì vậy ta cùng trưởng lão thương lượng, định một số gia quy đơn giản rõ ràng, đại khái là về việc chém giết, gian dâm, trộm cắp các loại, nhẹ thì phạt quỳ tại Từ Đường hoặc miếu thổ địa, nặng sẽ đưa lên quan phủ.

Nhưng báo quan là rất ít, nếu không tổn hại tới mạng người, dứt khoát đuổi đi, chỉ cần là điền trang mà ta quản lý đều không chứa chấp. Nhưng điều xấu chính là chỗ này. Ta không biết bị đuổi ra khỏi thôn so với đưa đi gặp quan phủ bị đánh và ăn cơm tù còn nghiêm trọng hơn, càng khiến người khác oán hận.

Năm ta mười tám tuổi đã xảy ra một chuyện lớn.

Vẫn cho là các tá điền vô cùng thuần phác, cư nhiên cũng có cái loại sắc lang vô sỉ. Ta sợ hãi phát hiện, nam nhân chỉ cần ăn no bụng, bản tính tà ác sẽ lan tràn ra ngoài.

Ngày đó Chu Cố đi đến điền trang Trần Châu dò xét, không có ở nhà. Trời vừa mới sáng, đầu mục đến đập cửa, vẻ mặt vừa vội vừa xấu hổ, khi hắn nghe được Chu Cố không có ở đây, liền trù trừ một lát, rồi xoay người rời đi. Ta kiên quyết hắn gọi lại, hỏi dồn. Chờ hắn mặt đỏ tới mang tai lắp bắp tiết lộ ý tứ, mặt ta cũng biến sắc.

Nhưng thật ra là án cưỡng gian rất bình thường. Một người đàn ông trộm vào phòng của em dâu, tạo thành cảnh hai nữ nhân treo cổ, cùng một gia đình tan nát.

Ta cảm thấy đầu gối mềm nhũn, đáy lòng đau đớn. Lịch sử thật sẽ không ngừng tái diễn, mặc kệ là thế kỷ hai mươi mốt hay còn là thế kỉ XV. Chẳng qua đại tẩu cùng nhị tẩu không có treo cổ, sau khi họ ly hôn đã đi gặp bác sĩ tâm lý điều trị.

“... Người nào?” Ta bắt được cạnh cửa, tránh khỏi bị ngã nhào bêu xấu, “Người còn sống không?”

Thật may là nhanh cứu được, hai nữ nhân vẫn chưa chết. Nhưng cái nhà này liền xong rồi.

Đây là lần đầu tiên ta phạt gậy tá điền, nếu như có thể, ta thật sự muốn dứt khoát để cho người ta đánh chết hắn. Một mặt đánh một mặt ta ở bên cạnh mắng hắn, mắng hắn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, mắng hắn thương tổn tới người nhà mình, phá hư gia đình của mình.

Nếu không phải người mẹ già của hắn không ngừng cầu khẩn, đánh xong ta thật sự suy nghĩ là muốn trực tiếp đưa tời gặp quan phủ. Cuối cùng ta đuổi hắn ra khỏi điền trang, nghiêm lệnh cấm không cho phép có điền trang nào được chứa chấp hắn. Mẹ và thê tử của hắn cũng đi theo hắn, ngay cả đệ đệ của hắn cũng cùng đi, còn nữ nhân gặp chuyện xui xẻo đó thì cắt tóc đi làm ni cô.

Ta tức giận, cực kỳ tức giận. Có lẽ là ta đã sai lầm rồi, tá điền chính là tá điền, là người làm của ta, không phải là người nhà của ta. Ta không nên bỏ vào quá nhiều tình cảm, ta cảm thấy vô cùng đau đớn, lại càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cảm giác đều tại mình không có dạy tốt.

Có lẽ do ta quá tức giận, cho nên ta liền ngang ngược tăng thêm một số điều vào gia quy, nếu làm ra sự tình như vậy nữa, cả nhà sẽ cùng bị đuổi ra ngoài. Thật vất vả, ta đem tâm tình sửa sang lại cho tốt, nhưng khi Chu Cố trở lại đã nói, “Tiết Lệ, cô làm sai rồi.”

Ta nhảy dựng lên, muốn mở miệng mắng to nhưng lại nghẹn không phát ra được một tiếng nào, chỉ có thể run run ngón tay chỉ vào hắn.

“Không nói cô là nữ tử không nên quản loại chuyện như vậy, “hắn đẩy tay của ta xuống, nhíu chặt lông mày, “Cũng không nên đuổi người ra ngoài. Ở dưới tay cô còn có thể nắm bắt, muốn xử lý như thế nào cũng đều tốt. Đuổi ra ngoài ai biết sẽ xảy ra rắc rối gì?”

