Vong Linh Thư

Chương 44: Chương 44: Chân tướng




“Bị tấn công? Bị Bác Tiêu Tuyết tấn công?” Nghe đáp án từ cảnh sát, Đoàn Lâm không biết nói gì.

“Đúng vậy.” Viên cảnh sát trả lời cậu cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Đoàn Lâm nhớ cậu ta thường xuyên theo sau Kim Tử, mọi người gọi cậu ta là Tiểu Tào.

Cảnh sát Tào khoanh tay, nhíu mày, “Kể ra đúng là khó tin. Chúng tôi đã sớm nghi ngờ Bác Tiêu Tuyết nên cho người theo dõi cô ta sít sao, lúc ấy chúng tôi bám theo cô ta đến nhà Thành Thụy rồi phát hiện em trai anh trong đó. Khi chúng tôi xông vào thì em trai anh đã ngất, Bác Tiêu Tuyết nhìn tay mình mà lẩm bẩm tôi giết cậu ấy, tôi giết cậu ấy. Tình huống lúc đó vô cùng…”

Tiểu Tào đưa một tấm hình cho Đoàn Lâm, “Anh xem này, đây là tình trạng của em trai anh khi được tìm thấy, cổ bị quấn bởi dây băng cát-xét, có vẻ Bác Tiêu Tuyết đã dùng dây băng siết cổ em trai anh, dây băng cát-xét tuy mảnh nhưng dấu siết rất mạnh. Sau đó, chúng tôi phát hiện vật đó trong nhà Thành Thụy.”

“Vật gì?” Đoàn Lâm hỏi.

Tiểu Tào dùng ngón cái và ngón trỏ ghép thành hình chữ nhật, “Một cuộn băng.”

“?!”

“Do Lục Tường Lai quay, nội dung là đám tang của Hứa Dao, mới đầu chỉ quay ở linh đường, không có gì đặc biệt, nhưng…” Tiểu Tào hạ giọng, “Anh biết không, sợi dây rốn trong quan tài Hứa Dao là do Bác Tiêu Tuyết bỏ vào đó.”

“Cái gì?!” Đoàn Lâm kêu thành tiếng.

“Cô ta bảo mình không nhớ, giống như bị ma nhập, nhưng đó là sự thật. Chúng tôi thu thập mẫu máu, phát hiện thêm một sự thật oanh động, Bác Tiêu Tuyết là mẹ của xác trẻ sơ sinh tìm thấy trong nhà Hứa Dao!”

“Hả?!” Đoàn Lâm ngu người.

“Còn nữa, chúng tôi kiểm tra mới biết chủ thuê căn hộ tầng trên căn của Hứa Dao cũng là Bác Tiêu Tuyết.”

Trẻ sơ sinh, căn hộ… Đoàn Lâm có một ý nghĩ điên cuồng…

“Liệu có phải…”

“Bác Tiêu Tuyết bỏ đứa bé vào ống nước, tiếng khóc cũng do chị ta giấu máy phát trong đường ống nhà Hứa Dao, đúng không?” Mộc Tử nói.

Đoàn Lâm nhìn sang, Mộc Tử vẫn mang vẻ mặt vạn năm như một.

Tiểu Tào ngạc nhiên, gật đầu, “Cậu em đoán như thần.”

Mộc Tử đã phát hiện từ trước…

Đoàn Lâm nhớ ngày đầu tiên ngủ lại nhà Hứa Dao, cậu hỏi Mộc Tử có nhìn thấy gì không, Mộc Tử bảo căn hộ chẳng có gì cả.

Thì ra là vậy, nhưng mà…

“Không phải Bác Tiêu Tuyết đang mang thai à?” Đoàn Lâm vẫn lấn cấn.

Dựa theo mức độ trưởng thành của cái xác, Bác Tiêu Tuyết không thể nào có thai vào lúc này.

