Tuy rằng trong lòng tương đối phản nghịch, nhưng dù sao ngoài mặt cũng ngoan ngoãn, là nữ sinh viên có thành tích tốt, ngày thường quần áo Hứa Điềm đều bình thường rất quy củ, đồ lót kiểu học sinh đơn giản mang theo hơi thở thanh thuần.
Đây là lần đầu tiên Từ Chính Thanh thấy cô mặc đồ ren, lại còn là nội y tình thú.
Nội y bằng ren không thể che đậy, ngoài hình dáng, thậm chí anh còn nhìn thấy cả hai núm vú của Hứa Điềm. đầu v* phấn nộn nho nhỏ, bị nội y hút vào cũng đỏ bừng như màu của nó.
Làn da Hứa Điềm vốn rất trắng, nổi bật dưới lớp vải ren, đôi vú như chiếc màn thầu được nặn từ bột mì, người làm bánh nặn thành hình trái đào, bên trên còn nhúp lên một chút, tạo thành hình dạng làm người máu huyết sôi trào. Người đối với đồ ăn, đối với chiếc màn thầu vừa to vừa trắng, thèm là bản năng.
Từ Chính Thanh thành thật cương cứng.
Nhưng lý trí là trên hết, anh không hi vọng Hứa Điềm sẽ như vậy.
Vì khi mặc nội y tình thú tuỳ thời điểm đều phục vụ thú tính của đàn ông, vì thoả mãn hư vinh cả về lý trí cùng thị giác, điều này không thể phủ nhận.
Tuy rằng tuổi tác chệnh lệch lớn. Nhưng Từ Chính Thanh hi vọng quan hệ của anh cùng Hứa Điềm hoàn toàn trên cơ sở bình đẳng.
Nói cách khác, anh không muốn Hứa Điềm làm này nọ đến lấy lòng anh.
Từ Chính Thanh hơi quay mặt đi, âm thanh trầm xuống:
“Học ai mấy trò linh tinh rối loạn này vậy?”
Hứa Điềm đang thẹn thùng, đột nhiên nghe thấy âm điệu này của Từ Chính Thanh, vẻ đỏ ửng trên mặt phai đi một chút, cảm xúc khó chịu lan tràn trong tim.
Cái gì gọi là linh tinh rối loạn?
Cô lén lút mua trên mạng nội y tình thú, lại chịu đựng cảm thấy thẹn thùng chờ anh đến nửa đêm, còn không phải vì muốn cho Từ Chính Thanh một niềm vui bất ngờ?
Vì sắp khai giảng Hứa Điềm còn đang lo được lo mất, nghe vậy cũng không còn hứng:
“Tôi tự xem trên mạnh, làm sao vậy? Anh không thích cũng đừng nhìn, hung dữ cái gì.”
Dứt lời, Hứa Điềm dùng lực đẩy anh ra đứng lên, đi vào phòng mình.
Trong lòng ngực vắng vẻ, lúc này Từ Chính Thanh mới bất giác ý thức được hình như mình hơi hung thật. Định nghiêm túc nói chuyện với cô, ai biết lại hơi quá.
Cô gái nhỏ tính tình quật cường, tuổi này lại mẫn cảm, anh không thể dùng phương pháp này giáo dục.
Từ Chính Thanh bất đắc dĩ cười nhạt, nhanh chóng đuổi theo.
Hứa Điềm vừa vào phòng, hốc mắt đã đỏ lên, cô thở phì phò cởi áo ngủ, đang muốm túm lột bộ nội y tình thú ra, bị một nắm tay đè lại.
“Đừng, để lát nữa tôi cởi.”
Không thích còn chạy theo không buông muốn hưởng thụ, phì, tưởng bở..
Hứa Điềm hất tay anh ra: “Loại này là đồ linh tinh rối loạn, lát nữa anh tự mặc, rồi tự cởi cho mình đi.”
“Tôi nói sai rồi, xin lỗi.”
Đề tài này rõ ràng Từ Chính Thanh không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Hứa Điềm được:
“Ý tôi không phải vậy.”
Anh chưa cho Hứa Điềm thời gian mở miệng, nhanh chóng giải thích: “Không phải là không thích, chỉ là không hi vọng em cố tình làm này làm kia phục vụ cho mình, hi vọng tôi với em đều bình đẳng, em đã hiểu chưa, ngọt ngào?”
Hứa Điềm bán tín bán nghi: “Thật như vậy?”
Từ Chính Thanh không trả lời, nắm lấy tay Hứa Điềm, dẫn dắt cô sờ đến nơi quần tây đang căng phồng, dương v*t đang biến hình của mình.
Miệng có thể nói dối, nhưng thân thể sẽ không lừa được người.
Cái này thì Hứa Điềm tin: “Ừm.”
Nhưng cô vẫn phải lên mặt với Từ Chính Thanh, định cởi bộ nội y tình thú ra. Đương nhiên, lại một lần bị tay Từ Chính Thanh đè lại.
“Làm sao vậy, chúng ta không phải bình đẳng sao? Tôi không muốn dùng cái này lấy lòng anh.”
Hứa Điềm nghi ngờ, giọng nói mang theo vẻ cố tình. Vì lúc này nhìn qua Từ Chính Thanh...thật sự đang nhẫn nhịn đến cực hạn.
“Đương nhiên.” Anh mắt anh nóng rực, cố gắng kiềm chế âm điệu:
“Cho nên trao đổi, tôi cũng có thể phục vụ cho em, em muốn tôi làm gì?”
Ý ngoài lời, bộ quần áo này, hôm nay nhất định của tôi rồi.
Không biết vì sao dáng vẻ này làm Hứa Điềm rất muốn cười, cô nghẹn, thật sự nghĩ ngợi một lát:
“Tôi...... Muốn nghe anh rên giường.”