Vong Linh Thư

Chương 4: Chương 4: Người sống sót – Mạnh Tiểu Vân




Mạnh Tiểu Vân, giới tính nữ, hai mươi bảy tuổi, đang học Tiến sĩ ngành ngôn ngữ học tại đại học A.

“Chết tiệt! Tên nào nghịch ác thế cơ chứ?” Mạnh Tiểu Vân nằm trên giường bệnh, tức tối nghĩ.

Cô là người bị thương khá nặng trong những nạn nhân, lúc ấy gạch đá trên trần rơi xuống đè gãy chân. Nói nghiêm trọng nhưng cũng chưa đến mức nằm viện, tuy nhiên, Mạnh Tiểu Vân độc thân, không có người nhà, cũng chẳng có bạn thân nên cô chọn ở lại bệnh viện thêm vài ngày.

Hỏng! Tệ hết sức tệ!

Nguyên do bắt nguồn từ lá thư với tiêu đề “Học viên Khang Đức họp mặt” cô nhận được mấy hôm trước.

Đó chỉ là trung tâm luyện thi cũ cô từng theo học, tuy nhiên, phần chữ ký ghi: Trương.

Cái họ ấy khiến Mạnh Tiểu Vân giỏi giang chăm chỉ trong mắt nhà trường phải nghỉ một buổi học quan trọng để tham dự buổi họp mặt. Cô chỉ định đến xem rốt cuộc có chuyện gì rồi về ngay, ai ngờ bị cuốn vào vụ nổ, có những người cô quen đã thiệt mạng trong tai nạn.

“Ai bảo đâm đầu vô chỗ chết.” Bạn học chọc qua điện thoại, bị Mạnh Tiểu Vân mắng cho một trận rồi không dám trêu cô nữa.

Nhưng Mạnh Tiểu Vân biết nếu cô được phát hiện trễ chút thôi thì có khác nào đâm đầu vào chỗ chết, khi đó chắc cô đã chẳng còn trên đời.

Mạnh Tiểu Vân nhìn trần phòng, mím môi.

Bất kể lá thư đó do ai viết, mặc kệ cô gặp chuyện gì thì cũng qua cả rồi, dù thế nào cũng phải làm lại luận văn, vụ nổ đã hủy mất bài luận văn cô cực khổ viết mấy tháng liền, đó là tổn thất lớn nhất.

À… cái chân gãy cũng xem như tổn thất lớn thứ hai.

Mạnh Tiểu Vân ngủ đến nửa đêm thì bật dậy vì mắc vệ sinh, cô có tính thích sạch sẽ nên nhịn một lúc lâu, rốt cuộc chịu không nổi nên quyết định nén đau tự đến nhà vệ sinh chứ không gọi y tá. Phòng bệnh của cô nằm ở khu nội trú, đêm khuya vắng lặng, cây nạng gõ lộp cộp vọng trong hành lang.

Mỗi tầng có ba nhà vệ sinh, một cái chỉ dành cho nhân viên y tế, phải có chìa khóa mới vào được, hai cái khác cho người bệnh. Nào ngờ một nhà vệ sinh cho người bệnh đang sửa chữa nên bị khóa, nhà vệ sinh còn lại thì… nhìn hàng người xếp hàng dài đằng đẵng, Mạnh Tiểu Vân cau mày.

Cô đang ở tầng ba, y tá nói tầng một và tầng hai là khu phòng bệnh nam, từ tầng ba đến tầng năm là khu phòng bệnh nữ. Số bốn được xem là điềm xấu nên bệnh viện dùng làm tầng chứa trang thiết bị, vô cùng lộn xộn, nhà vệ sinh tầng ba đầy người thì tốt nhất nên dùng ở tầng năm.

Hẳn là đám nhân viên y tế sợ dùng chung nhà vệ sinh với người bệnh đây mà. Mạnh Tiểu Vân thầm khinh, cô quyết định lên tầng bốn.

Tầng bốn im phăng phắc, đèn vẫn sáng như tầng ba, cũng chẳng hề bừa bộn, Mạnh Tiểu Vân vào nhà vệ sinh, kéo cửa buồng đầu tiên, có ai nói có người, Mạnh Tiểu Vân sang buồng thứ hai.

Nhìn xem, đâu phải chỉ có mình cô dùng nhà vệ sinh nhân viên, người bệnh đâu có ngu. Đi vệ sinh xong, Mạnh Tiểu Vân đến bồn rửa tay, nhà vệ sinh cho nhân viên đúng là cao cấp, có cả gương, Mạnh Tiểu Vân soi gương rồi mở vòi nước rửa tay.

