Tiếu Thần gửi tin nhắn cho Lạc Hòa xong cũng không vội mà chờ cô ấy trả lời, lấy điện thoại ra gọi điện cho Mộc Diêu để cho cô giúp mình sắp xếp một cái xe, lần này hắn dự định ở bên này đợi Sở Tô thi xong, không có xe cũng không có thuận tiện. Sau khi cúp điện thoại hắn bắt đầu lên mạng xem sơ qua tin nhắn kinh tế sắp tới, một lát sau mới reload weibo, phát hiện Lạc Hòa đã trả lời tin nhắn của hắn, trả lời còn không ít.
Lạc Hòa: Đại thần?!!! Em không nhìn lầm đi!! Chân nhân?!! Anh đồng ý phỏng vấn rồi?!!
Lạc Hòa: Xin lỗi đại thần, vừa rồi đang bận, mới nhìn đến tin nhắn, khụ, nhìn thấy nam thần của mình có hơi chút kích động, còn sợ anh nhìn không thấy tin nhắn đâu! Không nghĩ tới thực sự chờ được chân nhân, xin cho em kích động xíu xiu, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài!! Ngao ~
Lạc Hòa: Đại thần, chúng ta đến thảo luận một chút chuyện phỏng vấn đi, anh lúc nào thì có thời gian rãnh rỗi ~
Tiếu Thần gõ bàn phím, trả lời đối phương, trêu ghẹo gõ một câu.
Trầm Tiêu: Tin nhắn của Lạc Hòa đại đại quá chói mắt, rất khó không chú ý.
Lạc Hòa: Phốc, đại thần đừng gọi như vậy, gọi Lạc Hòa là được rồi, kia nha, em cũng là quá hy vọng anh tới phỏng vấn mới có thể quấy rầy anh như vậy, hy vọng anh đừng để ý. Lúc này đây anh trở về tất cả mọi người thật cao hứng, đại thần, hoan nghênh trở về.
Trầm Tiêu: Cảm ơn.
Lạc Hòa: Đại thần thêm bạn tốt với em đi, chúng ta thảo luận cụ thể một chút chuyện phỏng vấn, XXXXXXX.
Tiếu Thần chiếu theo dãy số cô ấy cho thêm bạn QQ, rất nhanh bên kia liền gửi tin nhắn qua, tên cũng giống weibo hai chữ đơn giản [Lạc Hòa].
Lạc Hòa: Xin chào đại thần ~ ai yêu, rốt cục thêm bạn được với đại thần, quả thật không thể vui vẻ hơn!! PS: Hình avatar cây tiên nhân cầu của đại thần thật là đáng yêu ~
CX: A, là thật đáng yêu, lão đại cho.
Lạc Hòa lấy tư cách lão nhân có thâm niên trong hủ nữ, lại là fan Trầm Tiêu, tự nhiên cũng biết chuyện gần đây hắn và Sở Tô hai người công khai come out, tên gọi lão đại này cũng là danh hiệu Sở Tô, lúc này thấy hắn nói như vậy nhất thời phản ứng lại hắn là đang nói ai.
Lạc Hòa: Phốc, vì sao có một loại cảm giác đang tú ân ái, đại thần em thực sự không hiểu sai đi?!
CX: Ngô.
Lạc Hòa: Lời đầu tiên chúc phúc đại thần và lão đị tu thành chính quả, em cũng là fan CP của hai người, Trầm Tô manh manh ~
CX: Cảm ơn [Khuôn mặt tươi cười]
Lạc Hòa: Đại thần lúc nào có thời gian rãnh nha, thời gian phỏng vấn thông thường là một đến một tiếng rưỡi, em có thể phối hợp thời gian với anh, anh tới quyết định (*^__^*)
CX: Gần đây các cô có nhiều người phỏng vấn không, thời gian phỏng vấn hơi dài, có phỏng vấn thuận tiện thêm tôi vào một lúc là tốt rồi.
Lạc Hòa: Dạ? Ghi phỏng vấn tuần này ngược lại có một, định là năm CV, ý của đại thần là không phỏng vấn sao? Rất hy vọng có thể được phỏng vấn anh nha.
CX: Phỏng vấn bình thường là được rồi, thứ bảy còn kịp không, nếu như không kịp lần sau cũng có thể.
