CHƯƠNG 22: Mau đưa đuôi đây em giấu cho
Ly Đồ nói là buổi trưa sẽ về, vậy mà sắp tới 1h mới về đến nhà, biết rằng sâu thèm ăn trong nhà đói không chịu được rồi mà anh cũng chẳng thèm gấp gáp, tới nhà rồi mới bắt đầu rửa đồ ăn chuẩn bị xuống bếp.
Đợi đến khi cơm nước bưng lên bàn, sắc hương đã mê người, hơn nữa mùi thơm xông vào mũi, Bí Uyên đã nhịn không được mà nhanh tay nhanh chân gắp lia lịa. Món ăn Chiết Giang chuộng khéo léo tươi đẹp, phương diện nguyên liệu nấu ăn cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại cực kỳ tinh tế tỉ mỉ về mặt mùi vị, về mặt độ lửa Ly Đồ xác thực đã đạt đến mức độ cừ khôi rồi, bữa cơm này được Bí Uyên chén nhiệt tình.
Khi Bí Uyên ăn đã cảm thấy mỹ mãn rồi thì theo Ly Đồ đi dạo, truyện kể rằng có Tô Hàng còn hơn cả thiên đường cũng không phải giả, hơn nữa có một người bản địa như Ly Đồ ở một bên giới thiệu lại đoạn điển cố ấy, rõ ràng là non sông tươi đẹp bình thường không có gì đặc sắc cũng có thể sinh ra lãng mạn và hứng thú khác lạ. Nhất là đối với một người phương Bắc chính cống từ trước tới giờ chưa bao giờ ra khỏi Bắc Kinh như Bí Uyên mà nói, sự uyển chuyển hàm xúc dịu dàng tự nhiên của Giang Nam lại có tư vị khác biệt.
Lúc đi dạo đến bờ Tây Hồ đã gần đến hoàng hôn, Ly Đồ để Bí Uyên ngồi trên băng ghế, còn anh thì đi mua đồ ăn.
Lúc trở về thấy Bí Uyên quả nhiên vẫn nghe lời ngồi yên tại chỗ, Ly Đồ rất hài lòng, tuy rằng năng lực nhận đường của Bí Uyên thực sự long trời lở đất, thế nhưng mang theo Bí Uyên đi cùng xác thực một chút cũng không phiền hà. Anh sẽ chăm chú đi bên cạnh cậu, sẽ không chạy loạn, để cậu chờ anh thì cậu sẽ ngoan ngoãn đợi đến khi anh về. Như thế dễ mang theo vô cùng.
Hai người ngồi trên băng ghế uống nước trái cây, bên hông có mấy nữ sinh líu ríu đi qua, mơ hồ có thể nghe được các loại từ ngữ “hảo ôn nhu” “hảo dịu ngoan” “Mỹ hình”, Ly Đồ xoay người sang chỗ khác, mấy nữ sinh kia chạy như bay. Ly Đồ
cười dài, còn Bí Uyên thì vẻ mặt mờ mịt.
Đi dạo hết con đường món ngon xong, sắc trời đã tối đen như mực, Ly Đồ về nhà cầm hành lý của anh và Bí Uyên dứt khoát đi tới chỗ khách sạn mà bên chủ sự đã đặt tốt. Dù sao sáng sớm hôm sau còn có một lần hội nghị nữa, Ly Đồ cũng không muốn sáng sớm đã phải thức dậy vượt qua nửa thành phố đi vội đi vàng.
Bí Uyên cầm laptop của Ly Đồ thay mới không gian, rồi truyền ảnh chụp phong cảnh lên, viết một vài cảm xúc nho nhỏ của lần đi dạo Hàng Châu này.
Ngó thấy Ly Đồ tắm rửa còn chưa ra, Bí Uyên lại lên Q một lát, kết quả vừa vào Q thì gặp phải bi kịch, kết quả của việc dùng một chiếc máy tính khác chính là toàn bộ diễn đàn bị tắt cuộn trào mãnh liệt, Bí Uyên mở ra mấy khung Q liền, sau đó chọn vào “từ chối toàn bộ”, lúc này mới có cơ hội đi tới từng cái một.