Người trong buồng vệ sinh đầu tiên mở cửa, Mạnh Tiểu Vân không ngẩng đầu, bắt chuyện trong nhà vệ sinh chẳng có gì hay ho cả. Người kia đến rửa tay kế bên cô, động tác rất chậm, nhìn mà gai mắt. Mạnh Tiểu Vân chú ý đến chiếc nhẫn trên tay cô ta, hình như đã thấy ở đâu rồi…

Nghĩ thế, Mạnh Tiểu Vân nhìn lướt qua gương, cô ta cúi đầu không thấy rõ mặt, nhưng trông rất quen.

Mạnh Tiểu Vân không nghĩ nhiều, khập khiễng ra ngoài trước, đến thang máy nhấn nút mũi tên xuống.

Nhớ rồi! Mạnh Tiểu Vân nhớ tại sao thấy cô ta quen mắt rồi!

Đó là Từ Khôn!

Từ Khôn là bạn học cũ lâu rồi không gặp, mấy hôm trước có đến buổi họp mặt của học viên Khang Đức, Từ Khôn thay đổi quá nhiều khiến cô gần như không nhận ra, nhưng… nhớ lại cảnh vừa rồi, Mạnh Tiểu Vân chắc chắn người đó là Từ Khôn!

Từ Khôn xưa giờ lề mề có tiếng, lúc nào cũng rề rà. Còn chiếc nhẫn nữa! Lúc ấy Từ Khôn còn rụt rè cho mọi người xem chiếc nhẫn…

Nghĩ đến đó, Mạnh Tiểu Vân dựng tóc gáy, Từ Khôn… Từ Khôn đã chết trong vụ nổ rồi mà!

Mạnh Tiểu Vân toát mồ hôi lạnh! Móng tay cô bấu vào lòng bàn tay mà chẳng hay biết, đây là thói quen của Mạnh Tiểu Vân, hễ căng thẳng là cô sẽ siết nắm tay để móng đâm vào thịt.

“Nhìn lầm thôi nhìn lầm thôi nhìn lầm thôi…” Mạnh Tiểu Vân tự nhủ, cô chống nạng cố đi thật nhanh, xương đau nhói nhưng bây giờ không còn thời gian để ý nhiều như vậy!

Hành lang đèn đóm sáng trưng mà Mạnh Tiểu Vân sợ bóng sợ gió, cứ cách ba giây là quay đầu nhìn một lần. Cô thấy một cánh cửa từ từ hé mở, một bóng trắng xuất hiện…

Bóng trắng đó cực kỳ giống Từ Khôn!

Mồ hôi lấm tấm trên trán, Mạnh Tiểu Vân nén đau bước nhanh về phòng bệnh của mình, đóng kín cửa.

Khó khăn lắm mới đóng được cánh cửa nặng trịch, không ngờ bên ngoài có ai đập cửa ầm ầm!

“Mở cửa! Mở cửa!” Nghe âm thanh đó, tim Mạnh Tiểu Vân đập dồn, cô nhìn xung quanh, thấy có cái bàn, Mạnh Tiểu Vân cắn răng kéo bàn chặn cửa, mãi đến khi chắc rằng không ai mở được cửa mới yên tâm ngồi bệt xuống.

Tiếng gọi biến mất, bấy giờ Mạnh Tiểu Vân mới thấy tay đau rát, cô xòe tay, phát hiện móng tay mình đã đâm rách da, Mạnh Tiểu Vân liếm lòng bàn tay, vết thương xót như kim đâm, chân cũng đau âm ỉ.

Mạnh Tiểu Vân chợt thấy lạnh, cô nhìn xung quanh, lạnh thế mà người bệnh cùng phòng vẫn không tỉnh dậy sao?! Tiếng động vừa rồi lớn thế cơ mà, Mạnh Tiểu Vân rụt người, chui vào chăn đánh một giấc.

Ngủ dậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi…

Nhất định là do cô quá căng thẳng.

Trên đời làm gì có ma chứ…

Người đã chết sao có thể xuất hiện trước mặt cô được?

Không thể nào…

Mạnh Tiểu Vân ớn lạnh, cô rúc đầu vào chăn, nhắm mắt.

Đến khi mở mắt, cô có cảm giác như đã ngủ một giấc thật dài, giở chăn, thấy trời vẫn chưa sáng, nhìn đồng hồ mới biết chỉ mới qua có năm phút…

Lạnh quá!

