Vong Linh Thư

Chương 62: Chương 62: Còn lại bốn người




Đoàn Lâm có cảm giác như vừa xem đoạn phim điện ảnh quay chậm, thân thể Diệp Nam Sơn văng lên giữa không trung rồi từ từ rơi xuống, máu tuôn ướt mặt đường.

Diệp Nam Sơn đã chết.

Chết ngay sau lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Sau khi suy ngẫm chuyện phòng sáu người, Đoàn Lâm mang theo đĩa CD đến bệnh viện định hỏi kỹ hơn, ai ngờ lại thấy màn này.

“Đúng là bi kịch, nạn nhân bị điếc nên không nghe mọi người cảnh báo, cũng không kịp né xe tải, thế là bị tông.”

Mọi người đều cho là vậy.

“Thầy Đoàn gọi bọn tôi đến đây làm gì thế?” Tan học, Đoàn Lâm tập trung ba người còn lại đến bệnh viện, sau đó cùng thấy cảnh người mình định đến thăm bị xe đụng chết, Mã Nam cực kỳ khó ở.

Song đó không phải nguyên nhân chính khiến Mã Nam bứt rứt, họ đang ngồi trong sảnh một nhà hàng bên cạnh bệnh viện, nhìn qua cửa kính trong suốt, họ đã tận mắt thấy một người chết đi ngay ngã tư đường.

Mã Nam ngồi cứng còng, kéo cửa chớp xuống, chậm rãi đảo mắt qua những người còn lại, gồm Đoàn Lâm, Mộc Tử và Viên Thuyên vừa mới đi học lại. Bốn người họ đều có tên trên danh sách.

Lúc được mời, Mã Nam sợ khiếp vía, theo bản năng, lão biết có chuyện gì đó sắp xảy ra. Mã Nam do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn theo Đoàn Lâm đến đây.

Nếu danh sách quả thật là điềm báo, nếu lão đoán không lầm… cái chết của Hạ Hiểu Lam như que diêm thắp sáng sự thật đáng sợ mà lão vẫn luôn nghĩ đến. Song vì không đủ bằng chứng nên Mã Nam đành miễn cưỡng chôn giấu, dần dần biến thành gánh nặng tinh thần.

Từ đầu tới giờ Mã Nam không hé răng, lão muốn biết mục đích của Đoàn Lâm.

Lão vờ như bình tĩnh, thật ra nội tâm đang dậy sóng. Mã Nam ngập ngừng lấy trong túi ra hộp thuốc lá, dù lão cai thuốc đã lâu nhưng gần đây nhịn không được hút lại, nicotine có thể giúp lão bình ổn nhịp tim.

“Ờm… người vừa rồi bị xe đụng chính là người cầm nhầm điện thoại của tôi.”

“Hả?!” Mộc Tử và Viên Thuyên không có phản ứng, còn Mã Nam run tay làm rơi điếu thuốc.

Mã Nam ho khan hai tiếng, lấy điếu thuốc khác.

“Ừ, chuyện này vốn không có gì đáng nói, nhưng mà…” Đoàn Lâm như không biết nên nói như thế nào, cuối cùng hạ quyết tâm, “Không chỉ có một mình tôi bị cuốn vào, cho nên tôi nghĩ mọi người có quyền được biết. Hôm qua, người đàn ông đó gọi cho tôi bảo muốn lấy lại điện thoại, kỳ lạ là anh ta nhất quyết muốn tự tay trả cho tôi, còn muốn đến nhà tôi. Anh ta nói nhiều thứ quái lạ, sau đó cho tôi nghe một cái đĩa CD. Kỳ cục nhất không phải hành động của anh ta, mà là bài hát trong đĩa CD…”

“…Thầy Đoàn có đem đĩa CD đó theo không?” Mã Nam đột nhiên hỏi.

“Tôi mang theo vốn muốn cho mọi người nghe.”

Đoàn Lâm lấy chiếc máy nghe nhạc mini có loa ngoài trong túi xách ra, ấn nút play, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên.