○○○
Tiểu V: Lam sư huynh, nghe nói đại sư huynh gần đây phải đi công tác.
Tiểu V: sư huynh anh có đó không?
○○○
Bí Uyên liếc nhìn, thời gian gửi tin là đêm qua. Tối thứ sáu, Tiểu V thường có thói quen trò chuyện với cậu một hồi.
○○○
Lam xoa xoa: đúng vậy, hai ngày này anh ấy họp ở Hàng Châu.
Tiểu V: a sư huynh anh lên rồi à.
Tiểu V: mắt lé, anh quả nhiên có thể hiểu rõ động thái của đại sư huynh hơn so với bất kỳ ai ╮(╯▽╰)╭ .
Lam xoa xoa: o(╯□╰)o .
○○○
Bí Uyên kỳ thực là muốn đáp lại “囧”, không nghĩ tới phần mềm nhập vào ở lap của Ly Đồ rất săn sóc đánh ra một cái emo này, Bí Uyên thật vui vẻ mà vứt bỏ cái emo 囧.
Đáp lại vài chuyện của tổ kịch, Tiểu V còn chưa có tin tức gì mới, Bí Uyên bắt đầu dạo chơi, chỗ có thể dạo cũng chẳng qua là diễn đàn kịch của Ly Đồ và diễn đàn fan của mình mà thôi.
○○○
Diễn đàn fan ───.
Lam xoa xoa: 0V0.
Fan A: Lam ngốc mụ!
Fan B: chính chủ!
Fan C: chính chủ chính chủ!
○○○
Mà diễn đàn tổ kịch ───
Lam xoa xoa: 0v0.
Đạm Ngữ: oa thao Lam tiểu thụ, đã thấy cậu xuất hiện rồi nhá.
Cô A: tiểu thụ nhà đại thần, chào buổi tối XD.
Cô C: Lam tiểu thụ hảo oa oa LOL.
Bí Uyên phân biệt mà chào mỗi người một câu ‘Mọi người chào buổi tối’.
○○○
Vì thế diễn đàn fan ───.
Fan A: ngốc mụ, chào cậu nhé ~.
Fan B: chính chủ đã lâu không gặp cậu (⊙o⊙).
Fan C: chính chủ cậu đã vắng vẻ chúng tôi lâu rồi nhé ~~~~(>__<
○○○
Bí Uyên nhìn giọt nước nhỏ rơi từ tóc Ly Đồ xuống, rơi trên bàn phím laptop, vội lấy khăn mặt, Ly Đồ quay đầu lại liếc thấy khăn mặt trong tay cậu, lại quay đầu lại đánh chữ.
Bí Uyên rất ngoan rất tự giác mà lau tóc giúp Ly Đồ đang chiếm QQ của mình. Giống như bình thường sư huynh vẫn sờ đầu mình vậy, việc này có tính là phong thủy chuyển dời không nhỉ, Bí Uyên lau tóc rất nhẹ, một bên thì nghĩ đến đâu đâu rồi ấy.
○○○
Tiểu V: anh không phải nhị sư huynh, anh là đại sư huynh đúng không đúng không.
Lam xoa xoa: ngoan.
Tiểu V: à há (⊙o⊙) các anh hợp thể rồi!
Lam xoa xoa: xin chú ý tìm từ.
○○○
Ly Đồ đáp lại Tiểu V xong, đúng lúc Đạm Ngữ gõ qua.
○○○
Đạm Ngữ: Lam tiểu thụ cậu cô đơn hả?”
Đạm Ngữ: lão tử hiểu mà (^o^)/~ chúng ta tới tán gẫu đê.
Lam xoa xoa: người kia không có nhà à?
Đạm Ngữ: đúng vậy ╮(╯▽╰)╭ mẹ hắn bị bệnh nên về nhà rồi.
Lam xoa xoa: sao cậu không đi?
