Vong Linh Thư

Chương 73: Chương 73: Vân tay




“Cái gì? Thi thể ở bệnh viện bị mất? Chuyện này mà cũng báo cáo với tôi sao?”

Điện thoại trong Cục công an bị oanh tạc mấy ngày liền, cả tinh thần lẫn thể lực của Trương Hiểu Lượng đều mệt rã rời.

Khi biết những thi thể đó bị một học giả điên cuồng lấy làm thí nghiệm, trên cơ bản thì vụ án xem như đã khép lại. Trương Hiểu Lượng dự định nghỉ ngơi vài hôm, nào ngờ ngày đầu lê tấm thân mỏi mệt về nhà, chưa kịp ngủ thì nhận điện thoại công tác.

11 giờ đêm còn gọi, hắn rất muốn chửi đổng, trời biết đã mấy ngày hắn không ngủ đủ giấc.

“Cái gì? Tôi biết rồi.” Nghe cấp dưới báo cáo, cơn giận lập tức tiêu tan, lòng hắn lạnh buốt.

Thi thể của “Thư Giai” biến mất.

Đương nhiên đó là cách nói của người ngoài, chỉ có Trương Hiểu Lượng biết cái xác đó thật ra là Uông Triệt, vợ mình.

Trương Hiểu Lượng cúp máy, ngơ ngác ngồi trên giường, cơn buồn ngủ bay sạch.

Hắn từng ước bằng chứng phạm tội trong bệnh viện bị xóa sổ, nhưng đến khi cái xác thật sự biến mất thì hắn lại sợ.

Càng nghĩ càng rối trí, Trương Hiểu Lượng mơ màng thiếp đi, hôm sau bị lạnh mà thức giấc.

Sao cửa sổ để mở?

Trước khi ngủ hắn đã mở cửa sổ à? Đang mùa đông mà.

Trương Hiểu Lượng hắt hơi, vội đóng cửa sổ. Cổ hắn hơi nhức, chắc bị cảm lạnh rồi.

Sau này hắn mới biết, đó là dấu hiệu của sự khác thường.



Từ hôm đó, hễ về nhà là Trương Hiểu Lượng cứ thấy có gì đó là lạ, cần cổ vẫn còn đau, hắn định tan ca rồi đi tìm thầy Trung y giác hơi.

“Công chúa nhỏ còn giận bố sao?” Trương Hiểu Lượng vừa lái xe vừa nhìn con gái ngồi bên cạnh. Hôm qua hắn vô tình giẫm hư búp bê của con bé, nó giận tới bây giờ, dù hắn đã hứa đền con búp bê khác nhưng con bé vẫn dẩu môi.

Trong mấy tháng vợ nằm viện, Điềm Điềm được gửi vào nhà trẻ, hắn cứ tưởng con gái sẽ thay đổi, nhưng đón về rồi mới biết con bé vẫn vậy.

Thời gian đó, bố vợ sai người đưa đón Điềm Điềm, bây giờ hắn đã về nhà nên hắn nhận nhiệm vụ đón con.

Bố vợ rất nuông chiều cháu gái, kể cũng lạ, người đàn ông máu lạnh xuất thân từ quân đội như bố vợ vậy mà cưng con gái cháu gái như trứng mỏng. Trương Hiểu Lượng nghĩ tất cả tình thương của bố vợ đã dồn hết vào con gái và cháu gái rồi.

Điềm Điềm mới bốn tuổi nên bố vợ không cho đi học sớm, chỉ đưa đến nhà trẻ chuyên dạy dương cầm cho con nít.

Điềm Điềm bị bố vợ và mẹ nó chiều hư, muốn cái gì cũng phải theo ý mình, con bé giận dỗi vì Trương Hiểu Lượng làm hư búp bê, không thèm để ý tới hắn, hắn mua cho nó con búp bê đẹp hơn, nó cũng cúi đầu mặc kệ.

“Bố xấu lắm!” Đến nhà trẻ, không chờ Trương Hiểu Lượng bế xuống xe, Điềm Điềm đã ném con búp bê vào lòng hắn, mặt nhăn nhó.

“Này! Bố đã mua búp bê đẹp hơn cho con rồi mà?”

“Có đẹp cũng không phải búp bê cũ! Không thèm!”