“Là dòng nhạc phổ thông, cũng hay mà.” Mộc Tử nghe nửa ngày vẫn không phát hiện có gì khác thường.

Nhưng Viên Thuyên và Mã Nam thì nhíu mày, Viên Thuyên đứng lên mở lớn âm lượng, lần này Mộc Tử mới nghe âm thanh đó, kinh ngạc kêu ra tiếng.

Rõ ràng họ cũng phát hiện, lòng Đoàn Lâm trĩu nặng.

“Mọi người cũng nghe rồi đấy, ca khúc không có gì lạ, bất thường là đoạn đối thoại làm nền, nghe kỹ sẽ thấy… giọng của chúng ta đều bị thu vào CD.”

Mộc Tử tròn mắt, nghi hoặc nhìn chiếc máy nghe nhạc, tay cầm thuốc lá của Mã Nam lại run bắn. Căn phòng nhỏ im phăng phắc, chú ý của bốn người dồn hết vào đoạn đối thoại.

“Em nghe có tiếng mình, A Thuyên, thầy Mã, thầy Đoàn, có cả… Hiểu Lam! Trời ơi, giọng của chúng ta đều có trong CD!” Mộc Tử nhắm mắt nghe, mặt hoảng hốt, “Sao lại như vậy? Em chưa từng đi thu âm mà!” Mộc Tử chống tay lên bàn, đứng bật dậy.

“Đó chính là điểm bất thường, thầy cũng chưa từng thu âm.”

Đoàn Lâm cười khổ, chợt nhớ đến điều gì, cậu sầm mặt, “Người đàn ông đó nói là nghe giọng của chúng ta trong phòng mình, anh ta nghe tiếng chuông báo thức của thầy, nghe tiếng thầy gõ tường, nghe tiếng chó sủa, và…” Đoàn Lâm dừng một lát rồi nói, “Anh ta từng nghe tiếng con gái cầu cứu, hôm đó kính cửa sổ nhà anh ta bị vỡ, ấy cũng là ngày Hạ Hiểu Lam… ra đi.”

Theo lời kể của Đoàn Lâm, Mộc Tử trợn mắt càng to, Mã Nam cau mày, rít mạnh điếu thuốc.

“Tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng đến bây giờ thì tôi tin anh ta. Anh ta nói… sáu người chúng ta ở chung một căn phòng, tuy không nhìn thấy nhau nhưng thật sự chúng ta vẫn tồn tại lẫn nhau.” Đoàn Lâm cũng không hy vọng Mã Nam và Mộc Tử tin ngay, song bất ngờ là Mộc Tử nghe vậy thì đứng phắt lên.

“Trời ơi…” Mộc Tử nhìn Viên Thuyên mặt mày tái mét, “Mấy hôm trước A Thuyên từng bảo em là trước khi Hiểu Lam chết, hai người có nói chuyện điện thoại. A Thuyên nghe có tiếng người khác trong nhà Hiểu Lam, nhưng Hiểu Lam kiên quyết bác bỏ, cũng vì vậy mà cậu ấy nổi giận cúp máy. Hơn nữa… trước đó, chó nhà Hiểu Lam sủa dai dẳng mấy ngày liền.” Vốn nghĩ sẽ không ai tin tin mình, nào ngờ Mộc Tử đã chủ động xác nhận, Đoàn Lâm nhìn sang Mã Nam đang suy tư. Mã Nam mặt vô cảm, chỉ hút thuốc, mãi đến khi tàn thuốc làm phỏng ngón tay, Mã Nam mới hoàn hồn.

Nhìn vết bỏng nhỏ xíu, Mã Nam không nói gì, ngay khi Đoàn Lâm tưởng lão không tin rồi bỏ đi, Mã Nam chợt lấy ra một tờ giấy.

Tờ giấy nhăn nhúm như từng bị vò nát, còn có vết keo dán.