Ta còn tưởng rằng ta sẽ tức đến trúng gió rồi, chỉ cảm thấy trước mắt không ngừng biến thành màu đen. Đúng là vẫn còn cố chống đối, ta kéo rèm vào nhà hờn dỗi, chừng mấy ngày không cùng Chu Cố nói chuyện.

Không sai, hắn phải suy tính rất chu đáo. Không sai, ta chính là hành động theo cảm tình. Nhưng ta là nữ nhân, nữ nhân xui xẻo! Ta sẽ vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thỏ tử hồ bi! Làm người ở hai thế giới ta liền gặp những hai lần cùng một chuyện hư hỏng, làm sao có thể ép được tức khí ở trong ngực? Không phải bởi vì sức quá nhỏ, ta muốn tự mình đoạt gậy đánh hắn!

Ta mặc kệ có hậu quả gì! Khi hậu quả xấu thật sự uy hiếp ngay trước mắt, ta phát hiện ta một chút cũng không sợ hãi.

Sau đó mấy tháng, ta bị quan phủ bộ khoái bắt vào đại lao. Tội danh là cấu kết Sơn Phỉ, bức người lương thiện làm kỹ nữ, tự lập học viện... Lưu loát hơn mười tội lớn nhỏ, nên lập tức trảm mới đúng.

Người tố cáo, chính là người ngay cả tên ta cũng không nhớ được – người phạm tội cường bạo đó. Thấy bộ khoái thì ta cười lạnh hai tiếng, đưa tay cho bọn họ trói, lòng dạ cứng rắn đi theo bỏ mặc bà vú buồn bã khóc ầm ĩ.

Không biết là do Chu Cố chuẩn bị tốt, hay là Huyện lệnh có mưu mô khác, ta không bị chịu hình, chỉ bị giam giữ. Nhà tù nữ cũng không phải không chịu nổi, chỉ là mùi khó chịu một chút, thức ăn cũng không nuốt nổi. Coi như là giảm cân cũng tốt, cũng không phải là chưa từng chịu đói.

Chủ yếu là ta vô cùng tức giận, đáy lòng bừng bừng không ngừng nổi giận, ngay cả ý muốn liều chết cũng đã có.

Mặc kệ là thế kỉ XV, hay là thế kỷ hai mươi mốt, đều là dơ bẩn không chịu nổi, không đáng để sống. So với phòng giam bẩn thỉu, ta càng không thể chịu được loại tinh thần dơ bẩn như vậy, ước gì có thể chết đi để rửa sạch nó.

“... Còn chưa hết tức giận?”

Ta đột nhiên quay đầu, Chu Cố một thân áo đen đang ở bên ngoài phòng giam nhìn ta.” Sao huynh lại tới đây?” Ta vốn cho là hắn được phép đến thăm, nhưng thê tử của cai ngục không có muốn cùng hắn đi vào.

“Ta lén đút tiền.” Hắn nói vân đạm phong thanh, nhìn ta suy nghĩ, vết sẹo đỏ bừng, “Xem ra cô chưa ăn khổ gì.”

Ta thật sự vô cùng muốn mắng hắn. Tự tiện xông vào đại lao, tội này đủ để hắn ăn cơm tù hoặc bị lưu đày đi xa mấy ngàn dặm. Nhưng vừa mở miệng, ta liền phát hiện mình muốn khóc.”... Chu Cố, huynh thay ta chăm sóc Tào Quản gia và bà vú là tốt rồi, đừng đến đây nữa.”

Hắn không trả lời ta, “Lấy oán báo ân có nhiều vô số.”

Ta nổi giận, “Ta không phải tức cái này.” Tám trăm năm trước ta đã biết. Cho nên thi ân chớ mong báo đáp, chờ báo đáp chỉ tổ bực mình. Ta là mong muốn an lòng, cũng không phải là hi vọng có người báo đáp.

“Đó là hồng nhan bạc mệnh.” Hắn bất đắc dĩ nói.

Lời này càng làm ta xúc động, ta đột nhiên oa một tiếng, khóc lớn lên. Ta cái gì cũng có thể không so đo, không quan tâm. Nhưng ta không chịu nổi loại tâm tư xấu xa này, hoàn toàn không chịu nổi. Càng không chịu nổi là ta bị loại người xấu xa như vậy bôi nhọ, đây là vũ nhục ta!

Hắn mở cửa tù đi vào, hai mắt ta mơ hồ đẫm lệ, chỉ thấy Chu Cố từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh bây giờ lại tràn ngập bất đắc dĩ, hắn rút khăn tay đưa cho ta, ta chỉ một mực nức nở nghẹn ngào, trong chốc lát khăn tay đã ướt hơn nửa.