“Con bé này… phải dạy lại con mới được.” Lời nói vô tình của con gái chọc trúng cái gai trong lòng Trương Hiểu Lượng, hắn nghĩ mình cần mắng con bé một trận nên thân ngay tại chỗ thì…

“Bố mà dám la Điềm Điềm, tối nay Điềm Điềm méc mẹ để mẹ bóp cổ bố! Bóp chết bố!” Con bé nói xong thì chạy vào nhà trẻ.

Trương Hiểu Lượng ôm con búp bê đứng chết trân, ngẫm lại lời nói như nguyền rủa của con gái, hắn sờ cổ mình…

Trương Hiểu Lượng soi kính chiếu hậu, nhíu mày.

“Cái gì thế này?” Nhìn vết hằn hồng hồng trên cổ, Trương Hiểu Lượng nhận ra hình dạng vết hằn y hệt dấu vết của mấy ngón tay.

Trương Hiểu Lượng đứng trước cửa nhà trẻ náo động, tự dưng thấy lạnh thấu xương.

—o0o—

“Đêm qua hai mẹ con ngủ ngon không?” Lúc ăn cơm, Trương Hiểu Lượng vờ như lơ đãng dò hỏi con trước mặt vợ, Điềm Điềm vừa ăn bánh ngọt vừa xem hoạt hình, làm ngơ bố nó. Còn “Uông Triệt” vẫn mang gương mặt không cảm xúc, lẳng lặng cúi đầu.

Căn nhà yên ắng đến mức chỉ nghe âm thanh phát ra từ TV, hai người trong nhà đều thờ ơ với hắn vì nguyên nhân khác nhau. Trương Hiểu Lượng bực dọc, vơ lấy remote tắt phim của Điềm Điềm.

“Bố mệt rồi, bố đi ngủ đây! Không ai được làm ồn!” Tiếng khóc của con gái nghe phát phiền, Trương Hiểu Lượng không buồn dỗ con, đùng đùng bỏ đi.

Nhà rộng nên cần kiểm tra nhiều cửa, Trương Hiểu Lượng ra ngoài dạo một vòng xem lại cửa nẻo.

Sau khi chắc chắn đã đóng hết cửa sổ, Trương Hiểu Lượng về phòng ngủ, hắn vốn không muốn ngủ nhưng đến nửa đêm vẫn mệt mỏi thiếp đi.

Lần này ngủ không yên giấc, trong mơ, hắn nghe tiếng đàn của vợ, sau đó là tiếng hít thở nặng nhọc của người bị bóp cổ, thậm chí có cảm giác tay ai đang bóp cổ mình.

“Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy à?” Trương Hiểu Lượng lắc cổ, cơn đau không phải do hắn tưởng tượng mà đúng như lời con gái nói, do bị bóp cổ mà ra.

Ý nghĩ này chiếm cứ tâm trí Trương Hiểu Lượng.

Trương Hiểu Lượng nhớ đến việc xác Uông Triệt biến mất.

Là cô ấy sao? Cô ấy bóp cổ mình trong lúc mình ngủ sao?

“Điềm Điềm méc mẹ để mẹ bóp cổ bố!”

Điềm Điềm nói vậy là có ý gì?

Trương Hiểu Lượng nhớ lại đoạn đối thoại trong lúc chở con gái đi học…

“Điềm Điềm à, con gặp mẹ rồi sao?”

Điềm Điềm không trả lời.

“Vậy con cho bố biết đi, tại sao mẹ muốn bóp cổ bố?”

Điềm Điềm nói chuyện chưa sõi, con bé ngẩng đầu, ánh mắt buồn thảm không hợp với lứa tuổi nhìn cho Trương Hiểu Lượng ngớ người.

“Bởi vì bố xô mẹ ngã lầu nên mẹ muốn bóp chết bố. Mẹ biết hết đó.”

Chỉ hai câu cũng đủ khiến Trương Hiểu Lượng tá hỏa.

Điềm Điềm đã thấy chuyện hôm đó!

Trong nháy mắt, Trương Hiểu Lượng đã nổi ý muốn giết con gái, sau đó hắn giật mình, thấy Điềm Điềm rụt cổ, nhìn mình dè chừng, Trương Hiểu Lượng cố gượng cười.

Không biết Điềm Điềm đã kể chuyện này cho ông ngoại chưa, có lẽ là chưa, nếu con bé kể rồi thì thái độ của bố vợ làm gì còn hòa nhã như vậy. Tạm gác chuyện đó qua một bên, cổ của hắn… rốt cuộc bị gì thế này?

