Thẩm Mạc Thành trầm mặc nghe cậu nói xong, tay cầm tách trà lại buộc chặt thêm, hắn ta chậm rãi lên tiếng hỏi, “Cậu ấy …. Là ai?”
Vừa mới dứt lời, toàn bộ phòng riêng lâm vào bầu không khí tĩnh mịch, ba người cũng không có mở miệng nói chuyện nữa, an tĩnh đến cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy. Sở Tô sau khi nghe thấy lời hắn ta nói vùng xung quanh lông mày ninh vặn lại, sắc mặt có chút trầm, cái loại cảm giác này giống như đấm một quyền vào bông, vừa rồi cậu chất vấn giống như một câu chuyện cười, đối phương căn bản ngay cả người cậu nói tới là ai cũng không biết.
Nhìn biểu tình trầm mặc của Thẩm Mạc Thành, cũng không giống như là đang nói giỡn với cậu, cảm giác trong lòng Sở Tô càng nặng nề hơn, hôm qua sau khi mình biết đến sự tồn tại của đối phương vẫn muốn hỏi, cùng chuyện muốn biết đột nhiên lại trở nên đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
“Nói cho tôi biết, người cậu đang nói tới là ai?!” Không có nhận được câu trở lời của cậu, Thẩm Mạc Thành lại mở miệng hỏi, lúc này đây thanh âm mang theo vội vàng mà chính hắn ta cũng không ý thức được, hắn ta không biết Sở Tô là đang nói về ai, thế nhưng hắn ta rõ ràng cảm giác được lúc mình nghe thấy cái tên đó trong lòng rung động, còn có chút đau đớn co rút như có như không, đáy lòng hắn ta bức thiết muốn biết người kia là ai.
“Ngoại trừ phật châu, ngài có phải còn có một tấm bảng gỗ nhỏ hay không.” Sở Tô suy nghĩ một chút lại hỏi, “Bên trên có tên La Thiếu Hằng.”
Thẩm Mạc Thành không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn ta đã cho Sở Tô biết đáp án, hắn ta lẳng lặng nhìn Sở Tô, trên mặt đã không có một tia lạnh lùng nào mà là sinh ra phần tìm tòi nghiên cứu, như là đang hỏi Sở Tô tại sao lại biết. Quả thực hắn ta có một tấm bảng gỗ, thế nhưng tên trên mặt lại không rõ lắm có phải là La Thiếu Hằng không, bởi vì tấm bảng gỗ đã bị thiếu một lỗ hổng lớn, tên phía trên tấm bảng cũng không còn thấy rõ ràng nữa, vẫn là nghiên cứu tỉ mỉ mới nhận ra đúng là có một chữ Hằng.
Sở Tô bình tĩnh nhìn hắn ta một hồi mới tiếp tục hỏi, “Mười năm này ngài ở đâu?” Trải qua kết luận sơ bộ vừa rồi của cậu đối phương là Thẩm Mạc Thành mà cậu nghĩ kia, thế nhưng cậu muốn biết mười năm này Thẩm Mạc Thành đi nơi nào, tại sao phải biến mất, lại tại sao không biết La Thiếu Hằng.
Sau khi đối phương nghe thấy câu hỏi của cậu cũng không trả lời, chỉ là nhìn kỹ cậu, như là đang suy đoán nguyên nhân cậu hỏi chuyện này. Sở Tô cười lạnh, nói, “Ngài đã không muốn trả lời, như vậy chúng ta cũng không cần thiết lại nói nữa, La Thiếu Hằng là ai cũng cùng ngài không có quan hệ.”
Cùng ngài không có quan hệ.
Bốn chữ này từ trong miệng Sở Tô nói ra lại như là nện vào trong lòng của Thẩm Mạc Thành, khiến cho hắn ta một trận khó chịu, rõ ràng không biết cậu nói tới ai, thế nhưng cái loại lý do thoái thác quan hệ của hai người khiến cho hắn theo bản năng chống cự, trong lòng hắn theo bản năng không muốn chặt đứt khả năng biết được tin tức duy nhất từ người này.
