Vong Linh Thư

Chương 60: Chương 60: Hàng xóm vô hình




“Hôm nay thầy Đoàn đi trễ kìa.” Đám học sinh cười nhạo Đoàn Lâm.

“Ờm… báo thức không kêu.”

Đoàn Lâm cười khổ, lý do nghe qua quýt nhưng là sự thật. Song xấu hổ thì vẫn xấu hổ, Đoàn Lâm chọn một tiết tự học để dạy bù cho tiết đầu.

Một lớp của Tề Lan có nhiều nhất 25 học sinh, vắng một người là thấy ngay, Đoàn Lâm lập tức chú ý đến hai ghế trống.

“Hôm nay bạn nào nghỉ học?”

“Thưa thầy, Viên Thuyên và Mộc Tử nghỉ ạ.”

“Ồ? Tại sao?” Đoàn Lâm hỏi.

“Bởi vì…” Lớp trưởng ngập ngừng, rốt cuộc nói, “Vì bạn thân Hạ Hiểu Lam ở lớp C của hai bạn ấy gặp chuyện không may.”

“Thế à.” Đoàn Lâm gật đầu, “Được rồi, cụ thể thì để sau tìm hiểu, giờ chúng ta bắt đầu học.”

Hết tiết, Đoàn Lâm cầm sách giáo khoa về văn phòng, bị Mã Nam gọi.

“Thầy Đoàn, sáng nay…”

“Tôi xin lỗi! Tôi không nghe tiếng chuông báo thức!” Đoàn Lâm nhắm mắt liều chết nói ra lý do khó có thể tin.

Mã Nam sửng sốt, sau đó cười khổ, “Tôi không nói vụ đó, là chuyện về học sinh.”

“Hả?”

“Hạ Hiểu Lam của lớp C mất rồi.”

Mã Nam hạ giọng, nét mặt nặng nề.

Đoàn Lâm kinh ngạc, lập tức rũ mắt.

“Không ngờ… lớp tôi có hai nữ sinh là bạn thân của trò ấy, các học sinh cho tôi biết Hạ Hiểu Lam gặp chuyện không may nên nghỉ học, tôi không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.”

“Ừm, công tác động viên tinh thần cho học sinh rất quan trọng, thầy là giáo viên hướng dẫn, tốt nhất thầy hãy khuyên nhủ các em. Phải rồi, số di động của thầy số mấy? Lúc xảy ra chuyện tôi định báo cho thầy nhưng không tìm thấy.”

“A? Ngại quá, tôi mới đổi số… Như vầy đi, tôi biết số thầy, tôi gọi vào di động cho thầy nhé?” Đoàn Lâm nói. Mã Nam gật đầu, cậu liền lấy di động ra bấm số, điện thoại của Mã Nam reo chuông.

“916XXXX? Đây là số thầy?” Mã Nam thuận miệng hỏi, định lưu số thì Đoàn Lâm ngăn lại.

“Xin lỗi, chờ chút, này không phải số của tôi.” Đoàn Lâm kinh ngạc, không nhịn được nhìn màn hình di động của Mã Nam, dãy số này không phải số cậu.

Nhìn lại điện thoại của mình, Đoàn Lâm bừng tỉnh, “Cái này không phải di động của tôi!” Đoàn Lâm nhớ ngày hôm qua va trúng một thanh niên nên đánh rơi điện thoại, hai người xin lỗi nhau rồi nhặt điện thoại lên đi tiếp, không ngờ lại lấy nhầm máy người ta.

“Thảo nào sáng nay báo thức không kêu, thì ra là vậy.” Đoàn Lâm hiểu rõ, ngẩng lên thì thấy Mã Nam ngây ra như phỗng, “Thầy Mã… thầy Mã?”

Đoàn Lâm gọi mấy lần lão mới hoàn hồn.