Đạm Ngữ: để mẹ hắn thấy tôi ư? 凸, chỉ biết là bệnh còn nặng hơn (chìa 2 tay)
Lam xoa xoa: như vậy cậu cứ yên tâm thoải mái không đi phục vụ cha mẹ chồng à?
Đạm Ngữ: (giận) thao, chuyện gì vậy hả? Cậu hôm nay cứ chọc lão tử giận thế!
Đạm Ngữ: cậu không phải Lam tiểu thụ hả?
Đạm Ngữ: Ly Đồ.
Lam xoa xoa: ừ.
Đạm Ngữ: tôi nghĩ nào, cậu đăng nhập Q của Lam tiểu thụ… vì thế, các cậu đang ở cùng một chỗ phải không?
Lam xoa xoa: đúng vậy, ở Hàng Châu.
Đạm Ngữ: tôi thao, cậu còn có thể buộc chặt người ta hơn chắc? Hơn nữa giờ này mà hai cậu còn ở cùng một chỗ, hắc hắc (tà ác)
Lam xoa xoa: thuần khiết chút đi.
Đạm Ngữ: thao, lão tử yd(YY) đã nhiều năm như thế, còn thuần khiết thế quái nào được o(╯□╰)o .
Lam xoa xoa: (im lặng)
Lam xoa xoa: A Dĩ sao mà chịu được cậu (:|)
Đạm Ngữ: làm sao, đại vương nhà tôi đối với tôi một lòng yd rất hài lòng, các hạ mới là muốn người kia yd mà không được đi?
○○○
Ly Đồ quay đầu lại nhìn một chút vào bóng lưng của cái người mà treo khăn mặt của mình lại chỗ cũ, bỗng nhiên lại thở dài.
○○○
Lam xoa xoa: Đạm Ngữ, các cậu như bây giờ, thực sự là rất tốt.
Đạm Ngữ: nè nè, cậu không nên im ắng nửa ngày, vừa mở miệng đã nói lời cảm tính như thế O_O.
Lam xoa xoa: tranh thủ được gian nan như thế, hôm nay cậu còn có thể độ lượng như thế, quả là không tồi.
Đạm Ngữ: thao, hắn đêm nay đâu có nhà a, Ly Đồ cậu cũng lại đi chọc lão tử (quắc mắt nhìn trừng trừng)
Đạm Ngữ: tôi nói nè, Ly Đồ à, cậu và Lam tiểu thụ nhà cậu thực sự chưa làm gì sao?
Lam xoa xoa: … tôi cũng hi vọng có gì đó a.
○○○
Bí Uyên đã chạy lại đây, Ly Đồ tắt khung QQ đi, trả laptop lại cho Bí Uyên: “Em lại chơi đi, anh đi lấy nước quả.”
○○○
Vì thế Bí Uyên vừa ngồi xuống kích vào ava của Đạm Ngữ thì đã thấy ───
Đạm Ngữ: nè nè, nếu nói như vậy, Ly Đồ cậu sẽ không là vì để “xong” cái quá trình ghi lòng tạc dạ này mới có thể chậm rãi từng chút từng chút công thành đoạt đất chứ ( ⊙ o ⊙)! Trời ạ, lão tử lại có thể dùng cái từ quỷ dị như là “ghi lòng tạc dạ”!
Lam xoa xoa: ⊙﹏⊙b hãn.
Lam xoa xoa: Đạm Ngữ cậu nói cái gì…
Đạm Ngữ: Lam xoa xoa?
Lam xoa xoa: đúng vậy, tôi quay lại rồi nè.
Đạm Ngữ: không có gì không có gì, lão tử chưa nói gì cả ~(≧▽≦)/~.
○○○
Bí Uyên nhìn khung chat, quay đầu lại nhìn Ly Đồ còn đang ở trong phòng tắm chưa có ra, không tự chủ được mà xem lại khung lưu trữ cuộc nói chuyện ban nãy. Xem lại những lời Đạm Ngữ, Bí Uyên cảm thấy tim mình đập có hơi nhanh.
.:22:.