—o0o—

Nghi hoặc trong lòng không thể tiết lộ với bất kỳ ai, sau đêm thứ ba gặp ác mộng, Trương Hiểu Lượng lấy găng tay để dưới gối, dùng dụng cụ lấy dấu vân tay để lại trong phòng ngủ và trên cổ mình, hắn thu được tổng cộng năm dấu vân tay khác nhau.

Trương Hiểu Lượng lén mang mẫu vân tay vào Cục, nôn nóng muốn biết kết quả phân thích.

“Cái gì? Dấu vân tay này là của Uông Triệt ư?”

Nhân viên kiểm tra báo tin, Trương Hiểu Lượng nghe mà cứng người.

“Ừ, bốn dấu vân tay còn lại là của thợ lắp đặt thiết bị. Đội trưởng cũng thật là, ở nhà còn chơi trò điều tra, trong nhà có dấu vân tay của chị nhà là quá bình thường mà.”

Đồng nghiệp tò mò nhìn Trương Hiểu Lượng, không hiểu tại sao biểu cảm của hắn lại quái dị như vậy.

Không thể nào!

Ngoài mặt hắn vẫn còn bình tĩnh, nhưng trong lòng dậy sóng.

Kết quả kiểm tra sai rồi, trong nhà hắn có dấu vân tay của ai hắn cũng không quan tâm, ngoại trừ vợ mình. Có trời làm chứng, Uông Triệt đã chết rồi mà!

Hai tay Uông Triệt bị đứt trong vụ tai nạn, hắn đã đánh tráo Uông Triệt trong bệnh viện, một thi thể không có tay thì làm sao để lại dấu vân tay chứ?

Dấu vân tay còn xuất hiện trong căn nhà mới và trên cổ hắn.

Về đến nhà, Trương Hiểu Lượng không còn thấy an toàn như mọi khi, hắn sợ hãi! Trong ngôi nhà có thứ không nên xuất hiện, nhớ đến việc thi thể biến mất, mí mắt Trương Hiểu Lượng giật liên hồi.

“Cô ta đã chết rồi…”

Trương Hiểu Lượng đứng trên lầu, nhìn di vật duy nhất Uông Triệu để lại, cây đàn dương cầm.

Trương Hiểu Lượng sầm mặt, bước xuống chỗ cây đàn, ngồi lên ghế, mở nắp đậy phím đàn, lớp nước sơn bóng đến mức soi rõ gương mặt bất an của hắn.

Trương Hiểu Lượng nhìn ảnh phản chiếu của mình, đột nhiên hoảng sợ nện mạnh lên phím đàn.

Ủa? Tại sao không nghe tiếng đàn?

Trương Hiểu Lượng hiếu kỳ, thử nhấn lần lượt từng phím đàn, hắn nhận ra đàn có phát ra tiếng, nhưng không phải tiếng đàn du dương mà là âm thanh tắc nghẹn.

Thứ âm thanh này khiến hắn nhớ đến Thư Giai.

“Quái… sao lại thế này?”

Mặc dù không nghiên cứu về dương cầm nhưng Trương Hiểu Lượng đã xem vợ đánh đàn nhiều năm, hắn nghĩ cây đàn bị hỏng hóc ở đâu đó.

Trương Hiểu Lượng nhíu mày, muốn giở nắp thùng đàn lên thì cảm giác bên dưới bị vật gì đó móc lại. Nghĩ một chốc, Trương Hiểu Lượng luồn tay vào dưới nắp đàn, quả nhiên mò trúng một thứ không phải linh kiện của đàn, vật đó lành lạnh, vừa mềm vừa đàn hồi…

Trương Hiểu Lượng khựng lại, cứng người một lúc lâu rồi run cầm cập, hắn thả nắp đàn xuống.

“Úi.” Hắn thả quá nhanh nên tay kia chưa kịp rút về, bị nắp đàn kẹp trúng, Trương Hiểu Lượng không kiềm được la lên. Hắn nhịn đau giật tay ra thì thấy trên tay dính máu.

“Sao lại chảy máu?” Tuy bị kẹp đau nhưng chắc chắn không đến mức đổ máu, Trương Hiểu Lương ngạc nhiên, cầm giấy định lau vết máu thì…

Nhìn vệt máu trên mu bàn tay trái, trong khi hắn không bị thương, Trương Hiểu Lượng quay phắt sang cây đàn.

Bàn tay cầm giấy bắt đầu run, thả rơi cuộn giấy, Trương Hiểu Lượng quên cả đau, bước đến chỗ cây đàn, nhấc nắp đàn lên sờ soạng bên dưới rồi rút tay ra xem.

