Có lẽ chương này xưng hô có hơi lộn xộn chút, holy giải thích chút trước khi vô truyện ha
Trầm Tiêu -> Sở Tô: tôi – cậu (vì mình nghĩ lúc này hai người cũng chưa quá quen thuộc với nhau, anh Tiêu chỉ mới cảm thấy em nó có vẻ thú vị thôi, khi nào hai người chính thức qua lại mình sẽ đổi xưng hô)
Sở Tô -> Trầm Tiêu: Lúc chat với nhau: Tôi – anh (vì bé ngoài mặt vẫn chỉ mới nói chuyện với nhau, anh chưa biết bé đã thầm yêu anh từ lâu)
Lúc Sở Tô suy nghĩ và độc thoại nội tâm: Anh – em (Vì lúc này bé chỉ đang nói cho mình mình nghe, thế nên để vậy để thể hiện tình cảm của bé dành cho anh)
Hết rồi, hihiVăn Ý Tô: QQ cũng không phải anh muốn thêm, muốn thêm liền có thể thêm.
Tiếu Thần bắt đầu cho rằng Văn Ý Tô bị chính mình dọa sợ chạy, trong nhóm sau khi chính mình xuất hiện toàn bộ tựa như ăn ý đều trầm mặc, không nghĩ đến đợi một hồi còn có thể nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, sau khi nhìn thấy tin nhắn nhịn không được thất thanh nở nụ cười, đang chuẩn bị gõ một câu gửi qua, tin nhắn bên kia lại đến.
Văn Ý Tô: Ngại quá, mới vừa rồi bị hack acc.
Tiếu Thần đem câu vốn đã đánh xong liền xóa bỏ.
CX: Ừ, không có việc gì, hiện tại tôi dùng chân ái, đem QQ của cậu đổi trở về.
–Ta kháo, kỳ thực đại thần anh mới là bị hack acc đi? Buông đại thần ra, để cho ta tới!!!!
Sở Tô nhìn những lời này yên lặng thổ tào, lúc này Lâm Tưởng Thất gửi tin nhắn cho cậu.
Tiểu Thất: Tiểu Quai, hôm này Di Nhạc tìm tớ nói Trầm Tiêu đáp ứng nhận chủ dịch , lúc đó vội ra ngoài không có nói với cậu được, hiện tại cậu vẫn ổn chứ?
Văn Ý Tô: Không có việc gì…. Bây giờ tớ muốn hát.
Tiểu Thất: ⊙▽⊙ Hửm? Nhìn thấy đại thần hưng phấn như vậy?!
Văn Ý Tô: Đàn ông khóc đi khóc đi khóc đi cũng không phải lỗi….
Tiểu Thất: ….
Văn Ý Tô: Tớ cảm thấy tớ cần an tĩnh một chút.
Tiểu Thất: Tớ cũng cảm thấy như vậy.
Sở Tô tắt đi khung chat nói chuyện với Lâm Tưởng Thất, sửng sờ nhìn Trầm Tiêu trước cửa sổ khung chat, đối phương không có lại gửi tin nhắn, cái hình đầu QQ cũng tối sầm xuống, không biết là đang đợi cậu đáp lại hắn, hay là đã out.
Cái người này vẫn luôn là mơ ước của cậu, tìm cậu ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, khi cậu còn chưa có phản ứng xong chuyện Trầm Tiêu đáp ứng nhận kịch, tin tức Trầm Tiêu ở trong cái đàn này liền đem cậu tạc hôn mê, lượng tin tức quá lớn, có chút tiêu hóa khó khăn, đối mặt với tình huống như vậy Sở Tô u buồn, đại thần chủ động tìm cậu, cậu là muốn nhào tới hóa giải tương tư, hay là cao quý lãnh diễm làm cho sama ở đâu liền quay về nơi đó?
Vế sau rõ ràng không có khả năng a!! Đại thần đều đưa đến cửa còn buông tha cậu quả thực là bị điên có được không?!!
Nghĩ thông suốt Sở Tô rất nhanh nhấn thêm bạn QQ Trầm Tiêu, bên kia cũng rất nhanh thì có phản ứng, báo đồng ý thêm bạn, chứng minh là đại thần ẩn thân chứ không có logout, thấy tin nhắn thêm bạn thành công trong lòng bạn học Tiểu Quai nhịn không được kích động, đại thần anh phỏng chừng là đang chờ ta đi, chờ ta đi, ngao ngao ta tới đây ~
Nội tâm kích động như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong sông nhỏ, Sở Tô tiện tay đem ghi chú của Trầm Tiêu đổi thành [Em có biết anh đang đợi em không], sau đó mới mở khung chat gửi tin nhắn cho Trầm Tiêu.
Em có biết anh đang đợi em không: Xin chào, Lão Đại.
Văn Ý Tô: Xin chào Đại thần, tạm biệt đại thần.