“Xin lỗi thầy Mã, số tôi là 919XXXXXX, cái điện thoại này hình là của người đi đường, hôm qua tôi đụng trúng người ta nên cầm nhầm…”

“Vậy sao? Đúng là trùng hợp… thầy Đoàn liên hệ với đối phương đi, nhân tiện gọi hai em học sinh đến khuyên giải.”

Mã Nam gật gù, giao công việc cho Đoàn Lâm xong liền quay đầu đi.

Lão không rảnh nhìn phản ứng của Đoàn Lâm, tay cầm điện thoại như cầm quả bom, Mã Nam có cảm giác mình vừa phát hiện bí mật động trời. Số của cái điện thoại trong tay Đoàn Lâm… hình như lão đã thấy qua rồi… hình như là trong giấc mơ. Miệng lẩm nhẩm dãy số đó, Mã Nam cho rằng mình đã tiến thêm một bước đến đáp án, một bước trí mạng!

“Hôm qua, một vụ ngộ độc khí gas xảy ra tại một khu dân cư trong thành phố, nạn nhân là một học sinh trung học, dù đã cố gắng đập vỡ kính thủy tinh nhưng vẫn không tránh khỏi cái chết thương tâm, chú chó nuôi trong nhà cũng cùng cảnh ngộ.”

“Hôm nay, một vụ cướp ngân hàng phát sinh trong thành phố, hung thủ là một gã đàn ông, bảy người thiệt mạng…”

“Pháp luật quy định, người mất tích trên bảy năm có thể tuyên bố chết, lực lượng chức năng đưa ra danh sách người chết hôm nay…”

Đọc lướt vài mẩu tin, Mã Nam ném tờ báo lên bàn.

Báo chí chẳng bao giờ thấy đăng tin tốt, xã hội ngày giết chóc như ngóe, không bị giết thì cũng chết do thiên tai, ông trời giết thay.

Hôm nào cũng có người chết vì đủ loại nguyên do, tin tức kiểu này thà không đọc báo còn hơn.

—o0o—

Khi hoàn thành đơn hàng sáng tác, Diệp Nam Sơn thích nghỉ ngơi vài ngày, thế nên hôm nay hắn bật trạng thái giải lao, ăn qua loa rồi xem phim, đang chiếu đến khúc cuối thì có điện thoại.

“Anh Diệp à, chắc anh nghe lầm đấy, tôi đã điều tra rồi, không có nhà nào nuôi chó hết, mà cũng có thể do tôi sơ xuất. Cho nên nếu lần sau anh nghe tiếng chó sủa thì báo tôi ngay, căn hộ không được phép nuôi chó, cảm ơn anh đã hợp tác!” Người quản lý tận tâm gọi điện báo, Diệp Nam Sơn chỉ nói bâng quơ mà đối phương lại thật sự bỏ công tra xét, hắn cũng hơi áy náy. Nhưng chuyện vốn đã quên bị khơi dậy, cũng không có đáp án, nỗi hoang mang bị hắn áp chế lại trồi lên.

Không ai cầu cứu mà hắn lại nghe tiếng kêu cứu, căn hộ cấm nuôi chó mà hắn nghe tiếng chó sủa… Chẳng lẽ hắn nghe lầm? Diệp Nam Sơn kéo chăn, quyết định ngủ sớm.

Cảm giác ấy lại đến.

Nhắm mắt, Diệp Nam Sơn có thể nghe tiếng động từ cách vách, tiếng nam, tiếng nữ, tiếng ho khan… hôm nay không có tiếng chó sủa mà nghe tiếng dép lê xoèn xoẹt như có ai đi qua đi lại ngay kế bên. Diệp Nam Sơn có ảo giác mình cảm nhận được cả làn gió khi đối phương lướt qua.

Hắn đã ngủ chưa? Tại sao lại có cảm giác quái dị này nhỉ? Diệp Nam Sơn nhắm mắt, lẳng lặng nghĩ.