“Máu!” Trương Hiểu Lượng là cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm, hắn sẽ không ngớ ngẩn đến mức nhận lầm máu với mực đỏ.

Trương Hiểu Lượng phát hoảng, cây đàn màu đen bỗng chốc hóa thành chiếc hộp Pandora, hắn có dự cảm mở nó ra sẽ có chuyện chẳng lành, nhưng không mở thì hắn sẽ bị nỗi sợ đeo bám.

Trương Hiểu Lượng nghiến răng xốc mạnh nắp thùng đàn, sau đó ngây ngẩn.

Hắn bước lùi ra sau, đến khi vấp mép thảm ngã ngửa trên sàn. Trương Hiểu Lượng lồm cồm đứng dậy, nhìn trừng trừng cây dương cầm.

Sao có thể như vậy? Sao cô ta lại ở đây?

Hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu hắn, trên dàn dây thép dưới nắp thùng đàn là một người phụ nữ da trắng như tuyết nằm với tư thế kỳ quặc.

Trương Hiểu Lượng chỉ thoáng thấy đã bị cảnh tượng đó ám ảnh, hắn hoảng sợ nhớ ra bộ quần áo cô ta mặc là đồ mà hắn mặc cho Uông Triệt sau khi đánh tráo. Vóc dáng của cô ta tương đương với Uông Triệt…

Không thể nào.

Trương Hiểu Lượng cuống lên, song dù gì cũng là cảnh sát, hắn có thể leo lên địa vị như ngày hôm này không hoàn toàn do dựa thế bố vợ. Hắn lấy lại bình tĩnh, do dự nhìn cây dương cầm rồi hạ quyết tâm lật cái xác nữ lại.

Thi thể trong thùng đàn đã chết từ lâu, chắc chắn là vậy, nếu cô ta đúng là Uông Triệt, chính tay hắn đã giết Uông Triệt.

Hắn dùng băng vải quấn trên người Uông Triệt để siết cổ cô ta, Uông Triệt bị cụt hai tay nên chẳng thể chống cự, thậm chí không thể chụp được hung khí, không lâu sau, Uông Triệt tắt thở.

Dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm, nhìn vợ mình biến thành cái xác lạnh cứng, Trương Hiểu Lượng cũng đau lòng, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Nếu hắn không giết Uông Triệt thì lời khai của cô ta sẽ giết hắn.

“Không…” Trương Hiểu Lượng xoa khóe mắt ươn ướt, hắn giật mình, lúc này rồi mà hắn còn có xúc động muốn khóc.

Hắn lật ngửa cái xác lại, sau lớp băng vải lỏng lẻo, Trương Hiểu Lượng thấy khuôn mặt be bét máu thịt, không rõ diện mạo. Hắn không dám nhìn lâu hơn, thử nhấc cánh tay thi thể, băng quấn quanh cánh tay rất dày, chứng tỏ cánh tay bị thương nặng.

“Uông Uông… là em sao? Là em đúng không?” Trương Hiểu Lượng nhìn cái xác đến thất thần, chợt nhớ ra điều gì, lông tơ dựng hết lên.

“Nhớ phải chăm sóc con gái bố thật tốt, nếu để con bé gặp nguy hiểm lần nữa, bố sẽ để Uông Uông bóp chết con đấy.”

“Bởi vì bố xô mẹ ngã lầu nên mẹ muốn bóp chết bố.”

Câu nói của bố vợ và Điềm Điềm văng vẳng trong đầu, chẳng khác nào lời tiên đoán, Trương Hiểu Lượng sợ tái mặt.

Hắn tưởng tượng cảnh xác Uông Triệt tự rời khỏi nhà xác bệnh viện, quay về nhà núp trong thùng đàn, chờ trời tối mới bò ra. Uông Triệt chậm rãi lên phòng hắn, vươn hai tay về phía hắn như trong ác mộng…

“Buồn cười! Mình đang nghĩ gì vậy?” Trương Hiểu Lượng cười sượng ngắt, “Ha ha ha ha, người chết làm sao biết di chuyển, làm gì biết bóp cổ mình…”

Trương Hiểu Lượng cười mà sởn tóc gáy.

Tại sao cái xác lại nằm ở đây? Rõ ràng nó đã bị đông lạnh trong nhà xác, sao có thể nằm trong cây dương cầm chứ? Chẳng lẽ nó đi theo hắn? Mục đích là gì? Muốn lấy mạng hắn sao?