“Là giả thôi, kiểm tra rồi, Bác Tiêu Tuyết không mang thai, thậm chí…” Tiểu Tào cúi đầu nói nhỏ, “Cô ta không thể mang thai được, hình như là do đứa bé kia, cô ta nói sau này cô ta không thể sinh con được nữa. Bác sĩ tâm thần bảo triệu chứng của cô ta là mang thai giả, nếu một người có khát khao mãnh liệt và kiên định tin rằng mình có thai thì cơ thể sẽ sinh ra những dấu hiệu của phụ nữ có thai, ốm nghén là bình thường thôi, nghe nói có người ảo tưởng đến mức bụng phình lên luôn…”

“Sức mạnh tinh thần đúng là ghê gớm.” Tiểu Tào cảm khái, sau đó nghiêm túc trở lại, “Đã xác định cô ta có ý đồ khủng bố tinh thần Hứa Dao. Còn những nạn nhân khác, lần nào cô ta cũng có mặt ở hiện trường, còn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ. Giờ lại thêm em trai anh… đại thể là cảnh sát đã liệt cô ta vào diện tình nghi.”

“Động cơ giết người là gì?” Đoàn Lâm hỏi.

“Với Hứa Dao thì quá rõ rồi, cô ta lợi dụng cái thai để kết hôn với Hứa Dao, kéo dài đến năm tháng để không phá thai được, nhưng mà Hứa Dao… tên đó cũng khốn nạn lắm.”

Tiểu Tào nói nhỏ vào tai Đoàn Lâm, “Nghi phạm khai là Hứa Dao chuốc thuốc mê cho cô ta rồi cưỡng ép đưa đi phá thai, hại cô ta mất đứa bé, sau này cũng không thể mang thai được nữa. Chúng tôi nghi ngờ đồng lõa giúp Hứa Dao bỏ đứa bé là Thành Thụy, vậy là đã rõ động cơ. Chậc, đám này là bác sĩ mà…”

“Vậy Lục Tường Lai thì sao?”

“Hình như là dùng cuộn băng để tống tiền cô ta. Haizz, cái cô này kể ra cũng tội, nếu là tôi, tôi cũng sẽ hóa rồ.”

Tiểu Tào cảm thán, Đoàn Lâm nhíu tít mày. Sự thật là thế à? Nhưng cứ cảm giác có gì đó không đúng…

Cảnh sát dựa vào hiện vật và mắt thường để phá án, Đoàn Lâm thì có con mắt thứ ba.

Vậy đứa bé kia phải giải thích thế nào? Nếu là thuật dưỡng thi, nhưng…

Đoàn Lâm nhìn Mộc Tử, cậu ta im lặng cúi đầu.

Hai người tạm biệt Tiểu Tào, Đoàn Lâm về phòng bệnh của Hàn Tâm Nặc. Tuy bị mẹ kế nhìn lom lom rất khó chịu, nhưng Đoàn Lâm lo cho em trai, thấy Hàn Tâm Nặc vẫn còn hôn mê, sắc mặt không quá tệ, cậu cũng yên tâm.

Đoàn Lâm khom người nhìn vệt đỏ trên cổ Hàn Tâm Nặc.

Thật tàn nhẫn, sao lại làm thế chứ?

Mộc Tử đứng kế bên, đột ngột lên tiếng, “Này, anh không thấy lạ sao?”

“?”

“Tại sao em trai anh lại ở nhà Thành Thụy?”

Đoàn Lâm nghiêng đầu, tuy tò mò Mộc Tử hỏi điều này làm gì nhưng vẫn trả lời, “Tâm Nặc nói nó đưa tư liệu cho Thành Thụy.”

“Nhưng anh ta đâu có ở nhà?”

“Cậu cảnh sát vừa rồi đã dò vị trí qua điện thoại mà, với lại…”

“Tại sao mấy người trước đó đều chết, nhưng em trai anh thì không? Qua lần này bỗng nhiên tìm ra nguyên nhân của chuỗi sự kiện, anh không thấy kỳ quái à?”

Câu hỏi của Mộc Tử tác động đến ý nghĩ rục rịch trong lòng Đoàn Lâm, tìm không ra đầu mối nên cậu mới kiềm chế. Đoàn Lâm bỗng mở no mắt.