Đoàn Lâm chần chừ cầm lấy tờ giấy Mã Nam đưa cho. Nhìn nội dung trên giấy, Đoàn Lâm ngạc nhiên kêu thành tiếng, Mộc Tử thấy thế cũng sán qua xem, biểu cảm kinh ngạc cũng y hệt Đoàn Lâm.

Đó là tờ đơn xin thành lập câu lạc bộ của họ.

Trước kia không để ý, nhưng bây giờ nhìn lại, ai cũng toát mồ hôi lạnh. Hạ Hiểu Lam, Đoàn Lâm, Mộc Tử, Viên Thuyên đều có tên, vị trí trưởng phòng học vụ để trống, song có thể tưởng tượng Mã Nam ký tên thì danh sách…

“Dạo trước tôi nằm mơ thấy có một tờ danh sách cần tôi ký tên, tôi nhớ rất rõ, trên danh sách ngoại trừ tên tôi thì còn những cái tên lạ lẫm khác, cùng số điện thoại của từng người. Khi ấy tôi không để trong lòng, chỉ là mơ thôi mà, biết đâu danh sách đó là văn kiện mà tôi từng xử lý. Mãi đến cái ngày có học sinh tên Hạ Hiểu Lam xuất hiện trong lớp tôi, cô bé cầm tờ danh sách đến xin chữ ký.”

“Cái gì?!” Mộc Tử thảng thốt, “Vậy ra đó là lý do thầy không ký tên à?”

Mã Nam gật đầu.

“Tôi cũng không nghĩ nhiều về mấy số điện thoại, đến khi thầy Đoàn dùng chiếc di động cầm nhầm gọi cho tôi, tôi chợt nhận ra… dãy số rất quen, đúng là số điện thoại tôi thấy trong mơ. Hôm nay thì chủ nhân của số điện thoại đó qua đời, tôi đã hiểu ý nghĩa của bản danh sách. Liệu nó có phải là danh sách báo tử không?” Mã Nam nói, người điềm tĩnh nhất từ đầu đến giờ cuối cùng cũng dao động, lão ôm đầu, người run cầm cập.

Nhìn người giáo viên khép tin cẩn trọng biến thành như vậy, Đoàn Lâm biết Mã Nam đã kiềm nén rất lâu rồi. Định vỗ vai an ủi Mã Nam, chợt nghe Viên Thuyên hét lên, “Cẩn thận!”

Đoàn Lâm nhìn qua cửa chớp, lờ mờ thấy một bóng đen đang lao đến, khách trong nhà hàng chạy tán loạn. Đoàn Lâm lập tức đẩy Mã Nam gần mình nhất ra xa, Mã Nam còn chưa kịp phản ứng.

Tiếng động lớn nổ ra, mảnh vỡ văng đầy vai Đoàn Lâm, cậu nhắm mắt ôm đầu, không biết điều gì sẽ xảy đến với mình… nhưng sau đó không có gì xảy ra cả. Sau khi bình tĩnh, Đoàn Lâm vội tìm ba người kia, hốt hoảng nhìn quanh, Đoàn Lâm thấy Mã Nam hồn vía lên mây ngồi cách mình 5m, ngoại trừ sợ hãi quá độ thì không có thương tích gì. Đoàn Lâm cắn răng đứng lên, xoay người lại thì thấy Viên Thuyên và Mộc Tử tái mặt ôm cứng nhau, hai cô bé cũng không sao.

Còn cậu… Đoàn Lâm hơi choáng, cánh tay trái vừa rồi bảo vệ đầu bị thương. Đoàn Lâm định qua đỡ Mã Nam dậy, ai ngờ vừa chạm vào góc áo đối phương thì bị hất ra, “Quả nhiên là thứ đó! Chúng ta sẽ chết!” Mã Nam gào cho tai Đoàn Lâm ong ong.