“Đừng có đùa, thời buổi này rồi làm gì còn chuyện ma quỷ…” Trương Hiểu Lượng bịt mắt gượng cười, không thể ngăn mình nghĩ theo hơi hướm tâm linh, nhưng chợt nhớ một chi tiết như sét bổ xuống đầu.

Dấu vân tay!

“Đúng rồi… sao mình lại quên mất…” Trương Hiểu Lượng ôm đầu, biểu cảm trở nên dữ tợn.

Nếu cái xác này là Uông Triệt thì không thể nào để lại dấu vân tay được, bởi vì sau khi giải phẫu, cánh tay của Uông Triệt đã thay bằng tay người khác.

Trương Hiểu Lượng run rẩy lấy mẫu vân tay của cái xác để đối chiếu với mẫu vân tay lấy hồi sáng, kết quả là trùng khớp trăm phần trăm. Trương Hiểu Lượng không dám tin quay lại nhìn thi thể trong thùng đàn.

Một cánh tay quấn băng của thi thể rơi ra ngoài thùng đàn, nom lặc lìa đầy mùi chết chóc.

“Sao có thể như vậy?” Nỗi sợ trong lòng Trương Hiểu Lượng dâng đến đỉnh điểm, hắn vừa biết thêm một sự thật khủng khiếp.

Hai cánh tay của thi thể đều là của Uông Triệt.

Nhưng rõ ràng tay của Uông Triệt được ghép từ người khác, cho nên tay của thi thể này tuyệt đối không phải của Uông Triệt.

Trương Hiểu Lượng hốt hoảng tháo băng quấn cánh tay thi thể, hắn thấy cánh tay được khâu vào một cách sơ sài, sau đó tháo băng trên mặt, hắn thấy…

“Thư Giai?” Trương Hiểu Lượng không dám tin vào mắt mình.

Tuy khuôn mặt xác chết máu me nhầy nhụa nhưng nhìn là biết không phải do phẫu thuật thẩm mỹ, mà là bị lột da mặt.

Trương Hiểu Lượng gỡ hết băng vải quấn trên thi thể, còn tháo nắp thùng đàn. Con ngươi đen nhánh của thi thể sâu hun hút như hố đen, có thể thu hút bất cứ ai nhìn vào, mặc cho cơ thể bị cắt xẻ, mặc cho gương mặt bị xé nát. Nhìn đôi mắt đó, Trương Hiểu Lượng lập tức nhận ra thi thể này là ai.

“Đây là… Thư Giai!”

Trương Hiểu Lượng hóa đá.

Nếu cái xác này là Thư Giai, vậy thì người mà hắn đưa về nhà để giả dạng Uông Triệt là ai?

Người phụ nữ ở cùng hắn mấy ngày qua là ai?

“Bởi vì bố xô mẹ ngã lầu nên mẹ muốn bóp chết bố. Mẹ biết hết đó.”

Hai câu của Điềm Điềm hôm ấy vang lên trong đầu, khi ấy hắn chỉ hơi hoang mang, còn bây giờ thì thật sự khiếp đảm.

Hắn không sợ cái xác đột ngột xuất hiện trong nhà, mà sợ người đứng sau tất cả chuyện này.

“Phải rồi… mình làm gì… thì lão già đó cũng làm y vậy…” Trương Hiểu Lượng hiểu ra, hắn nở nụ cười méo mó, gương mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo hung ác.

Hắn nghĩ ra cách dùng Thư Giai thay thế Uông Triệt, lão già kia thì muốn dùng tay của Thư Giai ghép cho con gái cưng. Thân thế mơ hồ của Thư Giai là điều kiện hoàn hảo.

Có lẽ lão nảy ra ý định này trước cả hắn, nếu không thì làm sao lão lại sắp xếp cho Thư Giai ở phòng giam riêng? Dù hắn không đến thì e là Thư Giai vẫn bị giết.

Vở tuồng sau đó của hắn chẳng khác nào trò hề trong mắt lão. Chẳng trách kế hoạch của hắn thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức hắn không dám tin.

Lão già đó mượn tay hắn để thực hiện tất cả những chuyện này, đúng như Điềm Điềm nói.

Họ biết hết.

Họ biết mọi chuyện, chỉ có hắn không biết, cha con họ tính làm gì để đối phó hắn đây? Họ định làm gì? Để cái xác trong nhà…

“Anh… phát hiện rồi…” Bên tai truyền đến một giọng nữ trầm, tuy rất khẽ nhưng không khác nào sấm dội, là giọng của Uông Triệt!