Đúng vậy, nếu bỏ qua kết luận từ phía cảnh sát, thì thứ đó dường như không phải tìm Hàn Tâm Nặc, nó muốn tìm Thành Thụy.

Nó phát hiện người trong nhà không phải Thành Thụy nên tha cho Hàn Tâm Nặc.

Nhìn lại chuỗi sự kiện, sẽ thấy sợi dây rốn xuất hiện sau khi Hứa Dao chết, Mao Vi Vi kéo sợi dây rốn ra khỏi cơ thể, và Lục Tường Lai bị sợi dây rốn trong bụng vợ mình siết cổ.

Là dây rốn!

Cảm giác lấn cấn khi nghe Bác Tiêu Tuyết bảo không nhớ gì về sợi dây rốn đã được xóa bỏ, bởi vì…

Đoàn Lâm nhớ đến đứa bé mang giày đỏ.

Là nó làm sao? Vậy là dây băng cát-xét siết cổ Hàn Tâm Nặc chính là thay cho dây rốn.

Dây rốn là phương thức trao đổi.

Thai nhi không thể nói, dây rốn là đường truyền dinh dưỡng, đồng thời cũng là cầu nối giữa người mẹ và thai nhi. Nếu như vậy…

Đoàn Lâm nhìn chòng chọc vệt đỏ trên cổ Hàn Tâm Nặc, kích động nắm tay cậu ta, bỗng phát hiện một thứ trong tay Hàn Tâm Nặc.

Đoàn Lâm mở bàn tay Hàn Tâm Nặc, thấy một vật dài mảnh màu đen.

Đoàn Lâm trợn mắt, nhìn Mộc Tử.

“Không xong rồi!” Đoàn Lâm chạy ra ngoài.

Vừa đến cổng bệnh viện thì gặp cảnh sát Tào sắp sửa về, Đoàn Lâm chụp tay Tiểu Tào, nhờ cậu ta khôi phục cuộn băng siết cổ Hàn Tâm Nặc.

“Làm ơn! Rất có thể cuộn băng là then chốt của vụ án!”

Nhắc đến vụ án, Tiểu Tào tuy còn lưỡng lự nhưng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Đoàn Lâm.

Trời chưa sáng, chỉ trong thời gian ngắn mà quá nhiều chuyện xảy ra, Đoàn Lâm cảm thấy ngày hôm nay sao quá dài.

Tim nảy thình thịch, lòng ngứa ngáy như muốn khai quật thứ gì.

Đoàn Lâm biết mình sắp chạm đến chân tướng.

Nhưng còn một việc cần xác minh.

Về đồn cảnh sát, cuộn băng suýt bị vứt được chuyển cho bộ phận kỹ thuật tiến hành khôi phục, dây băng đã bị giãn và rối khi dùng siết cổ nên phải mất chút thời gian. Trong lúc đó, Đoàn Lâm nhờ cảnh sát cùng mình đến nhà Lục Tường Lai, tuy đã muộn nhưng bố mẹ Lục Tường Lai vẫn đón tiếp họ.

Ảnh chụp của Lục Tường Lai rất nhiều, Đoàn Lâm và Mộc Tử chia nhau tìm. Lược bỏ những tấm ảnh bình thường, Đoàn Lâm muốn tìm “nó”.

Tiểu Tào khó hiểu nhìn hai người.

Dù cậu ta đưa họ đến, nhưng từ đầu đến cuối họ không giải thích gì với cậu ta. Nếu không phải quan hệ giữa họ và Kim Tử không tệ, hơn nữa họ còn đang nghiêm túc điều tra thì Tiểu Tào sẽ không quan tâm họ muốn làm gì.

Tiểu Tào buồn chán không có gì làm, bèn đứng đọc sách bên bàn, khung ảnh xinh xắn khiến cậu ta chú ý.

