“Anh cũng muốn tôi ngủ phòng anh hả?”
“Cũng không thể không được.”
Từ Chính Thanh nghiêm túc nói: “Ngủ dưới đất.”
Hứa Điềm tức giận trợn mắt nhìn anh, anh cười cười, nói: “Đi thôi.”
Xe được đỗ ở phía đối diện, Từ Chính Thanh dẫn Hứa Điềm qua đó, một đường đi không nói gì, đến một ngã tư, anh mở miệng đánh vỡ sự im lặng:
“Sao không về nhà?”
“Vừa lên.” Hứa Điềm cứng miệng nói.
Vì vậy Từ Chính Thanh cũng rất rõ ràng, cô gái nhỏ có mâu thuẫn với người nhà.
Anh không hề hỏi nhiều, qua ngã tư bỗng nhiên dừng xe lại, bảo cô chờ một lát.
Quay về, trong tay Từ Chính Thanh cầm thêm cây kẹo hồ lô, những quả dâu tây xuyên thẳng hàng, nhìn qua bên ngoài có lớp đường mỏng bao lấy, siro đường long lanh trong suốt, đỏ mọng nhiều nước.
Từ Chính Thanh lên xe, đưa cây kẹo hồ lô ngào đường qua: “Nếm xem.”
Có lẽ quả dâu tây trước mắt nhìn qua thật mê người, có lẽ vì giọng nói của Từ Chính Thanh quá dễ nghe, Hứa Điềm nuốt nuốt nước miếng.
Lớp đường rất mỏng, cắn xuống hơi hơi ngọt, chất lỏng quả dâu tràn ra đầu lưỡi, chua chua ngọt ngọt, điên cuồng kích thích vị giác.
Đây là chiếc kẹo hồ lô ngon nhất, mà Hứa Điềm được ăn từ trước đến nay.
“Ăn ngon thật.”
Hứa Điềm thỏa mãn hai mắt nheo lại:
“Thầy Từ thật có kinh nghiệm, chắc hay mua đường hồ lô cho con gái ăn lắm nhỉ?”
Từ Chính Thanh cũng chẳng nghe ra giọng nói chua loét của cô, bình tĩnh đánh tay lái: “Mua cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn.”
Hứa Điềm ăn liên tục vài viên, viên cuối cùng, lúc cô đưa lên miệng, đột nhiên nghĩ, có lẽ nên đưa cho Từ Chính Thanh cùng nếm thử. Lúc này vừa vặn là đèn xanh đèn đỏ. Hứa Điềm đợi một lát, ngay lúc xe dừng lại, đưa tay qua bón cho anh:
“Thừa cái cuối cùng, cho anh ăn.”
Từ Chính Thanh nhìn cô, cô cũng tự tin mười phần nhìn lại, không hề chột dạ khi viên kẹo này đã bị mình chạm vào.
Thật lâu Từ Chính Thanh không có động tác, Hứa Điềm mỏi tay, vì mình còn chưa đã thèm còn đem một cái đưa cho anh, hơi đau lòng, đành phải thúc giục như che giấu ý nghĩ:
“Anh nhanh lên, còn mười giây thôi.”
Từ Chính Thanh liền từ tay cô, dùng miệng ngậm lấy viên dâu tây mập mạp kia vào miệng, thong thả ung dung nhai nuốt.
Ánh mắt Hứa Điềm trông mong nhìn anh: “Ăn ngon không?”
Cô che giấu sự lưu luyến đối với viên kẹo kia rất tốt, nhưng thật ra cô gái nhỏ nghĩ gì cũng viết hết trên mặt, Từ Chính Thanh vừa nhìn đã hiểu ngay.
Hứa Điềm vậy mà còn có tính tham ăn, lại là một phát hiện mới.
Từ Chính Thanh cảm thấy buồn cười, đau khổ chịu đựng: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
Nhưng thật ra hơi ngọt đối với anh.
Hứa Điềm lại lộ ra biểu cảm vui vẻ, tuy rằng vẫn có chút lưu luyến với viên kẹo, phụ họa theo:
“Đúng không.”
Ý cười trong mắt Từ Chính Thanh càng sâu.