“Thầy Mã bình tĩnh trước đã…”

“Người chết kế tiếp là thầy à? Sao tự dưng có xe lao vào? Hay là tôi? Không! Tôi đâu có ký tên! Tôi phải đi… tránh xa các người, tôi không ký tên nên sẽ không sao hết… chỉ cần tránh xa các người!” Giọng Mã Nam hoảng loạn thấy rõ, lão vừa đứng dậy thì ngã ngửa, ôm đùi phải nằm dưới đất rên rỉ, bấy giờ Đoàn Lâm mới biết đùi phải của Mã Nam bị thương.

Đoàn Lâm thở dài, đỡ Mã Nam lên, lần này Mã Nam không từ chối, mặt đờ đẫn không biết đang nghĩ gì.

Gây tai nạn là gã tài xế say xỉn, may là đâm vào cửa kính, chứ đâm vào tường gạch thì gã tài xế không chết cũng trọng thương.

Gã tài xế sợ quá tỉnh rượu chỉ bị thương nhẹ, cảnh sát đến xử lý, thuận đường đưa cả năm người đến bệnh viện.

Cánh tay Đoàn Lâm bị mảnh kính vỡ ghim vào, lúc vào bệnh viện, trên người Đoàn Lâm còn dính đầy mảnh kính. Bác sĩ nói chỉ cần lệch một chút thì mảnh kính sẽ đâm vào tim Đoàn Lâm từ sau lưng. Đùi phải của Mã Nam bị đá đè gãy xương, phải bó thạch cao, còn lại không có gì đáng lo.

Viên Thuyên và Mộc Tử thì không mất một sợi tóc.

Trong phòng bệnh, Đoàn Lâm treo cánh tay, Mã Nam treo đùi, mấy mặt nhìn nhau.

“Vụ đó chỉ là ngoài ý muốn.” Giơ cánh tay lành lặn xoa đầu, Đoàn Lâm nói.

Dứt lời, Đoàn Lâm cũng biết mình không nên chọn đề tài này.

“Cái chết của Hiểu Lam và người đàn ông kia cũng là ngoài ý muốn thôi.”

Căn phòng im phăng phắc.

“Mọi người đừng lo, người kế tiếp gặp bất trắc… hẳn là tôi. Chẳng phải suýt chút nữa tôi bị đâm xuyên tim đó sao? Thay vì lo sợ, chúng ta hãy tìm cách né tránh, dù đều là tai nạn bất ngờ nhưng vẫn có thể phòng bị, chỉ cần thận trọng là được.

Hiểu Lam bị ngộ độc khí gas, mọi người đều biết dùng máy nước nóng chạy bằng gas rất dễ trúng độc. Diệp Nam Sơn chết vì bị xe đụng, nếu anh ta không kích động lao ra đường, có lẽ sẽ thấy chiếc xe lao đến…

Tuy nói ngoài ý muốn, thật ra những việc này đều có thể đoán trước. Nếu bị bệnh nan y thì chỉ có nước chờ chết, nhưng nếu là tai nạn bất ngờ thì vẫn còn đường sống, loại bỏ tất cả tai họa ngầm là được.”

Không ai trả lời, Đoàn Lâm tự biên tự diễn, không lâu sau, mẹ Viên Thuyên đến đón con. Mã Nam và Đoàn Lâm không tiện đi lại nên không ra tiễn, Đoàn Lâm nhìn mẹ Viên Thuyên dẫn con gái cùng Mộc Tử ra về, dường như mẹ của Mộc Tử suốt ngày bận rộn nên không liên lạc được.

Hôm nay Mã Nam phải ở lại bệnh viện, Đoàn Lâm thì không cần, định tìm lý do rời đi thì Mã Nam chợt nói.

“Thầy đừng nói nhẹ nhàng thế, thứ tự người chết liên quan đến danh sách, nếu trí nhớ của tôi không sai thì… người kế tiếp sẽ là thầy thật đấy. Trước mắt tuy mới có hai người chết nhưng thứ tự trùng khớp như trên danh sách, số điện thoại của Diệp Nam Sơn nằm giữa số của thầy và Hiểu Lam. Thế mà thầy vẫn còn lạc quan được ư?” Mã Nam nói, giọng điệu gần như mang ác ý.