“Khung đẹp quá, ai vậy ta? Lục Tường Lai chẳng phải thợ chụp ảnh à? Sao trước kia là bác sĩ nhỉ? Đây là Mao Vi Vi sao? Thay đổi nhiều quá, không nhận ra luôn…”

Lời của Tiểu Tào như tia sét, hai người đang lục tìm đống ảnh dưới sàn lập tức chạy đến bàn sách, thấy rõ bức ảnh mà Tiểu Tào cầm, Đoàn Lâm lại rất bình tĩnh.

Tìm được rồi, chìa khóa đôi khi nằm ngay trước mắt mà thôi.

Tìm được mối liên hệ giữa các nạn nhân rồi.

Đoàn Lâm quan sát tấm ảnh.

Trên ảnh là những thanh niên đứng trước cổng bệnh viện, họ mặc áo blouse của thực tập sinh, theo thứ tự từ trái sang là Hứa Dao, Mao Vi Vi, Lục Tường Lai và Thành Thụy.

Gay rồi! Quả nhiên người kế tiếp là…

“Bệnh viện Đức Hinh!”

Thấy rõ bảng tên bệnh viện, Đoàn Lâm vội bảo Tiểu Tào, “Cậu hãy điều tra bệnh viện này ở đâu! Mau lên!”

“Hả? Được… tôi hỏi ngay!” Tiểu Tào ngẩn ra một lát rồi gọi vào số nội bộ Cục công an.

Đoàn Lâm nhìn những gương mặt trẻ tuổi trong ảnh, không nói nên lời.

Họ đã làm gì ở bệnh viện đó? Làm gì khiến người khác căm hận đến mức nguyền rủa như vậy?

“Có rồi, bệnh viện đó ở huyện Long Vân. Ủa? Trước đây sếp tôi được điều đến từ huyện Long Vân đấy, hai người có thắc mắc gì cứ hỏi anh ấy, nhất định anh ấy biết…”

Nghe thế, Đoàn Lâm và Mộc Tử không còn nghi ngờ gì nữa.

Hỏi Kim Tử à? Hỏi đúng người rồi.

Chìa khóa của vụ án chắc chắn nằm trong tay Kim Tử!

“Chuyện Hàn Tâm Nặc, ai là người đầu tiên phát hiện?” Trong xe, Mộc Tử trầm giọng hỏi.

“Hả? Hỏi cái này làm gì? Để nhớ coi… A! Là sếp!”

Kim Tử! Đoàn Lâm và Mộc Tử nhìn nhau, gật đầu.

“Câu cuối, hiện giờ Kim Tử đang ở đâu?”

Rạng sáng, Cục công an thành phố C gọi đến phân cục hỏi thăm hoàn cảnh Kim Tử.

Đối phương nói vợ con của Kim Tử đã mất, người số khổ, cả Cục công an đần mặt ra.

Ai cũng biết Kim Tử có một đứa con trai, gã rất thương con.

“Nếu vậy… cậu gặp con anh ta bao giờ chưa?”

“Chưa, mới nghe nói thôi…”

Khi biết một người quen đã năm năm không hề tồn tại, bạn sẽ nghĩ gì?

“Kim Tử đáng thương lắm, đứa con chưa kịp lấy ra khỏi bụng mẹ nên…”

Chỉ trong thoáng chốc, thiên đường hóa địa ngục.

Hoặc có lẽ chúng ta vốn chưa hề đặt chân đến thiên đường?

Cuộn băng ghi hình được khôi phục, thước phim rè đã chứng thực suy đoán của mọi người.

Đó là quá trình sinh con và chết thảm ngay trên giường của một sản phụ.

Bác sĩ mổ chính là Hứa Dao, hỗ trợ có bác sĩ Thành Thụy cùng y tá Mao Vi Vi, cuộn băng vốn ghi lại quá trình sinh sản, cuối cùng trở thành bằng chứng cho tội danh giết người của họ.

Đoàn Lâm nhớ cái năm mà Lục Tường Lai mắc chứng sợ máu, đồng thời bỏ nghề chính là năm họ đi thực tập.

Trên đời không có gì là trùng hợp cả. Tất cả đều do dồn nén mà ra, thoạt nhìn như trùng hợp mà thôi.

