Vòng Ngọt Ngào

Chương 10: Chương 10: Nhưng mà, kệ thôi




Hứa Điềm không còn quá chú ý đến Từ Chính Thanh, kể cả những chuyện sinh hoạt cá nhân, thậm chí đến khoá của anh sẽ cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, Từ Chính Thanh cũng ăn ý chưa bao giờ gọi Hứa Điềm lên trả lời.

Hai người giao thoa dừng bước trước khi Từ Chính Thanh ngẫu nhiên điểm danh đầu giờ, giọng anh lạnh lùng kêu tên cô, cô bình tĩnh không gợn sóng hô lên một tiếng: “Có.”

Tới gần kỳ nghỉ, Hứa Điềm tập chung hết vào việc học hành, cô yêu cầu cao có thành tích tốt ở cuối kỳ, chẳng vì trong lòng kháng cự, mặt ngoài còn phải là một đứa bé ngoan.

Cuối cùng cũng thi xong kỳ một, các bạn cùng phòng lần lượt ra về, sau khi có kết quả thi, hôm sau Hứa Điềm cũng bước lên tàu về nhà.

Nơi Hứa Điềm đọc đại học cách nhà cô rất xa, ngồi tàu cao tốc cũng mất đến tám tiếng, chọn nơi này là cô lừa dối mẹ mình. Khi đó Hứa Điềm làm vậy coi như một sự phản kháng trong im lặng, nhưng cuối cùng ngoài dự đoán, mẹ cô cũng chẳng để ý, chỉ lo Hứa Điềm học thói xấu bên ngoài.

Bà hẳn là không biết, Hứa Điềm đã sớm là một đứa trẻ hư dưới mí mắt bà, hút thuốc, uống rượu, xem phim đen...... cấp ba Hứa Điềm đều đã trải qua.

Nhưng thật ra cô không yêu sớm, việc này phải được làm bởi hai người, ngoài bản thân mình, Hứa Điềm không tin bất kỳ ai.

Suy nghĩ kéo dài, chốc lát Hứa Điểm ngủ mất, đánh thức cô là tiếng chuông di động vui vẻ. Mẹ cô gọi đến hỏi tàu bao giờ đến trạm, Hứa Điềm nhìn qua thời gian: “Chắc khoảng hai tiếng nữa.”

Mẹ cô nghĩ ngợi, nói: “Ra khỏi trạm chờ chút, mẹ đến đón con.”

Bình tĩnh nghĩ lại, mẹ cô cũng cho nhiều tiền sinh hoạt, quan tâm bề ngoài chưa bao giờ thiếu, xem ra cũng đủ tư cách của một người mẹ.

Hứa Điềm ngoan ngoãn mà đồng ý: “Được.”

Hứa Điềm nghe xong mấy bản nhạc, hai tiếng đã trôi qua rất nhanh, cô đi ra khỏi tạm, chẳng bất ngờ lắm khi không thấy một gương mặt quen thuộc nào.

Tài xế taxi chờ đợi ở ga tàu cao tốc nhìn thấy cô gái nhỏ xách vali hành lý ra ngoài, nhiệt tình lại giúp cầm vali lên, hỏi cô có muốn gọi xe không, Hứa Điềm xua tay:

“Không cần, người nhà cháu đến đón.”

Tài xế lại mặc kệ cô, đón nhận vali hành lý của khách khác.

Một giờ sau, tài xế dạo quanh một vòng vẫn không bắt được khách, lại quay lại hỏi Hứa Điềm:

“Cháu gái, muộn rồi, người nhà chắc quên đúng không, cháu không đi thật à?”

Hứa Điềm đang do dự tìm một lý do làm sao mình không quá mất mặt, liếc nhìn thấy mẹ cô đã đỗ xe, vội vàng chạy đến. Mặt cô lộ ý tươi cười, chỉ phía sau tài xế: “Mẹ cháu đến rồi.”

Mẹ cô nhận vali hành lý trong tay Hứa Điềm, xin lỗi vì đã đến muộn:

“Ngọt ngào chờ lâu rồi, xin lỗi, chị gái con xuống máy bay hơi muộn, đợi lâu mới đón được con bé.”

Sân bay cách ga tàu cao tốc cũng không xa, nếu vào mấy năm trước, Hứa Điềm sẽ hỏi bà sao không đến đây đón cô trước, nhưng bây giờ, cô chỉ cười nói: “Không sao.”

Hai mẹ con lên xe, chị gái Hứa Oánh đang ngồi bên ghế phụ lái trang điểm, nửa mắt khép hờ, tuốt cho lông mi vừa cong vừa dài.

Mẹ cô đóng cửa xe hơi mạnh, tay Hứa Oánh run lên, lông mi dính trên mí mắt, cô nàng kêu to:

“A, con trang điểm nửa tiếng đấy.”

Mẹ cô tức giận mắng: “Bao nhiêu tuổi rồi cả ngày chỉ biết trang điểm, thành tích hỏng bét, con không thể học như em con.......”

Hứa Oánh tiếp lấy lời bà nói: “Học tập em con học hành, con xem Ngọt ngào ngoan chưa.”

“Được được được, biết ngọt ngào mới là con gái ngoan của mẹ.”