Mạnh Tiểu Vân run rẩy cuộn mình trong chăn, phòng có máy sưởi sao lại lạnh như vậy! Mạnh Tiểu Vân run cầm cập, đã nghèo còn mắc cái eo, phòng thì lạnh, chân thì đau, làm sao ngủ được?

Mạnh Tiểu Vân kéo người bệnh giường bên.

“Xin lỗi, bấm chuông giúp tôi được không? Hay là mang cái chuông đến giúp tôi với.”

Đối phương không phản ứng, dường như đã ngủ. Mạnh Tiểu Vân không nhịn được lặp lại rằng, “Xin lỗi, cô nhấn chuông giùm tôi được không? Hoặc đưa chuông cho tôi…”

Nương ánh trăng, Mạnh Tiểu Vân thấy bóng cô gái giường bên hắt lên màn, cô ta ngồi dậy, xuống giường lấy chuông giúp cô…

Mạnh Tiểu Vân định vén màn, trong màn chợt vươn ra một bàn tay làm cô giật bắn.

Thấy tay kia của cô ta đưa chuông, Mạnh Tiểu Vân mới yên tâm, định cầm tay cô ta thì phát hiện…

Bàn tay đó rất bẩn, cứ như vừa mới cào bùn, trong ánh sáng nhạt nhòa, cô còn thấy trên tay dính thứ gì màu đỏ sậm… và có ánh kim loại…

Hình như là một chiếc nhẫn…

Mạnh Tiểu Vân dựng lông tơ, bàn tay run run vén màn, trong ánh trăng, cô thấy…

Gương mặt của Từ Khôn.

Mặt Từ Khôn không còn màu máu, đôi mắt vô hồn chớp một cái, cô ta từ tốn đẩy cái chuông ra.

“Sao không lấy? Chê tay mình bẩn à? Kỳ vậy… vừa rồi rửa kỹ lắm mà…”

Mạnh Tiểu Vân mặt cắt không còn giọt máu!

—o0o—

Hôm sau, Mạnh Tiểu Vân được tìm thấy ở nhà xác, cô chết cóng.

Xác Mạnh Tiểu Vân nằm cứng đờ trên bàn, bên cạnh là xác của những bạn học cũ đã chết vài ngày trước.

“Người bệnh rất kỵ số bốn và số mười ba, bọn tôi không thể làm gì khác là dọn nhà xác lên đây rồi nói với người ngoài là phòng chứa trang thiết bị, cứ nghĩ không ai đến…” Nhân viên bảo quản thiết bị giải thích.

“Đúng thế, hôm qua tôi thấy có người bệnh chống nạng chạy qua hành lang, tôi trực một mình nên sợ hết hồn, tôi ra nhắc cô ấy đừng chạy, nhưng cô ấy cố gắng chạy nhanh hơn, còn trốn vào nhà xác!” Y tá trực đêm nói.

“Kỳ lạ là bình thường nhà xác luôn được khóa, không hiểu sao hôm qua…”

“Tôi gõ cửa, bảo đảm ai trong đó cũng nghe được… nhưng cô ấy không chịu mở cửa, còn chặn cửa. Tôi sợ quá chạy đi gọi người giúp, lúc quay lại thì…”

Y tá sợ sệt nhìn xác của Mạnh Tiểu Vân.

Mạnh Tiểu Vân giữ nguyên nét mặt hoảng sợ tột cùng, như đã nhìn thấy thứ gì rất khủng khiếp.

Nguyên nhân cái chết được xác định là chết cóng, hôm qua nhiệt độ nhà xác thấp hơn mọi khi.

Cảnh sát không mấy quan tâm đến vụ án này, báo chí cũng không đưa tin, chỉ báo với người nhà, người thân của Mạnh Tiểu Vân ở rất xa nên xác cô ta tạm thời được đặt chung với xác nhóm bạn cũ.

Cảnh sát báo tin buồn cho bạn bè Mạnh Tiểu Vân, bao gồm những người từng học chung ở trung tâm Khang Đức.

“Cái gì? Cô ấy chết rồi? Mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh mà? Sao?! Chạy nhầm vào nhà xác nên chết cóng? Sao lại…” Nghiệp Viên Viên gào la trong điện thoại, bày tỏ lòng tiếc thương, hẹn ngày đến viếng rồi dập máy từ cảnh sát.

Nhìn đồng hồ, bốn giờ, Đồng Đồng sắp tan học, cô phải chuẩn bị bữa tối, bận rộn bù đầu…

Nghiệp Viên Viên khoác áo ra ngoài.

Nghiệp Viên Viên, giới tính nữ, hai mươi bảy tuổi, đã lập gia đình, làm nội trợ, có một con gái bốn tuổi tên Đồng Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.