Em có biết anh đang đợi em không: ….
Văn Ý Tô: …..
Sở Tô quả thực muốn khóc, ý niệm muốn băm rụng tay càng xung động mãnh liệt hơn, vì cái lông gì cứ tiện*(tiện của ti tiện) tay như vậy, vì cái lông gì đại não cứ không lịch sự như vậy!! Đối diện với đại thần Trầm Tiêu cậu yêu mến như nước sông cuồn cuộn! Là Tiêu ca mà mày nằm mơ cũng muốn áp đảo nghe hắn dùng thanh âm trầm thấp kia mà thở gấp a!
Nhìn tên đại thần, em có biết anh đang đợi em không, có biết anh đang đợi em không, anh đang đợi em không, đợi em không…
Đại thần đang đợi mày a, Tô Tiểu Quai không nên khinh thường lên đi!!
Văn Ý Tô: Khụ! Hiện tại hack acc quá càn rỡ, đại thần tìm tôi có chuyện gì không?
Em có biết anh đang đợi em không: Ừ, quá càn rỡ, chuyên môn hack acc của cậu ^_^
Văn Ý Tô: ….
Đại thần, anh buông tha mấy chữ đó đi, có cái gì anh cứ hướng đến tôi!
Em có biết anh đang đợi em không: Chủ yếu là muốn cùng cậu nói về trao quyền kịch truyền thanh của , mặt khác lại nói, kỳ thực tôi là fan của cậu.
Văn Ý Tô: Đại thần, đừng làm rộn….
Em có biết anh đang đợi em không: Hửm? Tin tưởng tôi, tôi là nghiêm túc.
Tin tưởng tôi, tôi là nghiêm túc…. Là nghiêm túc…. Nghiêm túc…. Thực sự…..
Vua bổ não Sở Tô tự động đem chữ viết chuyển hóa thành giọng nói, trong đầu cứ vòng vo đại thần dùng thanh âm của hắn mê hoặc lớn nhỏ già trẻ đối với cậu mà nói, tin tưởng tôi, tôi là nghiêm túc.
Tôi là nghiêm túc, cùng tôi cùng một chỗ đi.
MN, câu nói phía sau kia là cái gì, một chút cũng không đáng tin cậy, phê bình!!
Mặc dù đối phương nói như vậy, nhưng Sở Tô vẫn đang cảm giác quá không chân thật, cái loại cảm giác này giống như là nằm mơ nhiều hơn, đột nhiên phát hiện mộng thành sự thật, chỉ là mình đã không biết là mơ hay là thực, trầm mặc châm chước một hồi, Sở Tô mới trả lời đối phương.
Văn Ý Tô: Cảm ơn, kỳ thực tôi cũng rất thích đại thần phối kịch, bốn bộ đều rất thích, tôi cũng rất nghiêm túc, thực sự.
Tiếu Thần thấy lời của đối phương có chút xúc động, mặc dù chỉ là tự thuật rất bình thản, nhưng hai chữ phía sau cùng kia lại có thể cảm giác cậu ấy rất nghiêm túc, nghĩ đến những lời mà Di Nhạc đã nói, có lẽ đối phương thực sự là fan của mình đi.
Em có biết anh đang đợi em không: Ừ, tôi biết.
Kháo, anh biết, anh biết cái lông a, anh có biết lão tử vì anh quần áo dần dần rộng hơn người dần dần gầy gò không, anh có biết lão tử vì anh cửa vào động hủ sâu như biển từ nay về sau giới tính chỉ là người qua đường không, anh có biết lão tử vì anh….
MN, Trầm Tiêu cái gì anh cũng không biết, nhưng cho dù như vậy em vẫn là vui vẻ chịu đựng.
Sở Tô ở trước mặt người khác vĩnh viễn đều là chói mắt như vậy, cậu ưu tú tự tin, bất kể trong mắt người lớn hay là thầy giáo đều là học sinh chất lượng tốt, cậu có thể ở trước mặt bất kỳ ai chậm rãi nói chuyện, chữ chữ như châu ngọc, mà giết người không thấy máu.
Thế nhưng duy nhất chỉ ở trước mặt Trầm Tiêu lại không được, giống như bây giờ vậy chỉ là đơn giản trả lời một câu Sở Tô đều phải ngẫm nghĩ mấy lần, ở trước mặt người mà cậu thích, cậu theo bản năng hạ thấp chính mình.
Chẳng lẽ mình vẫn là thích hợp góc 45o sao? Trầm Tiêu, anh chính là để cho lão tử bạo tàn hoa cúc của anh cũng không đủ a, Sở Tô hung tợn nghĩ, nghĩ đến năm đó một bầu nhiệt huyết của chính mình đối văn nghệ toàn bộ đều chuyển đổi cho Trầm Tiêu, lâu như vậy đến nay hắn ta một chút cũng không biết, giữa lúc cậu oán niệm càng ngày càng sâu, hầu như muốn đem ý tưởng “Bạo tàn hoa cúc của đối phương một lần” chuyển thành hành động, một câu nói của đại thần Trầm Tiêu liền chữa khỏi cho cậu.