Về đến nhà, Từ Chính Thanh cho Hứa Điềm ở trong phòng cho khách, anh bảo Hứa Điềm nghỉ ngơi trước, mình đi nấu cơm.
Là một chén mì trắng, thịt băm cùng trứng gà, lại cho thêm hành lá, hương thơm tỏa ra bốn phía. Nhưng để đãi khách lại có chút đơn giản.
Từ Chính Thanh giải thích: “Lát nữa tôi có việc cần làm, thời gian không đủ, ăn đơn giản thôi, mai tôi đưa em ra ngoài ăn.”
Hứa Điềm tự nhiên không có ý kiến, chắc hẳn Từ Chính Thanh có việc bận thật, vội vàng dặn dò Hứa Điềm, anh sẽ rửa chén sau, cô không phải rửa, sau đó chui vào phòng sách.
Hứa Điềm chầm chậm húp xong mì sợi, có hơi no, tiện tay rửa sạch chén đũa.
Tuy trước đó đã đến một lần, nhưng cũng không ở lâu lắm, chỗ này với Hứa Điềm là một nơi xa lạ, cô nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, tham quan một hồi lâu mới lấy quần áo đi tắm rửa.
Hứa Điềm không đem theo đồ dùng sinh hoạt, dầu gội và sữa tắm đều dùng của nam giới, mùi hương không thơm nồng nàn như những cái bình thường mình hay dùng, thanh mát thoải mái, trước đây cô đã từng ngửi thấy trên người Từ Chính Thanh. Rất dễ ngửi.
Hứa Điềm không tìm được máy sấy, lấy khăn lông xoa xoa tóc trở lại phòng, bật đèn lên ——
Không hề dự triệu đối mặt với con vật nhỏ.
“Aaaaa!”
Cô hét lên sợ hãi, lấy tốc độ như thi chạy một trăm mét lao đến cửa phòng sách của Từ Chính Thanh, không khóa, cô lao ngay vào.
Đang đắm chìm trong công việc, Từ Chính Thanh ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Điềm kinh hoảng nói cho anh: “Có con gián!!”
Cô vừa mới tắm xong, còn chưa mặc nội y, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, sau khi bị nước trên tóc thấm ướt, nhìn thấy rõ ràng nhũ sóng nhấp nhô.
Bản thân Hứa Điềm không cũng ý thức được, tầm mắt đầu tiên của Từ Chính Thanh lại đập vào đó. Anh rất nhanh rời đi, từ trên ghế đứng lên.
“Con gián?”
Hứa Điềm điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, ở trong phòng tôi.”
Sau khi Từ Chính Thanh đi vào xem xét, không phải con gián, chỉ là một con sâu nhỏ đầu khá lớn, chắc mấy ngày trước anh mở cửa sổ phòng này cho thoáng gió, chúng từ ngoài bay vào.
Nhưng anh vẫn đổi chỗ ngủ cho Hứa Điềm: “Em sang phòng tôi đi, khăn trải giường hôm qua vừa thay, đêm nay tôi ngủ ở đây.”
Hứa Điềm cầu mà không được, gì cũng không đem theo, bay nhanh sang phòng ngủ chính.
Khoảng năm phút sau, Từ Chính Thanh gõ cửa: “Sấy khô tóc rồi ngủ tiếp.”
Anh cầm máy sấy qua đây.
“Cảm ơn.”
Hứa Điềm nằm trên giường mềm mại của Từ Chính Thanh, quanh người đều là hương hoa mát mẻ của nước giặt bao vây lấy mình, cô ngồi xe bôn ba cả ngày, hẳn là rất mệt mới đúng, nhưng cứ lăn qua lộn lại không thể ngủ.
Hứa Điềm có chút bực bội, cởi váy ngủ ném qua một bên. Cô vốn có thói quen ngủ khỏa thân, trong chốc lát, cơn buồn ngủ ập đến.
Bên kia, Từ Chính Thanh làm xong việc, khép máy tính lại, đã một giờ sáng.
Anh ngáp một cái, đi vào phòng bếp rót cốc nước uống, theo bản năng đi vào phòng ngủ.