Giai điệu Going Home đột ngột vang lên, Diệp Nam Sơn mở mắt. Không đúng! Hắn không nằm mơ! Hắn thật sự nghe tiếng chuông báo thức ấy! Diệp Nam Sơn lăn xuống giường, chụp đồng hồ điện tử, nhìn chòng chọc con số 5:15 trên màn hình. Chuông báo thức vẫn đang reo, nhất thời, Diệp Nam Sơn thấy toàn thân lạnh toát. Lần này tiếng chuông không lúc gần lúc xa, dường như nó vang lên từ trong nhà hắn.

Diệp Nam Sơn ôm đầu, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, dính vào chăn rất khó chịu.

Tại sao chưa ngừng? Tại sao nó chưa ngừng? Tại sao… Chuông báo thức cùng lắm chỉ reo 50 giây, mà giai điệu Going Home đã mấy phút rồi vẫn chưa ngừng, Diệp Nam Sơn run cầm cập.

Diệp Nam Sơn bỗng hất chăn, rốt cuộc cũng nhận ra điều gì không đúng, âm thanh này quá rõ, cứ như nó phát ra từ trong phòng mình. Hắn thận trọng đi qua bàn máy tính, thấy màn hình điện thoại chớp lóe.

Do dự ba giây, Diệp Nam Sơn cầm lấy di động, bấy giờ mới biết chuông báo thức phát ra từ điện thoại.

“Hả?!” Diệp Nam Sơn ngớ người.

Tắt tiếng chuông rợn người, Diệp Nam Sơn nhìn lại di động, thời gian đặt báo thức là 5 giờ 15, khớp với thời gian hắn nghe tiếng chuông mỗi sáng.

Diệp Nam Sơn lật qua lật lại chiếc di động, cuối cùng mới phát hiện nó không phải điện thoại của mình.

“Không thể nào? Sao lại có chuyện này được chứ?” Điện thoại của hắn bị đánh tráo từ bao giờ? Tại sao hắn không biết? Một đống câu hỏi nảy ra, Diệp Nam Sơn chợt nhớ cái lần đi trên đường va trúng một người.

“Chết tiệt! Chẳng lẽ là khi ấy?” Trên đời có chuyện trùng hợp đến thế sao? Hai người cùng đánh rơi di động mẫu mã giống hệt nhau, sau đó nhặt lên đi tiếp, cứ nghĩ đó là điện thoại của mình.

Khoan nhắc đến người kia, chiếc điện thoại Diệp Nam Sơn nhặt được cũng phát chuông báo thức với thời gian và giai điệu trùng khớp như hắn đã nghe.

Diệp Nam Sơn liên tưởng đến một giả thiết thú vị, lẽ nào chủ nhân chiếc điện thoại này là một trong những hàng xóm của hắn? Diệp Nam Sơn không nhớ kỹ tướng mạo người đụng mình, chỉ nhớ mang máng là một nam thanh niên không có gì đặc biệt.

“Trùng hợp đến vậy sao…” Diệp Nam Sơn tung hứng điện thoại, hắn muốn cười nhưng khóe môi không sao nhếch lên được.

“Không thể nào…” Diệp Nam Sơn thì thào đáp án lòng mình sợ nhất.

Hôm sau, công ty gọi vào số bàn nhà Diệp Nam Sơn, muốn bàn về tác phẩm của hắn.

“Ca khúc lần này có vấn đề à?” Diệp Nam Sơn sáng tác theo yêu cầu của họ, hắn cảm thấy tác phẩm rất hoàn hảo, trước mắt đã có quá nhiều chuyện phiền lòng, hắn không muốn lúc này lại phát sinh thêm rắc rối.

“Đúng vậy.”

Nghe câu trả lời, Diệp Nam Sơn nhíu tít mày.

“Tất cả tôi đều làm theo yêu cầu của các người, vì phối hợp với chất giọng ca sĩ nên tôi đã phá lệ hạ tone nhạc, còn có vấn đề gì nữa?” Thứ cho giọng điệu Diệp Nam Sơn cộc cằn, mỗi khi tâm trạng hắn khó ở thì đến ông trời cũng chào thua, vậy nên mới chọn công việc tự do này.