Ta cũng không biết mình đã nói cái gì, loạn thất bát nháo, tự ta cũng không hiểu. Nhưng Chu Cố chỉ lẳng lặng nghe, không nói một lời.

Chờ ta cảm thấy tâm trạng không sai biệt lắm, cũng khóc đến một chút sức cũng không còn. Hắn lúc này mới nói, “Đừng sợ. Cô chỉ là con dê con chịu tội thay. Có người ở muốn thử đấy... Vương Lục chỉ là bị lấy ra làm vũ khí.

Huyện lệnh hồ đồ của chúng ta muốn mượn cơ hội này thừa dịp cháy nhà hôi của.” Hắn thở dài, “Cái này cũng không coi là đại sự... Tiết Lệ, cô cảm thấy đến huyện thành tị nạn là tốt, hay là ỏ tại thôn trang thì tốt?”

Ta đột nhiên ngẩng đầu, có chút không hiểu.” Tại sao? Cũng không phải là đang chiến tranh...” Ta đột nhiên cứng lại, khuôn mặt mất máu toàn bộ.

Mấy năm này Quan Trung hạn hán liên tục. Vùng đất nhỏ phíaNam này của chúng ta cũng chỉ nghe được một chút tin đồn mà thôi, nhưng nghe nói vấn đề lưu dân rất nghiêm trọng. Lưu dân càng nhiều, dân càng dễ nổi loạn, ta đối với quan phủ lại không lòng tin gì.

“Quan Trung đã xảy ra chuyện?” Tâm trạng của ta căng thẳng, “Vậy tại sao là Tùy châu”.

“Thổ phỉ khắp nơi, nạn đói hoành hành quê nhà thì có ích lợi gì?” Chu Cố cười hai tiếng, thanh âm lạnh lùng, “Tùy Châu mấy năm này còn miễn cưỡng có thể vượt qua, triều đình ở xa lại không quan binh đóng giữ... Tô Hàng tuy tốt, nhưng lại là trấn quan trọng. Ta muốn dựng cờ nổi loạn cũng sẽ chọn Tùy Châu.”

Cái này ta hiểu được. Đây đúng là cơ hội tốt lấy đá thử vàng. Nếu là huyện lệnh chúng ta là một quan tốt, những thứ tên phỉ đồ sẽ chọn nơi khác, dù sao Tùy Châu cũng rất lớn. Đáng tiếc, Huyện lệnh này chỉ biết sống sung sướng, gặp giặc cướp chỉ biết chạy trối chết.

Tùy châu này thuộc An Nhạc huyện giàu có nhất, không khéo hơn phân nửa điền trang nơi này đều là do ta quản lý. Mượn cái cớ này, bọn họ muốn nhìn thử thái độ của quan phủ, và ta có người hay chỗ dựa không... Đặc biệt là có quan binh làm chỗ dựa không. Nếu như không có, ta liền thành con cá, bọn họ sẽ trở thành dao thớt thoải mái chặt chém.

Ta nắm chặt quả đấm, đáy lòng từng trận đau đớn.

“Điền trang phải sửa chữa, nhưng chúng ta không kịp rồi.” Ta chậm rãi nói, “Cho nên vẫn là chuẩn bị một chút, tùy thời chuẩn bị chạy trốn tới huyện thành. Có thể cần nói chuyện chu toàn với thủ lĩnh bọn giặc cướp một chút. Người này tâm tư kín đáo, rất lợi hại, loại người này có thể thương lượng. Ta đoán hắn là sẽ chống đỡ chờ đến lúc chiêu hàng, chúng ta phải thuyết phục hắn đừng mổ gà lấy trứng, bọn họ phải là lấy đại cục làm trọng...”

Chu Cố đột nhiên cầm tay ta, “Tiết Lệ.”

Ta mù mờ ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cô tại sao...không dứt khoát hỏi ta nên làm thế nào?” Mặt hắn không chút thay đổi hỏi lại.

Ta còn chuyên tâm nghĩ đến chuyện giặc cướp tương lai đến, một lúc lâu sau mới hiểu ý tứ của hắn.”Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy.”

Hắn đột nhiên dùng nắm bắt tay ta, ta mới vì đau đớn mà tỉnh lại.” Huynh làm đau ta!” Ta muốn hất ra, thế nhưng hắn lại chỉ chịu buông lỏng, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt hắn lạnh như băng.

Tâm tình ta đang rất xấu, chuyện xấu nườm nượp kéo tới, tình huống lại rất tệ.” Huynh trừng ta có tác dụng... gì? Có lời gì liền trực tiếp nói ra, ta không thích đoán tới đoán lui!” Ta thật sự bùng nổ.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, đột ngột hỏi, “Cô để ý ta bị bỏng nửa gương mặt?”