“Ở bệnh viện.” Hắn ta vươn tay vuốt ve phật châu trên cổ tay, đầu ngón tay dừng lại một chỗ phía bên trên có khắc chữ, nơi đó giống như Sở Tô đã nói, có khắc một chữ [Hằng], chữ viết khắc rất sâu, như là sợ nó sẽ theo thời gian trôi qua không còn rõ nữa.
Sở Tô sửng sốt một chút, “Có ý gì?”
“Mười hai năm trước phát sinh một sự cố, tôi trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện mười năm, hai năm trước mới tỉnh lại.” Thẩm Mạc Thành nói, nào biết hắn ta vừa dứt lời Sở Tô lại thốt ra một câu cắt đứt hắn, “Không có khả năng!!”
Sở Tô nói quá mức kiên quyết, đối câu trả lời của hắn ta tựa như đang nghe kể một câu chuyện cười, khiến cho Thẩm Mạc Thành nhíu mày, tiếp đó lại nghe cậu nói, “Mười hai năm trước ngài rõ ràng là ở nội thành A, hai năm qua từ năm 20xx đến năm 20xx ngài luôn ở nơi đó, phật châu trên tay ngài là La Thiếu Hằng đưa cho ngài, phía trên đó còn có tên của chú ấy, còn có hai người các ngài cùng đi chùa Vân Sơn khắc tấm bảng gỗ, nếu như ngài nói ngài lúc đó ở bệnh viện, như vậy tại sao trên người ngài lại có hai thứ này? Hay là ngài muốn nói ngài cũng không phải người kia mà tôi nói đến, như vậy hai thứ này ngài là như nào mà có được?”
Khẩu khí Sở Tô có chút gây sự, cậu càng không tin chuyện Thẩm Mạc Thành ở bệnh viện này, là xảy ra ở thời điểm mười hai năm trước, nếu quả thực như hắn ta nói, vậy phật châu trên tay hắn ta cùng tấm bảng gỗ lại giải thích như nào.
“Chùa Vân Sơn ….” Thẩm Mạc Thành thấp giọng đọc tên cái địa danh này, cảm thấy có chút quen tai, lập tức nhớ tới đầu năm nay chính hắn ta đi qua một lần, ngay từ đầu hắn ta cũng không biết đến cái chỗ này, có một lần trong đầu lại đột nhiên hiện lên cái tên này, lúc đầu hắn ta cũng không có để ý tới, sau lại số lớn nhớ tới càng lúc càng nhiều, trong lòng có loại cảm giác mãnh liệt muốn đến chỗ đó nhìn xem, vì vậy cho người đi thăm dò một chút, không nghĩ tới chỗ đó thật có tồn tại, sau đó hắn ta đi đến, lúc đến chỗ đó hắn ta phát hiện đáy lòng vẫn lạnh lùng của mình như là tìm được một nơi thuộc về, nơi đó khiến cho hắn ta cảm thấy rất an tĩnh, rất an lòng.
Nhưng là không hơn, hắn ta không có nhiều cảm giác hơn nữa, chỉ coi như là người ở trần thế lâu quá, lây dính tranh đấu danh lợi nhiều lắm, trong lòng tìm kiếm đối lực lượng trấn an của nhà Phật mà thôi. Mà bây giờ Sở Tô lại nhắc tới chỗ này, chẳng lẽ mình cùng nơi đó thực sự có liên quan gì sao? Mặt khác giống như cậu nói, phật châu và tấm bảng gỗ trong tay mình lại là như nào có được, hắn ta nhớ là từ lúc tỉnh lại phật châu đã được đeo ở trên tay. Cúi đầu trầm ngâm, hắn ta nhìn về phía Sở Tô, “Tôi không rõ làm chuyện mà cậu nói, thế nhưng tôi không có ký ức trong mười năm hôn mê, về phần phật châu và tấm bảng gỗ ….. Từ lúc tôi tỉnh lại đã có chúng ở bên người.”
Ý tứ chính là hắn ta cũng không biết ở đâu ra.