Em có biết anh đang đợi em không: Nếu như tôi nói muốn chủ dịch vai Bách Lý Kiền, cậu nguyện ý không?
Sở Tô dựa lưng vào ghế, chậm rãi giơ tay lên che mắt của mình, đối với tình huống hiện tại có chút không biết làm sao, cho đến nay chuyện kỳ vọng cũng không dám kỳ vọng, đột nhiên lại thành sự thật, người cậu thích đối với cậu nói mong muốn phối văn của cậu, hỏi cậu có nguyện ý hay không.
Như thế nào có thể không muốn, Trầm Tiêu, anh có biết em đang đợi anh không?
Văn Ý Tô: Vì sao?
Trầm Tiêu rất nhanh thì trả lời cậu, tựa như đang chờ cậu hỏi.
Em có biết anh đang đợi em không: Viết rất hay, tôi rất thích, ừm, nhất là cảm tình của Mộ Khinh Y và Bách Lý Kiền ở chung, kết cục sau cùng khiến cho tôi có cảm xúc rất sâu, may mà bọn họ không có bỏ lỡ nhau.
Sở Tô không có cùng ai nói qua, cả câu truyện cậu cảm động nhất, vui vẻ nhất cũng là khó chịu nhất chính là thời điểm sau khi hai người tương phùng, bọn họ hứa hẹn lẫn nhau, đó cũng chính là cuộc sống mà cậu kỳ vọng nhất, thế nhưng người cậu mong muốn kia lại xa không thể tưởng.
Văn Ý Tô: Ta từ những thứ không đáng cứu trong lúc hoạn nạn không bằng quên đi giang hồ này, Bách Lý Kiền, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một câu, chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ sao? Nếu như không thể, như vậy cả cuộc đời này cũng không muốn gặp lại nhau.
Cậu không tự chủ được gõ một đoạn lúc Mộ Khinh Y đối Bách Lý Kiền nói, thiếu niên kiêu ngạo cao cao tại thượng kia hướng nam nhân tôn quý nói ra, quật cường mà quyết tuyệt.
Em có biết anh đang đợi em không: Mộ Khinh Y, cả đời Bách Lý Kiền ta nguyện cùng ngươi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.
Bách Lý Kiền, nam nhân tôn quý nhất Chu quốc này, rốt cuộc sau cùng làm cho hắn nói đùa một câu kia “Nếu được Khinh Y làm bạn, mất thiên hạ thì có là gì” trở thành sự thật, buông tha thiên hạ dễ như trở lòng bàn tay, chắp tay cùng núi sông, cùng Mộ Khinh Y đạp bước giang hồ, sau cùng quy ẩn sơn lâm.
Văn Ý Tô: …. Anh cũng là bị hack acc sao?
Ta kháo! Tô Tiểu Quai cậu đừng phá hư bầu không khí có được hay không a, cậu đồ thiên nhiên ngốc đáng khinh này!
Tiếu Thần nở nụ cười, Lão Đại, cao lãnh đã nói đâu, cậu như nào lại manh như vậy, độc giả của cậu có biết hay không?
Em có biết anh đang đợi em không: Ừ, bị Bách Lý Kiền hack acc rồi, người cổ đại vậy mà hiểu chơi QQ, thật là cao cấp.
Văn Ý Tô: ….
Đại thần anh vậy mà lại đang nói đùa, cao cấp hơn.
Văn Ý Tô: Đại thần năm đó anh thế nào lại lui ẩn?
Sở Tô vẫn là không nhịn được vẫn muốn hỏi vấn đề đó, dù sao năm đó tâm ban đầu của chính mình viết tiểu thuyết vốn chính là đối phương.
Em có biết anh đang đợi em không: A, lúc đó mới vừa tiếp nhận công việc nên khá bận rộn cũng không có thời gian rãnh.
Em có biết anh đang đợi em không: Di Nhạc đề cử tiểu thuyết của cậu cho tôi, may là hiện tại tôi cũng rãnh rỗi, nếu không liền bỏ qua cậu rồi.
Nếu không liền bỏ qua cậu rồi…. Nếu không liền bỏ qua cậu rồi…. Nếu không liền bỏ qua cậu rồi!! Vậy cũng chính là chúng ta còn chưa có bỏ lỡ nhau!!
Tô Tiểu Quai muốn bạo lực rồi, nhìn máy tính một trận phiền muộn, đại thần, anh nói chuyện như vậy làm cho người ta hiểu lầm thực sự không có vấn đề sao, anh đừng ép em ra tay a!!! Em vừa ra tay không thành công liền thành thụ a!!!!