Mọi chuyện đã rõ, nhưng bây giờ phải làm gì? Kim Tử đang ở đâu?

Gã bảo đi tìm Thành Thụy, nhưng… Thành Thụy rất nguy hiểm!

Việc cấp bách lúc này là tìm tung tích Thành Thụy, song người duy nhất có thể đoán ra Thành Thụy ở đâu vẫn còn hôn mê.

Di động của Đoàn Lâm đổ chuông, dãy số trên màn hình khiến Đoàn Lâm suýt kêu thành tiếng, “A lô! Anh Kim Tử à?”

Nghe cái tên đó, mọi người lập tức nín thở nghe.

“Anh đang ở đâu thế?” Đoàn Lâm cố giữ giọng như bình thường, nhưng…

“Ha ha, cậu biết hết rồi đúng không? Đừng giả vờ nữa, cậu không có khiếu đóng kịch đâu.”

Giọng Kim Tử vẫn trầm ấm như thế, tạo cảm giác an toàn cho người nghe.

“Em trai cậu có sao không?”

Đoàn Lâm kinh ngạc, song rất nhanh đã hiểu Kim Tử ám chỉ điều gì.

“Vợ tôi… nếu cô ấy vào phòng sinh sớm hơn một chút thì hẳn là cứu được rồi.”

Đoàn Lâm đánh thót trong lòng, Kim Tử đang kể sự việc năm đó sao?

“Nơi chúng tôi ở chỉ có đúng một bệnh viện, cô ấy đau bụng rất lâu, y tá chỉ bảo không sao. Vợ tôi tốt tính, biết tôi nóng nảy, cô ấy sợ tôi gây gổ với họ nên nén đau chịu đựng, mãi đến khi ra máu ngất xỉu mới được phát hiện…

Nhưng bác sĩ trực lại không ở đó, vợ tôi cần được phẫu thuật gấp, thế là y tá gọi vào điện thoại văn phòng, không người nhấc máy, gọi di động cũng không trả lời, còn thẳng thừng tắt máy.

Thiên chức của bác sĩ là cứu người, nhưng lũ chúng nó xem mạng sống của sản phụ như trò chơi, có còn lương tâm không? Còn y đức nữa không? Có còn nhân tính không? Bọn tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi, nhịp tim thai nhi giảm xuống, nếu bác sĩ cấp cứu kịp thời thì con tôi vẫn giữ được, nhưng đã trì hoãn bốn mươi phút!

Tình huống ngày càng tệ, vợ tôi chảy máu chân răng, sau đó hộc máu. Các y tá đều khóc, chúng tôi lại gọi điện thoại cầu xin bác sĩ, khi được đẩy vào phòng mổ, vợ tôi đã đau sắp mất ý thức mà vẫn còn khuyên tôi đừng sợ, em không sao. Chờ ra khỏi phòng sinh, cô ấy không bao giờ nói chuyện với tôi được nữa.

Chúng chỉ để lại cho tôi sợi dây rốn.

Tôi muốn kiện chúng, song tôi phát hiện bệnh án đã bị chúng chỉnh sửa toàn bộ. Y tá cho tôi biết chúng chỉ là thực tập sinh nhưng gia thế rất mạnh. Chúng hoàn thành thực tập thì đi, tôi muốn kiện cũng không có người để kiện.

Tại sao không có ai phán xét lũ chó vô nhân tính vô lương tâm ấy? Tòa án không xử được thì tôi lôi chúng xuống địa ngục xét xử, tôi muốn nguyền rủa chúng, nguyền rủa lũ lòng lang dạ sói, thế nên tôi xin chuyển công tác.

Quả nhiên chúng đã quên hết rồi, quên bệnh viện ở huyện, quên cả vợ con tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ kỹ, tôi nhớ cho mình, cũng nhớ cho chúng. Chúng đã quên thì tôi giúp chúng nhớ lại.”

