Vong Linh Ma Pháp Sư

Chương 16: Chương 16: Đi Săn (7)




Tròn bảy tiếng sau.

Vân Lăng nhìn bóng hình yếu ớt đang nhắm nghiền mắt trên nền đất lạnh, chán nản thở dài, lẩm bẩm:

- Đúng là người tính không bằng trời tính.

Mọi chuyện diễn ra trong lần đi săn hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đinh Mẫn, từ việc cứu Thái Tử, lời khai của thích khách cho đến phản ứng của các quan viên đại thần trong triều. Chỉ duy có một việc mà nàng không ngờ tới, đó là Mã Gia* săn được quá nhiều thú!

*xuất hiện ở chương trc, là nhi tử của Thượng Thư.

Tuy mới chỉ trải qua buổi sáng mà y đã săn được đến gần trăm con, vượt xa con số khiêm tốn là năm mươi tư con mà Vân Lăng săn được. Khoảng cách năm mươi con đương nhiên rất khó để đuổi kịp, buộc hắn phải đẩy nhanh tốc độ lên.

Đúng lúc hắn bắn trúng được con thú thứ chín mươi lăm thì nghe thấy được tiếng thét thất thanh của một nữ tử nào đó nên mới phi ngựa chạy lại xem sao. Hắn còn đang ngơ ngác chưa biết giọng nói kia từ đâu vang lên thì cả người lẫn ngựa đã ngã xuống hố. Con ngựa sau cú ngã chỉ bị trật khớp, còn hắn thì lại ngã trúng một tảng đá, đau đến điếng người. Mãi đến khi hắn đi xung quanh quan sát tìm đường trèo lên thì mới phát hiện nữ tử này.

Khi hắn tìm thấy, mắt nữ tử đã nhắm nghiền, rõ ràng là ngất đi, nhưng cũng không rõ là do kinh sợ quá độ hay là bị thương mà thành.

Vân Lăng đang định tiến lên lay lay người nữ tử thì chợt nhớ ra những người đi săn lần này đều có thân phận tôn quý, thành ra không dám vọng động, chỉ có thể đứng bên người nữ tử, liên tục gọi “này”.

Nữ tử này mặc một bộ khải giáp màu đồng, lộ ra vóc dáng khỏe khoắn, khác hẳn với những danh môn tiểu thư thông thường. Nước da không trắng mà hơi nâu bánh mật, mái tóc được búi gọn lên, chẳng có chút nào giống với nhi nữ nhà thế gia.

Gọi đến gần nửa chén trà mà vẫn không thấy nữ tử có động tĩnh gì, hắn mới chán nản đứng dậy, tiếp tục tìm đường trèo lên.

Mẹ nó, ai lại đào một cái hố to tổ bố thế này giữa rừng hoang cơ chứ?

Người ta làm Chiến Sĩ cấp ba đã có thể thi triển mấy bước khinh công căn bản. Còn hắn? Tu luyện đến Kiếm Sư cấp bốn mà vẫn chẳng làm được gì, ngoại trừ việc hình thể trông rắn chắc hơn trước.

- CÓ AI KHÔNG!?

Vân Lăng hét lên trong vô vọng. Giữa rừng hoang vắng vẻ thế này, dù mọi người đều đang đi săn, sác xuất gặp được một người nào đó cũng thấp đến mức khó tin.

Ấy vậy mà chưa đầy mấy giây sau, một giọng nói quen thuộc đã vang lên:

- Đã bảo con đừng đắc ý vội mà không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, thân là tam phẩm tướng quân trong triều mà đến một cái bẫy cỏn con cũng chẳng tránh được, còn nói gì đến chuyện đánh trận?

Vân Lăng nghe được giọng nói này thì vui mừng khôn siết, hớn hở nói:

- Phụ thân, mau kéo con lên.

Một chiếc dây thừng nhanh chóng được thả xuống.

Hắn đang định trèo lên thì nhớ ra nữ tử vẫn đang nằm im ở góc tối kia, nói vọng lên:

- Phụ thân, dưới này có người bị ngất, con không biết là ai….