“Không, không phải vậy, ca khúc không có vấn đề gì cả, là khâu thu âm.”

“Hả? Tôi vẫn thu âm như mọi khi mà, mọi tác phẩm của tôi đều hoàn thành tại nhà.”

“Vậy sao? Bọn tôi cũng chỉ định hỏi cho biết thôi, bởi vì chúng tôi không chắc chắn đoạn đối thoại làm nền là có dụng ý hay sai sót. Ha Ha, giờ mới biết là có chủ ý, rất sáng tạo.”

Diệp Nam Sơn nghe thế lại càng nhíu chặt đôi mày, vô cùng nghi hoặc.

“Đối thoại… làm nền? Anh nói gì vậy?”

“Ơ? Lúc nghe thử ca khúc, chúng tôi phát hiện có rất nhiều người đối thoại pha lẫn trong tiếng nhạc, phối hợp với tiết tấu nên tạo ra cảm giác dồn dập…”

“Hả?” Chân mày Diệp Nam Sơn sắp dính vào nhau.

Diệp Nam Sơn đeo tai nghe, nghiêm túc nghe lại tác phẩm trong phòng thu lớn của công ty.

“Sao thế? Sắc mặt anh xấu quá, phòng thu nóng quá à?” Một nhân viên quen thuộc cười vỗ vai Diệp Nam Sơn, ai ngờ Diệp Nam Sơn nhảy dựng lên.

Hắn đứng dậy quá nhanh nên giật luôn dây cáp âm thanh ra khỏi dàn máy, nội dung đĩa CD bị phát ra loa ngoài.

“%[email protected]…”

“Hôm nay… trên…”

“…&%[email protected]…”

“Cứu… cứu mạng…”

“&#@*$…”

Lẫn trong tiết tấu ca khúc rock, có thể nghe loáng thoáng tiếng đối thoại, không chỉ của một người mà là nhiều người cùng nói. Khi nghe tiếng ho khan từa tựa tiếng nôn mửa, đầu gối Diệp Nam Sơn nhũn ra, ngồi bệt xuống.

“Này! A Nam, anh sao thế?”

Tiếng gọi tên mình trở nên xa vời, toàn bộ chú ý của Diệp Nam Sơn dồn hết vào bài hát! Không, là tập trung vào đoạn đối thoại làm nền! Dưới ánh mắt kinh ngạc của bao người, Diệp Nam Sơn rút đĩa CD ra khỏi máy, chạy ra khỏi phòng thu.

Trời ơi! Đây không phải mơ! Tất cả âm thanh kia… là thật! Diệp Nam Sơn gấp gáp chạy về nhà, đút đĩa vào máy, tách lọc âm thanh nghe kỹ lại.

Vừa rồi âm thanh pha trộn nên hắn không nghe ra, sau khi lọc tiếng, Diệp Nam Sơn mới phát hiện hắn đã bỏ sót điều gì! Là âm thanh!

“Cứu mạng… cứu… cứu tôi…”

“Ầm!”

“Gâu gâu! Gâu gâu! Gâu!”

“Khụ!”

Xử lý nhạc nền, tách đoạn hội thoại ra riêng rồi khuếch đại âm thanh, Diệp Nam Sơn chết sững trên ghế, không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Nam Sơn đi gõ cửa từng căn hộ trên dưới trái phải nhà mình. Hàng xóm phòng bên trái là một cặp tình nhân, bên phải là một gia đình ba người, có một đứa trẻ vừa sinh ba tháng. Lầu trên là một cụ già bị liệt nửa người sống dựa vào bảo mẫu săn sóc, lầu dưới là nhà một thương nhân quanh năm suốt tháng ở nước ngoài, hiện căn hộ đang bỏ trống.

Diệp Nam Sơn như phát rồ, dưới ánh mắt trợn trừng của các chủ hộ, hắn xin vào nhà người ta đập tường, gõ sàn, sự thật chứng minh những âm thanh này căn bản không phải tiếng gõ mà hắn đã nghe trong đĩa CD.