Cùng đối mặt với cái chết, tại sao Đoàn Lâm có thể bình thản như vậy? Nếu cái chết cũng như đóng thuế thì làm gì có đường né tránh?

Đoàn Lâm nhìn Mã Nam, cười khổ, “Vầy đi, tôi về trước, mai tôi xin nghỉ giúp thầy. Đương nhiên là nếu ngày mai tôi còn sống.”

Đoàn Lâm gật đầu với lão rồi đi.

Nhìn thanh niên biến mất sau cửa phòng bệnh, Mã Nam rũ mắt.

“Ngoài ý muốn sao?” Rốt cuộc lão vẫn nghe lời Đoàn Lâm, Mã Nam quan sát phòng bệnh cho một người, có TV, không gian khá thoải mái, phòng ghép đã hết nên Mã Nam được chuyển vào đây. Đoàn Lâm đã nhắc phòng bệnh đơn giá rất cao nhưng lão không quan tâm.

Mã Nam đánh giá thiết bị trong phòng.

Mặc kệ cái chân đau, Mã Nam xuống giường kiểm tra một lượt cầu thang và cửa thoát hiểm, không bỏ sót chỗ nào, lão muốn nhớ rõ vị trí của chúng.

Thật ra lão không cần phải lo trước lo sau như vậy, Mã Nam không bị Đoàn Lâm dọa sợ, nếu phải chết đúng thứ tự trong danh sách thì Đoàn Lâm ắt sẽ là nạn nhân tiếp theo, hơn nữa lão cũng không ký tên vào danh sách.

Nhưng… phòng sáu người là thế quái nào? Còn số điện thoại kia… Mã Nam cứ thấy mâu thuẫn nhưng nghĩ mãi không ra.

“Tóm lại, cứ cẩn thận là sẽ không sao hết.”

Mã Nam tự nhủ, vứt hộp thuốc lá, kiểm tra cửa sổ rồi yên tâm chuẩn bị ngủ trưa.

Nhắc cũng lạ, có lẽ do thuốc tê hoặc do ban sáng quá mệt, Mã Nam luôn mất ngủ hôm nay vừa nhắm mắt đã ngủ say, lão lại mơ thấy giấc mơ ấy, khung cảnh rất rõ ràng. Mã Nam cũng biết mình đang mơ, đùi phải âm ỉ đau.

Vẫn là văn phòng, lão thấy cửa chớp, ánh nắng dìu dịu như hoàng hôn, sau đó, lão nghe tiếng gõ cửa.

Mã Nam nuốt nước bọt, lòng bàn tay ứa mồ hôi.

Lão trừng mắt nhìn cửa ra vào, không dám chớp mắt lấy một cái.

Tại sao phải căng thẳng? Người ngoài cửa chẳng phải là Hạ Hiểu Lam sao? Không lẽ Hạ Hiểu Lam từ địa ngục muốn đưa danh sách cho mình?

Cửa mở.

Có người bước vào, lão muốn thấy rõ mặt đối phương nhưng cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo. Mã Nam cố mở to mắt song vẫn không thể thấy diện mạo người kia, dù lão có làm gì cũng chỉ thấy từ cổ trở xuống, người đó mặc áo khoác trắng, quần xanh lam.

Không biết nam hay nữ, không biết tuổi tác… Đối phương đưa cho lão một tờ giấy, Mã Nam đút tay vào túi lấy cây bút máy Hero.

“Không!” Mã Nam đè túi áo mình, hoảng hồn tỉnh lại.

Lão thở phì phò, giữ nguyên tư thế tay ôm ngực trái mà xuống giường, động tác quá mạnh làm đau vết thương, Mã Nam chửi bậy một tiếng.

“?!” Vật cộm trong túi áo khiến Mã Nam sửng sốt, hồi lâu sau lão mới cho tay vào túi.

Vật để trong túi không phải bút máy mà là điện thoại di động, quần áo bệnh nhân chỉ có đúng một cái túi bên ngực trái nên Mã Nam cất di động vào đó.