Sở Tô vừa nghe xong định hỏi hắn ta cái gì, Tiếu Thần ở bên cạnh ngăn lại, cậu không hiểu nhìn sang, chỉ thấy Tiếu Thần cho cậu một ánh mắt bình tĩnh chút, sau đó hỏi Thẩm Mạc Thành, “Tuy rằng tôi không biết chuyện của Thẩm tổng cùng chú của Sở Tô, cũng chính là chuyện của La Thiếu Hằng lúc đó, thế nhưng vừa nghe hai người đối thoại cũng đại khái đoán được một ít, mặt khác đối với chuyện Thẩm gia của ngài tôi cũng hiểu rõ hơn chút so với Sở Tô, tôi muốn hỏi Thẩm tổng, ngài xác định ngài là mười hai năm trước hôn mê sao? Theo tôi được biết, Thẩm gia là mười năm trước mới đối ngoại tiết lộ chuyện ngài nằm viện, cho dù là công tác bảo mật làm tốt, cũng không có khả năng một chút tiếng gió thổi cũng không lộ.” Tiếu Thần dừng một chút, nói tiếp, “Nói cách khác, ngài đã nói ngài không có ký ức trong mười năm này, như vậy chúng ta là không phải có thể đặt giả thuyết theo lời Sở Tô nói ngài mười năm trước ở A thị, cũng là lúc mới xảy ra sự cố.”
Kể trong cuộc thì u mê, những lời này vẫn luôn không có sai, cũng rất phù hợp tình huống hiện tại của Thẩm Mạc Thành và Sở Tô. Sở Tô cùng La Thiếu Hằng quan hệ tốt, ở trong lòng của cậu, La Thiếu Hằng thậm chí còn cho cậu cảm giác thân cận hơn so với Sở Nghiệp, đối với chuyện La Thiếu Hằng lại tự ngược mà chờ đợi mười năm trước, cậu vừa đau lòng cũng bất đắc dĩ, cậu cùng những người khác giống nhau, cho rằng Thẩm Mạc Thành đã chết, cho nên mới trải qua nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức, hiện tại đột nhiên phát hiện đối phương lại còn sống, hơn nữa sống rất tốt, ngay cả La Thiếu Hằng là ai cũng đều đã quên mất, ngọn lửa trong lòng cậu thoáng cái đã bị đốt lên, cũng liền xem nhẹ nguyên nhân Thẩm Mạc Thành nói cùng chuyện mà cậu biết xuất hiện sự khác biệt. Mà Thẩm Mạc Thành lại càng đơn giản hơn, hắn ta không có ký ức trong lúc hôn mê, càng không biết quá khứ mà Sở Tô nói, tự nhiên cũng sẽ không cùng cậu nghĩ đến cùng một vấn đề. Tiếu Thần lại không giống, hắn rất lãnh tĩnh nghe xong đối thoại của hai người, tối qua cũng từ Sở Tô biết được ít chuyện liên quan đến La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành, quan trọng nhất là trên tay hắn còn có một ít tin tức bên trong Thẩm gia, cứ như vậy không khó nghĩ đến giữa hai người bọn họ nói chuyện xuất hiện chỗ nào khác nhau.
Sở Tô và Thẩm Mạc Thành đều là người thông minh, trải qua hắn nhắc tới một chút liền phản ứng lại, trong lòng Sở Tô kinh ngạc, nhìn về phía Thẩm Mạc Thành, thấy hắn ta cũng cúi đầu suy nghĩ cái gì, liền hỏi, “Có phải ngài đem chuyện xảy ra ở A thị hai năm trước cũng đều quên? Kỳ thực căn bản ngài không phải xảy ra chuyện vào mười hai năm trước, ngài chỉ là sau khi tỉnh lại quên mất chuyện xảy ra hai năm đó mà thôi, mười năm trước ngài ở ngoại ô thành phố A khu Âu Sơn xảy ra tai nạn xe cộ, ngay lúc đó kết quả là xe hư người chết, nhưng sự thực là ngài cũng không chết, mà là trở thành người thực vật.”