Trương Hiểu Lượng run bần bật xoay người về hướng phát ra âm thanh, một dáng người mảnh khảnh bước ra từ phòng ngủ của Điềm Điềm.

Đó không phải Uông Triệt thì còn là ai nữa?

Tại sao hắn lại cho rằng cô ta là Thư Giai chứ?

“Hiểu Lượng, đến hôm nay anh mới nhận ra em sao? Em đau lòng quá.” Giọng Uông Triệt mang ý cười, gương mặt khuất trong bóng tối, nhưng Trương Hiểu Lượng biết nét mặt Uông Triệt lúc này nhất định là đầy oán hận.

“Anh tàn nhẫn lắm! Bố em bảo cũng vì vậy mà ông ấy xem trọng anh, nhưng không ngờ anh lại độc ác với em như vậy!”

Máy hát đã mở thì sẽ không dừng lại, Trương Hiểu Lượng nghe vợ mình nói không ngừng nghỉ, giọng điệu thù hằn. Hắn chưa bao giờ biết người vợ luôn ăn nói nhỏ nhẹ có thể nói với mình bằng giọng điệu này.

“Lúc anh ra ngoài thì em đã tỉnh lại rồi, em kể hết với bố, kể là anh hất em ngã lầu, kể với bố là anh và người phụ nữ kia…”

“Sau đó… thì sao? Ông ấy nổi giận muốn giết Thư Giai?” Trương Hiểu Lượng ngập ngừng, hắn vẫn chưa kịp thích ứng với bộ mặt khác của vợ mình.

“Anh sai rồi, là em muốn giết cô ta.”

Giọng Uông Triệt trở nên hiền hòa, nhưng nghe vào tai vẫn rùng mình ớn lạnh.

“Em nói với bố là muốn giết cô ta. Anh biết đó, bố chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của em, huống hồ là cô ta đã hại em biến thành xấu xí như thế này!

Chỉ là em không ngờ… anh lại có ý nghĩ đó. Trước khi anh ra tay, em còn ngây thơ muốn chờ mình lành lặn rồi sẽ tha thứ cho anh. Không có cô ta, rồi anh sẽ yêu thương em như trước, đàn ông thi thoảng lăng nhăng cũng là bình thường thôi.

Nhưng mà anh… từ lúc đó em chỉ muốn trả thù anh. Sao hả? Em đưa người phụ nữ anh thích đến bên cạnh anh, còn tặng tay của em cho cô ta nữa, anh có hài lòng không? Anh yêu gương mặt của cô ta chứ gì? Em đã lột da mặt cô ta, anh cũng biết mà, vết thương trên mặt em cần cấy ghép da, bác sĩ nói da của cô ta thích hợp với em, mà da cô ta mịn màng, tay cũng đẹp. Bây giờ em rất khỏe, anh có muốn thử không? Biết đâu em có thể bóp chết anh được đấy.”

“Cô… không hổ là con gái của lão cáo già kia!” Trương Hiểu Lượng tức anh ách.

“Em muốn chia tay với anh, nhưng cứ như vậy mà dứt tình thì em không cam tâm. Em hối hận lắm, tại sao không bóp chết anh nhân lúc vẫn còn đôi tay. Cứ nghĩ vì hạng đàn ông như anh mà em phải mất đôi tay là em không thể chịu nổi!

Tại sao anh không chết? Nếu anh chết, em sẽ không hận anh, cũng không hận bản thân…

Nếu anh chết thì xem như chúng ta ly hôn, em cũng không trách anh nữa, có lẽ Điềm Điềm sẽ buồn, nhưng nó còn nhỏ, qua vài năm là quên thôi. Anh chết thì mọi người đều vui, anh thấy có đúng không?”

Nhìn nụ cười dịu dàng của vợ, chẳng biết tại sao Trương Hiểu Lượng thấy lạnh cả người.

Trong lúc hoang mang, hắn nghe Uông Triệt dịu giọng bảo, “Không sao cả, bây giờ chúng ta có thể bù đắp lỗi lầm, chỉ cần anh chết là được.”

Uông Triệt ung dung tiến đến, vươn mấy ngón tay mảnh khảnh, nở nụ cười ngọt ngào.

“Bị đối tượng yêu đương vụng trộm tự tay bóp chết, anh có hưng phấn không?”

Nói rồi, Uông Triệt siết cổ hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.