Ta giận tím mặt, “Chu Tử Cố, huynh mắc bệnh thần kinh à!”

Hắn thật sự có bệnh, mắng hắn, hắn ngược lại rất vui mừng. Hắn lại khôi phục bộ dạng vân đạm phong thanh đáng chết như cũ, “Ta sẽ tính toán tốt. Cô an tâm đợi. Không quá một tháng, ta liền có thể cứu cô ra.”

... À? Nếu vậy hắn cũng đã tính toán tốt rồi, vậy hắn chạy tới đây làm gì?

Ta đây nghẹn họng trân trối nhìn hắn, hắn ngược lại nhàn nhạt cười, gẩy gẩy tóc của ta, cẩn thận vén đến sau tai, “Ta đã quên, cô tuổi vẫn luôn rất nhỏ.”

Né một cái lui về phía sau, ta hồ nghi nhìn hắn. Nhưng người này khuôn mặt vẫn toát ra ánh sáng thản nhiên, ta lại cảm thấy là mình nghi ngờ lung tung. “... Ta đã 18 tuổi rồi.”

“Ta thấy cô chỉ mới mười bốn tuổi.” Hắn tâm bình khí hòa mà nói, “Ngoan, nghe lời. Đừng lo lắng.”

... Hắn là thế nào vậy? Mới vừa chạy vào đại lao đầu bị đánh đến chấn thương sọ não sao?

“Đừng đến nữa!” Ta nói với hắn, “Ngộ nhỡ bị bắt được thì làm thế nào...”

Hắn khẽ cười khoát tay, khóa lại cửa chắc chắn, xoay người đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, thê tử trưởng cai ngục vặn eo bẻ cổ tới đưa cơm, ta cẩn thận hỏi thăm lại, nàng lại trách cứ ta nói hưu nói vượn, Huyện lệnh đã sớm hạ lệnh không cho phép thăm tù rồi, đêm qua dĩ nhiên cũng không còn người đến.

... Đó là ảo giác? Ta hồ đồ rồi.

Sau lại hắn lại “chuồn” vào mấy lần, trước mặt ta đánh ngất thê tử trưởng cai ngục, ta mới biết thì ra là thật sự có công phu “Điểm huyệt”.

“Chu Tử Cố, huynh rốt cuộc là ai?!” Ta đè thấp thanh âm.

“Cô rốt cuộc cũng hỏi nha... Cũng mấy năm rồi.” Hắn vẫn không trả lời vấn đề của ta, “Ở trước mặt người khác không cần gọi ta là Tử Cố, sợ sẽ kéo tới phiền toái.”

Ta cảm thấy được toàn thân lông măng đều dựng đứng, rất nhát gan không tiếp tục hỏi nữa.

“Tiết Lệ, cô có lúc lá gan vô cùng lớn, có lúc rồi lại nhát như chuột.” Hắn cư nhiên còn có tâm tình cười nhạo, “Nếu sợ, không bằng cô trực tiếp tố cáo cùng quan phủ tố là được.”

“... Chu Tử Cố, huynh đúng có bệnh thần kinh, hơn nữa bệnh rất nặng!” Ta thật sự giận đến run cả người.

Nhìn ta tức muốn chết, thế nhưng hắn lại cười đến rất vui vẻ, đem hộp đựng thức ăn đưa cho ta.”Ăn đi, cô gầy đi một vòng lớn rồi.”

Một tháng sau, ta thật sự được phán vô tội được phóng thích. Mơ mơ hồ hồ bị bắt, rồi lại mơ mơ hồ hồ được thả. Về phần Vương Lục đã vu cáo ta bởi vì cấu kết giặc cướp, vu cáo lương dân, chờ đến mùa thu quyết định xử trảm.

Ta cảm thấy có chút hoảng hốt, cảm thấy thế đạo rất loạn. Trở về bị bà vú bắt nằm dưỡng bệnh... Thiên tài mới bị bệnh, nhiều lắm ta chỉ hơi gầy.

Nhưng Tùy châu thật sự bắt đầu bị giặc cướp láo loạn rồi, chỉ là ta giống như không chuyện gì. Cũng phải nhường lại mấy lần lương, nhưng không có súng đao gì tới khó dễ. Chỉ là có mỗi sản nghiệp Tào gia là như vậy.

Bởi vì Chu Cố không chịu để cho ta ra ngoài, Tào Quản gia và bà vú cũng ủng hộ hắn, cho nên ta chỉ nghe được một chút xíu tin đồn mà thôi. Thế nhưng cũng đã quá đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.