Kim Tử đang cười, gã có vui không? Nghe Kim Tử bảo muốn bắt họ nhớ lại, Đoàn Lâm nghẹn lời. Mấy năm qua Kim Tử đã sống như thế nào? Ngày nào cũng đau khổ dằn vặt? Có lẽ mục đích Kim Tử dùng thuật dưỡng thi không phải để nguyền rủa mà chỉ muốn nhìn thấy con mình đúng không?

“Tôi hối hận lắm! Tiểu Bảo lớn lên theo ý nghĩ của tôi, tôi thật sự hối hận lắm… Nếu có thể, tôi mong rằng chúng nó chết đều do tôi làm. Con tôi rất ngây ngô, vì tà niệm của tôi nên nó mới biến thành quỷ, tôi có lỗi với nó. Tất cả là do tôi làm, là tôi làm…

Phải rồi, Đoàn Lâm, cậu đã nói chuyện với ba cậu chưa? Cậu thử nghĩ thoáng hơn đi, nhất định ba cậu rất thương cậu, trên đời có người cha nào không thương con chứ? Sau này cậu nhớ…”

Kim Tử chưa nói hết, Đoàn Lâm đã nghe tiếng “pằng”.

Tiếng súng?!

“Anh Kim Tử!” Đoàn Lâm siết sợi dây trong tay, sau đó bất tỉnh.

Trong nháy mắt, Đoàn Lâm hình như đã thấy Kim Tử, người đàn ông cao lớn ngã xuống, tay cầm một khẩu súng, bên cạnh là Thành Thụy đã chết từ lâu.

Nỗi bi thương trào ra như sắp xé toang lồng ngực!

Sau này Mộc Tử nói là do sợi dây.

Đó không phải dây thừng bình thường mà là dây rốn, là món quà duy nhất Tiểu Bảo để lại cho bố mình.

Kim Tử lúc nào cũng đeo nó trên tay, chưa từng tháo xuống.

Nỗi bi thương mà Đoàn Lâm cảm nhận được là của Tiểu Bảo, cảm xúc truyền qua sợi dây rốn.

Mộc Tử bảo về sau cậu ta mới phát hiện Kim Tử không hề dùng thuật dưỡng thi, gã chỉ nuôi dưỡng sợi dây rốn của con mình thôi. Về lâu về dài, đứa bé cảm nhận được sự phẫn nộ của bố.

Đoàn Lâm tưởng như mình đã mơ một giấc mộng dài, trong mơ có hai bố con.

Hàn Tâm Nặc đã tỉnh lại, cậu ta bảo đã nhìn thấy đôi tay hung thủ, trên cổ tay đeo chiếc vòng y hệt như Kim Tử, khi thấy rõ mặt cậu ta, đối phương liền nới lỏng tay.

“A Lâm con tỉnh rồi, ba sợ chết mất…” Nhớ lại biểu cảm của ba lúc mình vừa tỉnh, sự lo lắng không giống giả vờ, lần đầu tiên Đoàn Lâm cảm nhận được thứ gọi là tình thương của cha.

Đoàn Lâm chớp mắt.

“Dù thế nào đi nữa… con vẫn là con của ba mà!”

Đoàn Lâm nhớ câu cuối cùng Kim Tử đã nói với mình, “Nhất định ba cậu rất thương cậu, trên đời có người cha nào không thương con chứ?”

Hầu như không có ai đến dự đám tang của Kim Tử, đứng trước linh đường vắng lặng, Đoàn Lâm lấy một sợi dây mảnh màu đen trong túi áo, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Kim Tử.

Đây là điều cuối cùng cậu có thể làm cho Kim Tử.

Sợi dây rốn đi theo bố nó.

Lời nguyền hóa giải.

—o0o—

“Tiểu Tào làm gì đấy? Đừng chơi game nữa, làm việc đi!” Đồng nghiệp nhìn màn hình máy tính Tiểu Tào, cười nói.

“Có chơi đâu, tôi đang xem ảnh, mới mua máy ảnh mà bận quá chưa xem lại, để coi tấm nào không đẹp thì xóa bớt.”