Diệp Nam Sơn chết sững.

Hàng xóm gọi cảnh sát, mãi đến khi cảnh sát đến đưa đi, hắn vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh Diệp, rốt cuộc là sao đây? Nhớ mấy hôm trước người gọi cảnh sát là anh, giờ sao lại để hàng xóm đồng lòng gọi cảnh sát bắt vậy?” Một cảnh sát buồn cười nhìn Diệp Nam Sơn, anh ta chính là người mà trước đó được Diệp Nam Sơn báo án.

“…” Diệp Nam Sơn câm như hến, chỉ thẫn thờ nhìn vào hư không, cảnh sát vừa hỏi bị ánh mắt của Diệp Nam Sơn làm sợ, bèn làm như vô tình quay đầu nhìn phía sau.

Đâu có gì.

“Thôi, cũng chẳng phải lỗi gì lớn, anh về đi. Về rồi nhớ xin lỗi người ta, hàng xóm láng giềng cả mà, phải tôn trọng lẫn nhau chứ.”

Cảnh sát vỗ vai Diệp Nam Sơn, dùng thái độ thương hại thả hắn về.

Cảnh sát kia chợt nhớ ra điều gì, gãi đầu nói, “Kể cũng lạ, ngay hôm anh báo án có một cô bé ngộ độc khí gas kêu cứu mà không ai nghe. Cô bé đập tường rất lâu mà hàng xóm không biết, cuối cùng qua đời.”

“Thiệt tình, nếu anh ở sát vách nhà cô bé thì cứu được rồi, hầy.” Lời anh ta như cây búa nện vào tim Diệp Nam Sơn, hắn có một ý nghĩ khủng khiếp, mặt tái mét.

Sau đó, Diệp Nam Sơn chạy đến đồn công an đã giải quyết vụ ngộ độc khí gas.

Người ngoài không được phép xem tài liệu, Diệp Nam Sơn tìm một vị cảnh sát là bạn học cũ, bấy giờ mới được cho phép đọc tài liệu.

“Thời điểm phát hiện nạn nhân là 1 giờ 13 phút, rạng sáng ngày 28, thời gian tử vong được suy đoán là tầm 0 giờ 20 phút sáng cùng ngày.”

“Trùng hợp ghê, hôm đó hướng gió ngược, nhà nạn nhân bị cúp điện nên quạt thông gió không hoạt động, cửa sổ đóng kín nên… Haiz, cô bé mới mười sáu tuổi thôi.”

Cảnh sát phụ trách bùi ngùi nói.

Tim Diệp Nam Sơn đập thình thịch, máu toàn thân như đông lại khi thấy tấm ảnh.

Trong ảnh chụp cửa kính thủy tinh, bên cạnh vẽ hình người lấm tấm máu, nhưng chi tiết khiến Diệp Nam Sơn sợ hãi không phải vệt máu, mà là lời kể của cảnh sát, “Hiện trường cho thấy trước khi chết, cô bé vùng vẫy kịch liệt, dù đã húc vỡ kính nhưng vẫn chậm một bước.”

Cảnh sát chỉ vụn kính thủy tinh lẫn trong máu, dù đã chứng kiến vô số ca tử vong cũng phải nhíu mày, “Kính vỡ nhưng sau đó cô bé không thở kịp, não thiếu dưỡng khí dẫn đến xuất huyết, không thể cứu chữa, bố cô bé đã hiến tạng của con. Chuyện này đăng báo rồi đó.”

Diệp Nam Sơn vừa nhìn tấm ảnh vừa nghe cảnh sát thuyết minh, lòng bàn tay ứa mồ hôi.

Cái lỗ trên tấm kính y hệt lỗ vỡ trên kính nhà hắn, dấu chân ướt do cô bé đang tắm dở, Diệp Nam Sơn không nhớ khi ấy là mấy giờ, nhưng cũng xấp xỉ thời gian cô bé gặp nạn.