Sở Tô nói như là vạch một vết thương trong ký ức Thẩm Mạc Thành, hắn ta nhắm mắt lại, hồi tưởng tình cảnh mình tỉnh lại ở bệnh viện, lúc đó hắn nằm ở trên giường bệnh lâu lắm, đầu óc tựa như cái giếng đã khô cạn, hai ngày sau mới chậm rãi nhớ tới chuyện mình bị ám toán. Sau cùng hắn ta cũng chỉ nhớ tới con hẻm nhỏ bừa bộn kia, chuyện về sau hắn ta lại nghĩ không ra, ở trong trí nhớ của hắn ta, lúc vừa tỉnh lại đã ở bệnh viện, biết được từ miệng bác sĩ chính mình lại nằm ở trên giường bệnh mười năm, hắn ta chỉ cảm giác mình tựa như ngủ một giấc thật lâu, không nghĩ tới vậy mà qua nhiều năm như vậy, lúc đó Thẩm gia lấy lý do thoái thác cho hắn là gia tộc có người phản bội, mới có thể dẫn đến hắn ta gặp chuyện không may, khi bọn họ đến hiện trường phát hiện hắn đã hôn mê, giấc ngủ này liền chính là mười năm.
“Không, không phải là như vậy.” Sở Tô sau khi nghe xong lắc đầu, “Người nhà ngài nhất định là đang che dấu cái gì, nếu như ngài thật trở thành người thực vật, như vậy chắc chắn sẽ không phải là sự cố xảy ra ở mười hai năm trước, mà là phát sinh tai nạn xe cộ mười năm trước, chuyện phát sinh sự cố mà ngài nói lúc mười hai năm trước, ta không có đoán sai, chính là vào lúc đó chút của tôi nhặt được ngài trở về.”
“Chú cậu nhặt tôi trở về?” Thẩm Mạc Thành trong lòng có chút xúc động, hắn ta suy nghĩ một chút, lại phát hiện mình đối với chuyện mà Sở Tô nói vẫn không có ấn tượng.
Sở Tô gật đầu, sau đó nghĩ tới một việc, “Tôi nhớ tới, chú ấy đã từng nói, lúc đó ngài bị thương rất nặng, nằm hai ngày mới có thể tỉnh lại, nhưng lúc ngài tỉnh lại ngoại trừ tên mình ra cái gì ngài đều không nhớ rõ.”
“Cậu là nói lúc đó tôi mất trí nhớ?” Thẩm Mạc Thành sửng sốt một chút, hắn ta không rõ lắm lời Sở Tô nói có thật hay không, nếu như những lời này mà từ người khác đến nói, hắn ta nhất định sẽ cho là người đó bị điên rồi, nhưng Sở Tô lại không giống, bộ dáng của Sở Tô khiến hắn ta có chút quen thuộc không nói được. Mà hắn ta phát hiện lúc mình nghe thấy ba chữ La Thiếu Hằng rất thân thiết, cái loại thân thiết này không giống cùng với người Thẩm gia, người Thẩm gia tuy rằng ngoài mặt là người một nhà, thế nhưng bên trong lại lục đục gièm pha nhau nhiều không kể xiết, ngược lại loại thân thiết cùng La Thiếu Hằng này càng nhiều hơn chính là một loại an tâm, khiến cho trong lòng hắn ta không tự chủ được mềm mại thân thiết, hắn ta rõ ràng cảm giác được chính mình đối với cái tên này không có phòng bị chút nào.
“Tôi đoán chắc là lúc La Thiếu Hằng nhặt được ngài thì ngài đã mất đi tất cả ký ức, thế nhưng sau đó một hồi tai nạn xe cộ dẫn đến ngài hôn mê, lúc tỉnh lại thì ngài đã khôi phục trí nhớ, nhưng lại mất đi ký ức hai năm.” Tiếu Thần nói ra suy đoán ở trong lòng của hắn, cái loại giải thích này rất thích hợp đối với tình huống hiện tại.