“Ồ? Phải rồi, lần trước tụi mình uống rượu có chụp không? Có hình tôi không? Xem với!” Đám cảnh sát nhốn nhào bao vây Tiểu Tào.

Ảnh chụp quả là kỳ diệu, bất luận qua bao lâu, người trong ảnh vẫn mãi mãi mang dáng vẻ thuở ban đầu. Mọi người hưng phấn xem ảnh, thỉnh thoảng chê nhau, cho đến một tấm ảnh, tất cả im lặng.

“Là sếp.”

“Ừ…”

Tấm này lấy sáng không tốt, cảnh vật tối mù, chỉ thấy một người đàn ông ở góc phải, đó là Kim Tử.

Vụ án của Kim Tử hết sức ly kỳ, một Kim Tử vốn có gia đình hạnh phúc, thực tế lại là một người đàn ông đáng thương mất vợ mất con.

Kim Tử che giấu thân phận, ôm căm hận vượt ngàn dặm xa đến thành phố C để trả thù. Báo chí lại miêu tả Kim Tử là kẻ sát nhân mắc chứng tâm thần phân liệt.

Án giết người liên hoàn tại thành phố C gây chấn động cả nước, sau đó người ta tìm thấy di thư của Kim Tử, gã thừa nhận tất cả là do mình làm.

Cuộn băng siết cổ Hàn Tâm Nặc được khôi phục là bằng chứng thuyết phục nhất.

Bác Tiêu Tuyết vô tội được thả, dưới sự chăm sóc của các chuyên gia, tinh thần cô dần dần ổn định.

Đồng thời, vụ án còn dấy lên vấn đề đạo đức nghề nghiệp của nhân viên ngành y.

“Tôi… cảm thấy anh Kim Tử là người tốt.” Tiểu Tào ngập ngừng.

Tiểu Tào đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe chửi, nào ngờ các đồng nghiệp sôi nổi phụ họa.

Kim Tử là người tốt, ít nhất thì Kim Tử mà họ quen biết là người tốt.

Mọi người đều nghĩ vậy, nhớ đến Kim Tử tình cờ để lộ nụ cười hết sức dịu dàng, hệt như trong ảnh vậy.

Người đàn ông trên màn hình cười ngượng ngùng mà đong đầy hạnh phúc, Tiểu Tào nói, “Đây là nhà của anh Kim Tử, tôi chỉ đến nhà anh ấy đúng một lần.”

Căn nhà vô cùng ấm áp, không hề giống nhà của đàn ông độc thân.

“Tôi không tin báo chí, anh Kim Tử là người tốt. Tiểu Bảo thật sự không tồn tại sao? Tôi không tin, tôi còn mua một chiếc mũ hải quân cho thằng bé…”

Tiểu Tào nghẹn ngào, mọi người thức thời không lên tiếng.

Tiểu Tào quyết định rửa tấm ảnh duy nhất có mặt Kim Tử, ông chủ xem ảnh thì nói, “Cậu lấy sáng không tốt, nhiều tấm bị mờ, tôi phơi sáng rồi, cậu xem có vừa ý không?”

Ông chủ cười, để Tiểu Tào kiểm tra ảnh.

Tiểu Tào thờ ơ nhìn sơ qua, nhìn thấy một tấm ảnh, bỗng nhiên nước mắt rơi.

“Kỹ thuật ông chủ giỏi ghê… giỏi quá…”

Được khen phải mừng, nhưng mà… ông chủ đeo kính lão vào, tò mò ra sau lưng Tiểu Tào xem tấm hình đó.

Trong ảnh chụp một người đàn ông cười hiền hòa, trong góc tối kế bên người đàn ông có một đứa bé cười hồn nhiên, trên đầu đội mũ hải quân.

Chúng mình đón chào một bảo bối

Đặt tên con như lời chúc phúc

Nghe con gọi mẹ gọi cha

Anh sẽ là người bạn tốt nhất

Cùng con lăn lộn bùn lầy

Em yêu hãy ở đó mà xem

Em sẽ khen ngợi con.



..

Hết quyển 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.