Do dự một lát, Mã Nam bấm số Đoàn Lâm.

“Tôi vừa mơ thấy giấc mơ đó nữa.”

“Hả?”

“Là giấc mơ có tờ danh sách ấy, lần này tôi chưa kịp thấy mình đã ký tên chưa thì thức giấc, nhưng… tôi thấy người đó mặc áo khoác màu trắng, quần xanh.”

“…” Đoàn Lâm im lặng.

“Này, tôi sẽ không chết đúng chứ?” Mã Nam chợt nói, “Tôi… thầy giúp tôi tìm một người được không? Đó là con gái tôi, tôi ly hôn với vợ cũ, ngại thể diện nên không đến thăm con bé, bây giờ tôi nhớ nó quá… Con bé đang học ở phòng số 4 lớp 12, trường nữ sinh Dụ Đồng, tên Mã Như Gia. Sắp tan học rồi, thầy đưa con bé đến đây được không?”

“Ừm, bây giờ tôi qua tìm con bé.”

Đoàn Lâm sảng khoái đồng ý rồi cúp máy.

Mã Nam thở dài thườn thượt.

Lão nhìn ra cửa sổ theo thói quen, càng nhìn càng nhíu mày.

Cửa sổ chớp này giống hệt như trong mơ.

Vừa rồi trời sáng nên lão không để ý, cửa sổ chớp bệnh viện cùng loại với cửa sổ chớp văn phòng.

“Không, không thể nào!” Một ý nghĩ đáng sợ nảy ra, Mã Nam cố nhớ lại cảnh trong mơ, nắng hoàng hôn, cửa chớp đóng kín, sau đó là…

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, Mã Nam biến sắc.

Đối phương gõ rất gấp gáp, tiếng gõ dồn dập hệt như nhịp tim Mã Nam lúc này.

“Ông Mã xin hãy mở cửa!” Là bác sĩ đến kiểm tra à? Mã Nam thở hắt ra, định cho đối phương vào thì sực tỉnh. Bác sĩ sao? Bác sĩ sẽ mặc áo trắng! Mã Nam nhìn qua cửa chớp, tim sắp vọt ra ngoài, lão bất chấp cái chân gãy mà phóng xuống giường, mở hé cửa. Qua khe hở, lão thấy một người mặc áo trắng, quần xanh…

“Không! Không được vào! Cút ngay!” Mã Nam rống lên, dùng hết sức sập cửa lại.

Bác sĩ không dưng ăn mắng cũng không nổi giận mà gõ cửa dồn dập hơn.

“Tôi không đùa đâu, phòng bệnh bên dưới chỗ ông Mã bị cháy, hiện vẫn chưa khống chế được thế lửa, ống thông gió phòng dưới thông với phòng của ông, tuy lửa không lan đến nơi này nhưng ông sẽ bị ngạt khói, xin ông hãy rời khỏi đây ngay!” Nghe thế, Mã Nam nhìn lỗ thoát khí, quả nhiên có khói đen tràn ra.

Nhưng dù là vậy, Mã Nam vẫn ngoan cố dùng thân mình chặn cửa, mí mắt giật liên hồi.

Làm sao bây giờ? Lão phải chết sao? Nhưng dù chết cũng đâu đến lượt lão chết trước? Nỗi tuyệt vọng khi bị ép ký tên trỗi dậy, lão có cảm giác người trong mơ chính là tử thần.

Tuyệt đối không được để người đó vào.

Người ấy mà vào, lão ắt phải chết. Đúng! Lão không được nghe theo, đó là điềm báo của giấc mơ. Lão kiên quyết nghĩ như vậy, khói xộc vào mù mịt, Mã Nam ho khù khụ, lão bỗng hoảng hồn, lão biết mình cần phải chạy ra. Mã Nam biết khi có hỏa hoạn, đa số nạn nhân không chết vì lửa thiêu mà chết vì ngạt khói. Bác sĩ ngoài cửa như đã bó tay với bệnh nhân cứng đầu, Mã Nam mở cửa, ngoài cửa không có ai, nhưng lửa đã lan đến, bệnh nhân la hét chạy tán loạn.