Lời nói của hắn còn chưa dứt, tiếng rít gió đã vang lên, một thân ảnh mạnh mẽ phi người xuống, “bịch” một tiếng tiếp đất, đứng ngay cạnh hắn.

Vân Tường đi đến bên cạnh nữ tử, nghiêng người nhìn mặt người đó.

- Bạch Ngọc!?

Vân Lăng nghe giọng nói kinh ngạc của phụ thân, hiếu kỳ tiến lại:

- Ai thế phụ thân?

- Là Bạch Ngọc tướng quân.

- Bạch Ngọc tướng quân!? Không phải chính là vị nữ tướng quân duy nhất của Đại Minh sao? Sao cô ta lại nằm ở đây?

- Lăng nhi, mau đỡ cô ta dậy.

- Sao lại là con?

- Ta là người đã thành thân, làm thế này không thích hợp cho lắm.

- Con cũng sắp thành phò mã rồi, bị đồn thổi thì không tốt đâu.

- …

- …

Đang lúc hắn và phụ thân còn chưa biết làm thế nào, nữ tử kia đã mở mắt, thều thào nói:

- Mã…Gia…muốn hành thích….hoàng thượng…Mau cứu giá…

Vân Lăng khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt, hỏi:

- Hành thích sao lại chọn thời điểm này? Không phải càng ít người càng tốt à? Người nói phải không….phụ thân!!???

Hai từ “phụ thân” còn chưa ra khỏi miệng, phụ thân hắn đã vô thanh vô tức biến mất, để mặc hắn với nữ tử kia.

- Này, cô đứng dậy được không? Có cần ta đỡ không?

Lời vừa dứt, hắn lập tức câm nín, không dám nói gì nữa.

Mẹ nó, vừa rồi không phải là Bạch Ngọc tướng quân gì đó sao? Sao trong phút chốc đã biến lại thành Liêu Ảnh rồi!??

- Liêu Ảnh tham kiến chủ nhân.

Hắn có chút ngây ngốc nhìn nữ tử đang quỳ gối trước mặt, im lặng hồi lâu, không nói được gì.

- Chủ nhân yên tâm. Đợi chuyện này qua đi, công chúa sẽ đích thân giải thích với người mọi chuyện.

Vân Lăng đột nhiên có chút nghi ngờ, những chuyện hắn trải qua từ lúc sinh ra đến bây giờ, rốt cuộc có bao nhiêu điều là thực?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ảo giác do Liêu Ảnh tạo ra quả thực rất giống thật, ngay đến của phụ thân hắn cũng bị lừa. Cũng may hắn không phải là kẻ thù của Liêu Ảnh, nếu không….

- Chủ nhân, công chúa nhờ thuộc hạ chuyển lời rằng ngôi vị quán quân đã chắc chắn nằm trong tay chủ nhân, cho nên, người không cần hao tâm tổn sức nữa.

- Nhanh như vậy nàng ấy đã tính toán xong cả rồi!?

Liêu Ảnh không trả lời câu hỏi của hắn, tiếp tục bẩm báo:

- Công chúa nói rằng lát nữa hoàng thượng sẽ cho phép chủ nhân đưa ra một yêu cầu với người, hy vọng chủ nhân sẽ suy nghĩ cho thật kỹ trước khi nói ra.

- Yêu cầu!? Nhưng ta có biết nên yêu cầu cái gì đâu? Nàng ấy có nói gì nữa không? À đúng rồi, ngươi đứng lên đi, cứ quỳ mãi ở đấy làm gì? Còn nữa, không cần lúc nào cũng công chúa nói này công chúa chuyển lời nọ đâu, vào thẳng vấn đề đi.

- Công chúa nói hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng cho chủ nhân vàng bạc kim lượng. Chủ nhân có thể giữ lại, cũng có thể đem nó quyên góp cho bách tính ở vùng lũ lụt, một là để làm phúc cho dân chúng, hai là để củng cố chức quan của ngài. Quyết định thế nào là tùy thuộc ở người.