Thẩm Mạc Thành trầm mặc, đối với hai năm Sở Tô nói hắn ở A thị không có bất kỳ ấn tượng nào, về phần phật châu cùng tấm bảng gỗ cũng từng muốn đi điều tra lai lịch, bất quá bởi vì trong lúc hôn mê thời gian nằm trên giường bệnh rất dài, đại bộ phận cơ năng trên thân thể của hắn ta đều chậm chạp rất nhiều, không ít khí quan bên trong cũng suy yếu theo, hai năm trước lúc hắn ta tỉnh lại, chỉ là muốn khôi phục cũng phải tốn một năm, ngoại trừ khôi phục ra đầu óc vận chuyển bình thường không bao lâu sau hắn ta bắt đầu bắt tay vào làm bố trí tẩy trừ thế lực phản loạn ở Thẩm gia, tốn gần hai năm mới tẩy sạch Thẩm gia, mãi cho đến năm nay mới chính thức đem quyền lực phân tán nắm trong tay.
Nói đến đây, Sở Tô cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu phức tạp nhìn Thẩm Mạc Thành thần tình khó lường, trong lòng có chút giãy dụa, đối phương đã quên hết chuyện lúc xưa không còn chút nào, La Thiếu Hằng cũng trải qua cuộc sống một mình nhiều năm như vậy, thậm chí gần đây thời điểm chú ấy nhắc đến Thẩm Mạc Thành cũng đã rất bình tĩnh, tựa như là đã tiếp nhận chuyện Thẩm Mạc Thành đã mất là sự thật. Sở Tô mặc dù biết trong lòng La Thiếu Hằng khẳng định vẫn là không bỏ xuống được, thế nhưng chú ấy có thể làm được đến vậy đã là rất tốt rồi, nhưng lúc này chính mình lại phát hiện Thẩm Mạc Thành căn bản không có chết, cậu đột nhiên có chút mờ mịt cứ tùy tiện như vậy đến gặp đối phương có đúng hay không, nếu như hắn ta đã quên hết, tiếp tục như vậy có thể đối hai người bọn họ tốt hơn một chút hay không.
Tiếu Thần như là đoán được trong lòng cậu xoắn xuýt, trấn an nắm tay cậu, ý bảo cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này Thẩm Mạc Thành vốn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, “Cậu ấy… vẫn tốt chút?”
Hắn ta cũng không nói tên gì, thế nhưng Sở Tô biết hắn nói tới là ai.
“Hiện tại vẫn ổn.” Sở Tô đáp.
Lời của cậu khiến Thẩm Mạc Thành nhíu lại mày, hỏi, “Hiện tại vẫn ổn là có ý tứ gì?”
“Khoảng thời gian không tốt đã qua.” Sở Tô nhẹ giọng nói, như là đang thở dài, lời này của cậu khiến cho vùng xung quanh lông mày của Thẩm Mạc Thành nhăn càng sâu hơn, vội vàng muốn mở miệng hỏi cái gì, thế nhưng mở miệng nói một chữ cậu ấy rồi lại dừng lại, vẻ mặt vốn lạnh lùng đối hai người đột nhiên xuất hiện loại cảm giác mờ mịt, hắn ta cúi đầu lấy tay đè huyệt thái dương, nơi đó truyền đến đau đớn khiến hắn ta hít vào một hơi.
Dáng vẻ của hắn ta làm cho Sở Tô nhớ tới trước đây lúc La Thiếu Hằng nhắc tới Thẩm Mạc Thành rất giống nhau, suy nghĩ một chút, nói với hắn ta, “Ngài muốn nhìn chú ấy không?”
Động tác Thẩm Mạc Thành ngừng lại, bỗng dưng ngẩng đầu, thanh âm mang theo một tia không xác định, “Ý của cậu là?” Hắn ta vẫn như cũ nhớ không nổi người Sở Tô nói là ai, thế nhưng dục vọng dưới đáy lòng rất chân thực, hắn ta muốn thấy cái người gọi La Thiếu Hằng kia.
Sở Tô mím môi một cái, không biết làm như vậy có đúng hay không, nhìn hắn ta một hồi, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra mở thư viện ảnh, mở tấm hình trước đây cậu chụp cho La Thiếu Hằng ra, yên lặng đưa qua cho hắn ta.