Mã Nam nín thở, định mở cửa chạy ra, nào ngờ cửa bị kẹt cứng. Làm sao bây giờ? Di động trong túi áo đổ chuông, Mã Nam luống cuống bắt máy, “Làm sao đây? Cửa phòng tôi không mở được, tôi không chạy được, làm sao bây giờ?” Giọng lão ngập tràn khủng hoảng.

Giọng nữ ở đầu dây bên kia gào lên, “Bố, bố leo xuống theo đường ống ngoài cửa sổ đi. Con là Gia Gia đây! Mau lên bố ơi! Đường ống ngoài cửa sổ dẫn xuống đất, leo xuống đi bố! Bố làm được mà!” Con gái vừa khóc vừa chỉ huy, Mã Nam tỉnh táo lại. Cửa sổ sao? Đúng! Còn có cửa sổ. Mã Nam kéo lê đùi phải chạy đến cửa sổ, nhìn ra chỉ thấy khói đen cuồn cuộn che mờ tầm mắt. Dưới đất người bu đông nghìn nghịt, còi xe chữa cháy và xe cảnh sát kêu inh ỏi, hơn mười tia nước bắn về phía bệnh viện.

Bên trái cửa sổ, Mã Nam thấy đường ống mà con gái nói.

Nơi này là lầu bốn, dù rơi xuống cũng chưa chắc sẽ chết, đây là đường sống suy nhất.

Mã Nam đạp lên ban công, hai tay hai chân bấu chặt đường ống, cảm giác như ôm cái lò lửa.

Không ổn rồi! Nóng quá! Nhiệt độ đường ống quá cao! Mã Nam cắn răng bò xuống thật nhanh, nhanh hơn nữa! Tốc độ chậm một chút, có lẽ lão sẽ không chết vì ngạt khói, không chết cháy mà bị nướng chết! Tình huống đó quá kinh khủng, Mã Nam không dám nghĩ nhiều, chỉ liều mạng bò xuống, không để ý đau đớn mà da thịt ma sát với đường ống.

Ngực, má đùi, cánh tay… phàm chỗ nào tiếp xúc với đường ống đều bỏng rát, thậm chí Mã Nam ngửi được mùi thịt cháy, đau đớn cùng cực. Ngay khi Mã Nam dừng lại, suýt ngất đi thì nghe tiếng con gái kêu khóc.

“Bố, bố ơi, đừng bò nữa, nhảy xuống đi! Họ sẽ đỡ được bố! Mọi người nhìn thấy bố rồi!” Nghe con gái nhắc, Mã Nam nhìn xuống mới thấy chừng mười lính cứu hỏa đang căng đệm phòng hộ, Mã Nam thả lỏng, ngay khi buông tay nhảy xuống thì nhận ra mình không thể nhúc nhích. Mã Nam thử lần nữa mới phát hiện đùi phải bó thạch cao bị kẹt giữa vách tường và đường ống. Mã Nam dùng sức gỡ thạch cao, càng giãy dụa lại càng dính chặt. Một đầu của đường ống lắp âm tường, Mã Nam kẹt cứng ngay khúc ngoặt. Tiếng da thịt bị nướng vang lách tách, Mã Nam hoảng sợ tột độ, lão không thể giãy dụa nữa, tay chân lão dính vào đường ống, mỗi một cử động đau như xé. Mã Nam dính trên đường ống nhìn xuống đất, thấy con gái mình, con bé mặc áo trắng quần xanh, khóc lóc kêu gào.

Dây thần kinh đau đã tê liệt, trước khi ngất, Mã Nam chợt hiểu tử thần của mình là ai.

Tử thần không nhất thiết phải mặc đồ đen, cũng có tử thần mặc áo trắng nữa.

Mã Nam đã biết đoạn sau của giấc mơ, lão nhận lấy tờ danh sách, nghe theo lời khuyên của tử thần tìm đến cái chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.