Sự thật đã chứng minh tất cả những điều Đinh Mẫn dự liệu đều đúng!

Mã Gia vì có ý định hành thích mà bị tru di tam tộc, Mã Thượng Thư cũng không tránh khỏi liên lụy. Vân Lăng đường đường chính chính trở thành người săn được nhiều thú nhất, được ban thưởng trăm lượng hoàng kim. Hoàng thượng cũng cho phép hắn được ra một yêu cầu.

Vân Lăng nói lại y nguyên những gì Liêu Ảnh nói với hắn, quả nhiên được văn võ bá quan trong triều hết lời khen ngợi, cả Đinh Hoàng cũng vậy.

Ngày đi săn kết thúc, hắn được giao trách nhiệm hộ tống nhị công chúa về phủ an toàn.

…………….

Vân Lăng tay cầm chén trà nhìn dàn ca kỹ đang biểu diễn trong sảnh, thoải mái dựa lưng ra sau ghế thưởng thức.

Quả nhiên là ca kỹ của Hoàng thất, so với dàn ca kỹ đường phố thì hơn không biết bao nhiêu lần.

Không biết bao lâu trôi qua, ca múa mới kết thúc. Đinh Mẫn hạ lệnh cho mọi người đi ra ngoài, kể cả tỳ nữ thân cận của nàng, chỉ để lại Liêu Ảnh bên người.

- Chàng không có gì cần hỏi thiếp sao?

Vân Lăng nghe nàng hỏi như thế, ngượng ngùng cười, nói:

- Chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua thôi. Dù sao đối với ta đó cũng chẳng phải điều gì bất lợi, đâu nhất thiết phải hỏi bằng được? Nếu nàng muốn nàng sẽ tự nói với ta thôi mà, không phải sao?

- Chuyện cần làm bây giờ làm củng cố địa vị cho chàng và thuyết phục quan viên ủng hộ tiểu Hàn. Đợi khi nào chàng ngồi vững vị trí tướng quân, thế lực trong triều của tiểu Hàn lớn hơn so với Thái Tử, chúng ta mới có thể ra mặt chống đối Thái Tử. Thời gian sắp tới, bè phái bên phía Thái Tử nhất định sẽ gây khó dễ cho chàng, nhưng thiếp hy vọng chàng có thể nhẫn nhịn một chút, chờ đợi thời cơ đảo ngược tình thế. Chàng yên tâm, mọi chuyện sẽ do thiếp lo liệu, chàng không cần lo lắng gì cả.

- Nàng định thuyết phục quan viên trong triều kiểu gì? Nếu ta không nhầm, đa phần nhất, nhị, tam phẩm quan viên đều là người của Thái Tử cả.

- Thế lực của Thái Tử lớn mạnh thế nào, thiếp biết rõ. Việc thuyết phục các đại thần đó ủng hộ tiểu Hàn là điều không thể. Cho nên, chúng ta chỉ có thể thuyết phục những vị quan phẩm cấp thấp hơn, để cho bọn họ một lòng một dạ phò trợ tiểu Hàn rồi nghĩ cách củng cố địa vị cho bọn họ sau.

- Nhưng như vậy chắc sẽ tốn nhiều thời gian?

- Dục tốc bất đạt*. Muốn lật ngược thế cờ này, cũng chỉ có cách như vậy mà thôi.

*dục tốc bất đạt: vội vàng thì khó mà thành công

- Nàng định để tiểu Hàn đích thân ra mặt thuyết phục bọn họ sao? Như vậy có lộ liễu quá không?

- Không, mục tiêu đầu tiên của thiếp là quan võ, không phải quan văn.

- Quan võ!?

- Phải. Chàng và phụ thân chàng đều là tướng quân quyền cao chức trọng trong triều, việc thu phục tướng lĩnh chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc thu phục quan văn.