Cô nàng lè lưỡi, làm nũng: “Aiz mẹ, phiền quá, cả ngày chỉ biết dạy dỗ con.”

Mẹ cố trừng mắt liếc cô nàng một cái, ngược lại hỏi thành tích của Hứa Điềm:

“Cuối kỳ thành tích tốt không, thi thế nào?”

Hứa Điềm nói: “Thi môn đứng thứ năm.”

Cuối kỳ đứng thứ ba.

Mẹ cô nghe vậy nhíu mày, nghi ngờ: “Sao lại lùi rồi? Có phải vì bạn trai kia không?”

Hứa Điềm vừa mới ngồi tám tiếng tàu xe, thân thể mỏi mệt, trong lòng cũng quá mệt mỏi, mím môi không muốn nói chuyện.

Hứa Oánh kinh ngạc hô lên: “Bạn trai, bạn trai nào!”

Cô nàng từ ghế phó lái quay xuống nhìn Hứa Điềm: “Ngọt ngào, em yêu đương?”

Mẹ cô lại lải nhải: “Ngọt ngào, con mới bao nhiêu tuổi, mẹ vẫn cảm thấy con là đứa bé ngoan, lúc này không phải là lúc yêu đương, con đừng học hư thói ở bên ngoài....”

Những lời này Hứa Điềm đã nghe không biết bao nhiêu lần, nội dung sau đó ngày càng làm người khác khó chịu, thật sự cô không muốn nghe lần thứ hai, mở miệng đánh gãy: “Con với người đó chia tay rồi.”

Mặt mẹ cô hẫng lại. Tiện đà lộ ra vẻ tươi cười kiêu ngạo, kiểu “thật ngoan.”

Phía trước Hứa Oánh chuyện trò vui vẻ với mẹ cô xem lát nữa ăn gì, oán trách cơm của trường không hợp khẩu vị, ăn một học kỳ đã gầy xọp đi rồi, cô nàng một hơi đọc tên vài món ăn, không biết đủ, tự nói một món bảo Hứa Điềm thích ăn là sườn heo xào chua ngọt.

Nhưng thật ra, Hứa Điềm không thích sườn heo chua ngọt lắm.

Hứa Điềm không ở với ba mẹ từ nhỏ, sau khi sinh cô ra, cô đã lớn lên bên cạnh bà nội, cho đến chín tuổi ba cô qua đời, cô trở về chịu tang, sau đó mới ở lại trong thành phố.

Lần đầu tiên ăn cơm nhà họ Hứa, trên bàn cơm, mẹ cô gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt, hỏi cô ăn có ngon không, tuổi nhỏ nhút nhát sợ sệt nói ăn ngon, vì thế một câu khô cằn: ' ngọt ngào thích ăn sườn heo chua ngọt ' đã được nhớ tận mười năm.

Nhưng mẹ cô có thể biết được Hứa Oánh thích ăn rau thơm, chán ghét đậu, trứng gà chỉ ăn lòng đỏ chứ không ăn lòng trắng.

Vắng mất chín năm cảm tình, không thể dựa vào có quan hệ huyết thống là có thể gần gũi. Tương đối khác nhau, lúc Hứa Oanh cùng mẹ ở bên nhau, Hứa Điềm luôn như không hợp cảnh.

Còn tốt, đã qua nhiều năm như vậy, Hứa Điềm cũng tạo thành thói quen, có thể trưng ra vẻ mặt không hề gợn sóng.

Về đến nhà, mẹ cô vào phòng bếp chuẩn bị đồ nấu ăn, hai chị em từng người xách theo vali vào phòng ngủ. Ngay lúc mở cửa ra, Hứa ngây ngẩn cả người.

Lọt vào trong tầm mắt là chiếc máy may đã cũ, xung quanh đó, chất đầy sách vở, nhiều thùng, các loại đồ linh tinh.

Giường không còn thấy, giá sách không thấy, lần trước Hứa Điềm đem mấy cái cây về trồng bị khô héo cũng không còn thấy đâu.

Phòng Hứa Oánh ở ngay bên cạnh, thấy vậy, cô nàng đánh một cái vào trán nói: “Quên nói với em, ngọt ngào, mấy ngày trước mẹ bán nhà cũ, mấy đồ linh tinh không có chỗ để, trước đặt tạm ở phòng em. Phòng chị có nắng, em vào ở tạm phòng chị đi, thời gian nữa thu dọn xong sẽ đổi cho em chiếc giường lớn hơn.”

Ngôn ngữ gian đối làm như hâm mộ Hứa Điềm sắp có chiếc giường lớn, nhưng cô chỉ cảm thấy không thể chịu đựng được.

Ở trong cái nhà này, cô chỉ có một căn phòng ngủ thuộc về riêng mình, mà bây giờ đã không còn nữa.

Lúc ăn cơm. Hứa Điềm nói mười ngày sau phải về trường, cô nói dối có đàn chị muốn cô vào phòng thí nghiệm hỗ trợ.

Chỉ cần sự việc gì liên quan đến học tập, mẹ cô đều tán thành. Chuyện này cứ như vậy định ra, nhưng trên thực tế, muốn hỗ trợ ở phòng thí nghiệm phải xin trước kỳ nghỉ, bây giờ về trường, chỗ ở Hứa Điềm cũng chẳng có.

Nhưng mà, kệ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.