Vòng Ngọt Ngào

Chương 27: Chương 27: Ôm tôi làm




côn th*t của Từ Chính Thanh đã cứng đến phát đau.

Sau khi Hứa Điềm triều xuy, anh lại nhịn không được, dương v*t màu đỏ thẫm nảy nảy lên, gấp không chờ nổi đỉnh vào cửa động. Anh hất hông cọ qua cọ lại lấy chút nước dâm, đanh muốn tiến quân thần tốc, phát hiện Hứa Điềm có gì đó không đúng lắm.

Cô đang khóc.

Không phải là kiểu sướng quá nên bức ra nước mắt sinh lý, chỉ lặng lẽ nằm đó, không rên một tiếng rơi nước mắt.

Dục hỏa của Từ Chính Thanh lập tức bị dập tắt.

Anh đi lên hôn Hứa Điềm, hôn lên má cô một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ai biết động tác này làm phản ứng của Hứa Điềm càng mạnh mẽ hơn, cô khóc thành tiếng: “Anh lại hôn tôi.”

Cô rất khổ sở: “Huhu...trong miệng tôi vẫn còn vị kỳ lạ, vậy mà anh bón cho tôi uống nước tiểu...huhu,....anh thật ghê tởm.”

“......”

Xem ra cô thật sự ghét bỏ.

Từ Chính Thanh cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ luôn kỳ kỳ quái quái, lại có thể đáng yêu đến vậy.

Anh anh không biết nên giải thích như thế nào: “Ngọt ngào, đó không phải là nước tiểu.”

Hứa Điềm đương nhiên cũng biết, do tâm lý của cô không thể chấp nhận, vậy mà Từ Chính Thanh còn đút cho cô một ngụm lớn.

Lúc này Từ Chính Thanh cũng hơi hối hận, nên sớm biết vừa nãy cô không theo được trò ác ý thú vị của mình.

Anh vội xin lỗi: “Xin lỗi, sau sẽ không thế nữa, bây giờ giúp em đánh răng nhé.”

Hứa Điềm ôm anh không cho đứng dậy: “Huhu...... tôi đã không sạch sẽ.”

Từ Chính Thanh đành phải để cho cô ôm, nước mắt nước miếng gì đó đều lau hết trên người anh.

Hoãn một lát sau, Hứa Điềm đột nhiên nắm lấy dương v*t đang nửa mềm nửa cứng của Từ Chính Thanh, nói: “Cắm vào ở đây đi, tôi cứ muốn anh vừa ôm vừa làm tôi.”

Từ Chính Thanh quan sát dáng vẻ của Hứa Điềm, cầm tay cô tuốt dương v*t, côn th*t rất nhanh sung huyết cương lên.

Lúc này Hứa Điềm làm cho Từ Chính Thanh cảm thấy thật yếu đuối, anh đối với cô như món đồ sứ trân quý dễ vỡ, yên lặng, cũng không mạnh mẽ chọc vào rút ra.

Vòng ôm của Từ Chính Thanh ấm áp chắc chắn, anh nhẹ nhàng đong đưa, cắm vào rút ra cũng như an ủi, Hứa Điềm đã được thỏa mãn về tâm lý, rất nhanh nước dâm lan tràn, thở hổn hển cao trào.

Từ Chính Thanh bắn ra muộn hơn so với cô một chút.

Trong lúc cao trào, Hứa Điềm dùng sức cắn lên đầu vai Từ Chính Thanh, để lại trên cơ thể anh một dấu răng thật sâu, chắc một tuần cũng sẽ không tan hết.

Cô thấp giọng gọi tên anh: “Thầy Từ...”

Bỗng nhiên Từ Chính Thanh đã cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ, như không muốn buông tha.

Là vì sắp khai giảng đúng không?

Từ Chính Thanh cũng không biết nói gì, chỉ ôm cô vào lòng chặt hơn.

*

Đồ Hứa Điềm mang theo đến nhà Từ Chính Thanh cũng không nhiều lắm, sau khi đến đã mua thêm rất nhiều, cô lại phải ra ngoài mua thêm vali nữa để đựng.

Trường học quy định phải đến trước khai giảng hai ngày, Hứa Điểm ở bên thành phố này, cho nên chiều hôm sau mới động đậy.

Từ Chính Thanh lái xe đưa cô đến dưới lầu nhà Trần Nhuận, bảo Trần Nhuận đưa Hứa Điềm sang trường học.

Trần Nhuận đối với hành động này của anh có chút mờ mịt:

“Không phải ông là thầy giáo ở đó à, quen cửa quen nẻo, còn không tự đưa em gái mình qua đó?”

Trước đó Từ Chính Thanh gọi nhờ Trần Nhuận giúp đỡ, nói muốn đưa đứa em trong nhà đến trường, Trần Nhuận còn tưởng em gái anh, nhưng anh ta biết Từ Chính Thanh là con một, nhưng em họ thì không ít, anh ta cũng không để bụng vấn tội.

Từ Chính Thanh nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không giải thích: “Tôi có chút việc.”

Trần Nhuận là người nhiệt tình, trên đường nhìn Hứa Điềm xinh xắn, nghĩ lại lúc đi dáng vẻ Từ Chính Thanh còn căng thẳng căn dặn anh ta nhất định phải đưa người xuống dưới ký túc xá, nhịn không được trêu cô:

“Em gái nhỏ năm mấy rồi? Có quen bạn trai chưa?”

“Anh họ em nói hành lý quá nhiều, còn dặn anh đưa em đến dưới lầu. Tôi cảm thấy anh em lo lắng hơi nhiều, chắc bạn trai nhỏ đã sớm chờ ở cổng trường rồi nhỉ, làm sao cần dùng người già như anh đây.”

Em họ......

Từ Chính Thanh vậy mà giới thiệu cô như vậy?

“Ai là em họ anh ấy.” Hứa Điềm phản bác, Cô nghiêm túc nói cho Trần Nhuận:

“Đừng nhìn em tuổi còn nhỏ, vai vế cũng không nhỏ, em là cô họ của Từ Chính Thanh dưới quê lên đây.”

Khoang xe yên tĩnh vài giây, Trần Nhuận hoài nghi: “Thật hay giả?”

Hứa Điềm thong thả định thần, đúng lý hợp tình: “Không tin anh có thể đi hỏi Từ Chính Thanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.