“Chó nhà cô bé sủa ầm ĩ, hàng xóm xung quanh đều nghe, nhưng mà… cũng quá trùng hợp, bởi vì con chó sủa dai từ mấy ngày trước, nên hôm đó hàng xóm nghe chó sủa cũng không để tâm.”

Nghe vậy, Diệp Nam Sơn đổ mồ hôi ướt cả tay, hắn lật xem tấm ảnh kế tiếp, ảnh chụp thi thể con chó săn lông vàng chết cứng ngoài cửa phòng.

Tiếng chuông báo thức, tiếng chó sủa, tiếng đập tường kêu cứu, dấu chân ướt… thời gian xảy ra những sự kiện này trùng hợp đến kinh người! Diệp Nam Sơn không biết mình về đến dưới lầu căn hộ như thế nào, nhìn đèn các nhà ở lầu bốn đều sáng, chỉ có nhà hắn tối om. Hắn không còn cảm giác thả lỏng khi về đến nhà, chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.

“A Nam, cậu định thu âm lại bài hát à? Tốt quá, cơ mà bình thường cậu đâu có thích đến đây.” Đồng nghiệp gãi ót, khó hiểu nhìn Diệp Nam Sơn.

“Máy móc nhà tôi bị trục trặc, bị lẫn tạp âm, tôi muốn làm ở đây.”

Diệp Nam Sơn mặt mày xanh mét, mang tay không vào phòng thu.

Hắn không về nhà, nơi từng giúp hắn thư thái nhất trên đời, bây giờ nơi đó chẳng khác địa ngục. Nhìn cửa sổ nhà mình, Diệp Nam Sơn chùn bước, chạy đến phòng thu của công ty, muốn mượn công việc để tự thôi miên mình.

“Được rồi, dù gì đêm nay cũng không có ai dùng phòng này, cậu cứ ở lại, cà phê trong ngăn kéo, muốn uống thì lấy pha nhé.”

Đồng nghiệp giao chìa khóa cho Diệp Nam Sơn, sung sướng ra về.

Phòng thu rộng lớn chỉ còn một mình Diệp Nam Sơn, hắn đã thuộc lòng nhạc phổ, Diệp Nam Sơn chìm vào tiếng nhạc, làm một lần là xong, hắn lưu tác phẩm rồi nghe lại.

Ừm, hay hơn hẳn khi làm ở nhà, phòng thu chuyên nghiệp có khác.

Đeo ống nghe, Diệp Nam Sơn nhắm mắt, nhịp chân theo điệu nhạc, ngâm nga giai điệu mình sáng tác.

Hắn dần dần thả lỏng, đột nhiên Diệp Nam Sơn im bặt, mũi chân đang nhấc lên khựng giữa không trung, trán túa mồ hôi lạnh.

Là tiếng chuông báo thức Going Home! Nhìn đồng hồ, con số 5:15 như cú đấm nện vào mặt Diệp Nam Sơn.

Diệp Nam Sơn luống cuống lục tìm di động trong túi quần, mò hoài không thấy, Diệp Nam Sơn mới nhớ lúc ra ngoài hắn không mang theo di động.

Điện thoại vẫn còn ở nhà.

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, Diệp Nam Sơn cố ổn định nhịp thở, đoạn đối thoại vang lên…

“…Tại sao em…”

“Hôm nay không muốn ăn…”

“Khụ! Khụ khụ…”

Khúc nhạc nền bị pha trộn những đoạn đối thoại.

Nhiều người cùng nói, vặn âm lượng lớn nhất, âm thanh vang dội cứ như những người đó đang ở ngay bên cạnh hắn.

Bên cạnh?! Diệp Nam Sơn nhảy dựng, sợ sệt nhìn bốn phía như có thứ gì đó đang đến gần mình.

Hắn biết rồi! Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra không chỉ có mỗi mình hắn sống trong nhà! Nhà của hắn… có sáu người, ngoại trừ hắn, xung quanh có năm người khác mà hắn không thể thấy! Năm người đó luôn bám theo hắn như bóng với hình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.