- Phụ thân ta mấy năm nay đều ở ngoài chiến trường, đối với các tướng quân khác trong triều cũng không mấy thân thiết, e là…

- Thế nên thiếp mới cần chàng ra mặt.

- Ta?!?!

- Vân tướng quân vốn đã nắm giữ một nửa binh quyền của Đại Minh, chỉ cần chàng có thể nắm nốt nửa phần còn lại, sau này, tính mạng, địa vị của tiểu Hàn, thiếp và cả Vân phủ đều có thể được đảm bảo!

- Vậy phải làm thế nào?

- Chàng hiện tại tuy là tướng quân nhưng chưa được giao cho phụ trách một trung đội nào cả, phần là vì chưa ra chiến trận, phần là vì chỗ binh lực còn lại đang nằm trong tay hai vị tướng quân là Trương tướng quân và Hoắc tướng quân.

- Chưa nghe danh bao giờ.

- Quan võ trong triều chỉ có Vân tướng quân là danh tiếng lẫy lừng nhất, chàng không biết âu cũng là điều dễ hiểu. Trương tướng quân là người bên phe Thái Tử, hơn nữa còn là Ma Đạo Sĩ cấp bốn, tuyệt không dễ đối phó. Còn Hoắc tướng quân tuy quyền hành không bằng nhưng lại ở phe trung gian. Thiếp nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ ông ta.

- Nàng cần ta làm gì thì cứ nói.

- Muốn thuyết phục được Hoắc tướng quân e không phải chuyện một sớm một chiều mà xong được. Y hiện tại đang đóng quân ở vùng biên giới phía Bắc. Cho nên trước hết, thiếp và chàng phải tìm được cách đến đó trước đã.

- Ta đưa nàng đi.

Đinh Mẫn lắc đầu, cười nói:

- Vấn đề không phải ở khoảng cách.

- Thế thì là gì?

- Thái Tử vẫn luôn muốn có được sự ủng hộ của Hoắc tướng quân, sao có thể để chúng ta dễ dàng đến đó thuyết phục ông ta chứ?

Vân Lăng cố gắng suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bỏ cuộc, hỏi:

- Nàng có cách gì không?

- Cách thì có, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

- Công chúa, đầu óc của ta không thông thái được như nàng, nàng đừng nói chuyện kiểu úp úp mở mở như thế được không? Có gì nàng cứ nói thẳng ra đi.

- Tri phủ nơi Hoắc tướng quân đang đóng quân có liên hệ mật thiết với ba quan viên gồm hai tứ phẩm và một tam phẩm trong triều đình. Nếu thiếp đoán không sai, bọn họ có khả năng đang nhân cơ hội mở quốc khố cứu nạn cho bá tánh ở vùng đó mà tư lợi riêng, giấu diếm của công. Chỉ cần chàng tìm được bằng chứng ba quan viên kia có ý đồ bất chính, hoàng thượng tự khắc sẽ giao việc này cho chàng xử lý. Đến lúc đó, thiếp và chàng mới có thể hiên ngang đến nơi đó thương lượng với Hoắc tướng quân. Ba quan viên kia cũng là một trong những trụ cột trong bè cánh của Thái Tử, nếu có thể thuận lợi khiến ba người đó giao trả mũ ô sa thì chính là nhất tiễn song điêu.

Vân Lăng nghe nàng nói lưu loát một mạch kế hoạch từ đầu đến cuối, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Đây thực sự là một nữ tử sao? Liệu việc như thần, kế hoạch không một chút sai sót, hơn nữa còn có thể lấy một sự việc không liên quan gì làm bàn đạp cho chính sự.

Nhưng nếu nàng thông minh như vậy, cớ sao bây giờ lại mới hành động? Chẳng lẽ là vì Vân phủ sắp trở thành hậu thuẫn cho nàng?

Phụ thân nói nhị công chúa có thể quản được hắn, quả nhiên không sai!

Nếu nữ tử trước mặt thực sự có ý định quản hắn thì dù cho hắn có chạy lên đằng trời cũng khó mà thoát được thiên la địa võng của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.