Đó là tấm hình chụp sườn mặt, mấy năm trước Sở Tô thừa dịp La Thiếu Hằng vẽ mà chụp lại, lại nói tiếp La Thiếu Hằng đã thật lâu không hề động tới bút vẽ tranh, người an tĩnh ôn hòa đột nhiên một lần nữa vẽ lại giống như La Thiếu Hằng làm bạn bên cạnh cậu lớn lên từ nhỏ trong trí nhớ, phảng phất người lúc mất đi Thẩm Mạc Thành gần như hỏng mất đã đi rồi, hình ảnh an tĩnh tốt đẹp như thế khiến cho Sở Tô nhịn không được chụp lại.
Trong hình La Thiếu Hằng mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo cuốn đến khủy tay, ngón tay thon dài cầm bút máy màu xanh biếc, đứng ở trước bản vẽ màu trắng, trên tờ giấy dụng tâm vẽ cảnh sắc trước mặt, khóe miệng của cậu ấy mang theo độ cung nhợt nhạt, tựa như món đồ đẹp đẽ nhất thế gian.
Thẩm Mạc Thành ngốc lăng nhìn người trên màn hình, có loại xung động muốn vươn tay đi chạm vào mặt của người đó, đầu có cảm giác đau mơ hồ tựa như cũng trở thành không còn đau nữa, trong lòng vốn vắng vẻ sau khi nhìn thấy người trong hình tựa như chậm rãi được lấp đầy, hắn ta bình tĩnh nhìn thanh niên đang vẽ tranh, như là giây kế tiếp cậu ấy sẽ cười nói với chính mình, “Hắc, Thẩm Mạc Thành, anh xem bức tranh của tôi vẽ như thế nào?”
–Hắc, Thẩm Mạc Thành, anh xem bức tranh của tôi vẽ như thế nào?
–Ai ai, anh đừng động a, làm người mẫu sao có thể nhích tới nhích lui a, mũi tôi vẽ cho anh đều sai lệch rồi!
–Anh ăn, mặc, ở, đi lại đều từ trong túi tiền của tôi xuất ra, vì báo đáp tôi anh chỉ có thể làm người mẫu cho tôi thôi.
— Thẩm Mạc Thành anh thế nào lại giống một người ngu si a, em chưa tan học anh không biết đi về trước à, ở chỗ này chờ lâu như vậy anh là người ngu sao?
–Thế nhưng em lại thích kẻ ngu ngốc này rồi làm sao bây giờ, Thẩm Mạc Thành, anh có muốn ở cùng một chỗ với em không, ngô, như vậy anh cũng không cần trả nợ nữa.
— Thẩm Mạc Thành….
— Thẩm Mạc Thành….
Vốn đau đầu đã có chút thuyên giảm lại trầm trọng hơn rất nhiều, Thẩm Mạc Thành hung hăng nhắm mắt lại, tay cầm điện thoại cố sức nắm chặt, xương ngón tay bởi vì dùng lực mà trở nên trắng bệch, ký ức trong đầu giống như cây đàn không ngừng bị kéo, chuỗi cảm giác không biết tên đột nhiên từ các ngõ ngách trong đầu chui ra, sau khi va chạm vào nhau lại đều tự tản ra, loại cảm giác này tựa như là trong não trống không đột nhiên bị nhồi nhét thêm vào, không ngừng nhét đồ vật vào trong đầu hắn ta, thế nhưng hắn ta lại cảm thấy còn chưa đủ, hắn ta mất đi không chỉ là những thứ này mà thôi.
“La … Thiếu Hằng…. La Thiếu Hằng ….” Theo bản năng đọc lên tên này, hắn ta siết chặt điện thoại, giống như là muốn nắm giữ cái gì, cho dù trí nhớ không nhớ nổi những chuyện khác, thế nhưng ba chữ này lại như đoàn hỏa diễm không biết tên đốt cháy đáy lòng lạnh băng của hắn ta, theo đó đốt cháy còn có linh hồn của hắn ta.