Lạc Hòa luôn muốn phỏng vấn riêng Trầm Tiêu, cái ý nghĩ này từ trước đây lúc Trầm Tiêu còn ở trong giới đỏ thẫm tới giờ, nếu như nói ở trong giới CV mà cô ấy bội phục nhất chính là Trầm Tiêu. Trầm Tiêu ra kịch không nhiều lắm, thế nhưng đa số chấn động nhân tâm, độ cao nhân vật nguyên tác đã hơn 90%, thái độ hắn làm người điệu thấp, thậm chí cho tới một loại nông nỗi thần bí, ngoại trừ giới tính nam, hầu như rất ít người biết tin tức khác về hắn. Cô ở trong giới đợi nhiều năm như vậy rồi, duy nhất chân chính muốn chủ phỏng vấn chính là Trầm Tiêu, thế nhưng vẫn khổ không có cơ hội, năm đó Trầm Tiêu đột nhiên lui giới, cô thất vọng thật lâu, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chỉ có thể kiềm nén ở trong lòng. Hôm nay Trầm Tiêu lại lần nữa trở lại giới, cô cảm thấy được cơ hội lại tới nữa rồi!!! Vì vậy mặt dày gửi hơn trăm tin nhắn, nét mặt già nua đều bất cứ giá nào rồi, cuối cùng là có hồi báo!!
Tuy rằng phỏng vấn riêng không thành, bất quá Trầm Tiêu chịu phỏng vấn cũng là không tệ, làm fan nhiều năm, cô tự nhiên sẽ không đi miễn cưỡng nam thần của mình.
Lạc Hòa: Không vội! Chỉ cần đại thần anh muốn lên, lập tức có thể lên!!
Lời vừa mới gửi đi, Lạc Hòa mới phát hiện mình nói có chút ý nghĩa khác, thất thanh hô một tiếng, vội vã bổ cứu.
Lạc Hòa: Đại thần đừng hiểu lầm, ý của em là chỉ cần anh nghĩ muốn phỏng vấn, tùy thời đều có thể! Đúng rồi, chính là như vậy, anh hoàn toàn không cần lo lắng.
CX: Được, làm phiền cô.
Lạc Hòa: Không phiền phức! Hiện tại em có thể bắt đầu viết kịch bản, em đợi ngày này đã quá lâu rồi!!
CX: …
Lạc Hòa: Hắc hắc ~ Tối nay em sẽ đem đại khái vấn đề sửa sang xong gửi cho anh, đại thần có cái gì kiêng kỵ không, tỷ như chuyện của anh và lão đại có thể hỏi không? Em cảm thấy fan sẽ tương đối muốn biết quan hệ bây giờ của các anh ~
CX: Có thể, phỏng vấn thứ bảy lúc mấy giờ.
Lạc Hòa: Thứ bảy bảy giờ rưỡi tối, phỏng vấn nhiều người mà nói thời gian sẽ hơi lâu một chút, đại khái khoảng hai tiếng mấy, đại thần áp trục có thể chứ? (Áp trục chỉ chương trình áp chót được nhiều người mong chờ, thường dùng để làm điểm nhấn cho 1 chương trình nào đó.)
CX: Không cần áp trục, giữa cuộc phỏng vấn cũng được, không thì các cô an bài là được.
Lạc Hòa: Dạ, đêm đó em đem lưu trình và bản thảo gửi cho anh.
CX: Được, cực khổ rồi.
Lạc Hòa: Không cực khổ!! Đại thần khi đó có thể mang theo lão đại cùng nhau làm phỏng vấn phu phu không?!! [Mắt ngôi sao], lần trước lão đại ở ca hội thổ lộ một lần kia em quả thực bị manh khóc nha!!
Phỏng vấn phu phu?
Tay Tiếu Thần ngừng một chút, não bổ một chút Sở Tô diện vô biểu tình làm phỏng vấn, không nhịn được cười.
CX: Nói sau đi, gần đây em ấy tương đối bận rộn.
Lạc Hòa: Hiểu rõ, cuối kỳ rồi, bất quá vẫn là rất chờ mong ~
CX: Đúng rồi, chuyện này có thể tạm thời bảo mật không?
Lạc Hòa: Muốn bảo mật sao? Cái này là không có vấn đề, bất quá có thể hỏi nguyên nhân không?
CX: Tôi còn chưa có cùng lão đại nói qua việc này, muốn cho em ấy một kinh hỉ.
Lạc Hòa: Em đã hiểu rồi!! Bao ở trên người em nha!
CX: Được, cảm ơn.
Hai người nói chuyện phiếm tới đây liền kết thúc, Tiếu Thần lật lật lịch, bây giờ là thứ năm, Sở Tô là cuối tuần bắt đầu thi, C đại nghỉ hè so với những trường đại học khác trễ hơn một chút, hiện tại phần lớn trường học đã đóng cửa nghỉ hè, Lạc Hòa các cô ấy định phỏng vấn cuối tuần chắc là hướng về ngày nghỉ.
Không biết đến lúc đó Sở Tô nghe thấy phỏng vấn sẽ là biểu tình gì, nghĩ tới đây Tiếu Thần tâm tình sung sướng. Nhìn thời gian, đã sắp tới mười một giờ, Sở Tô tám giờ rưỡi ra cửa, họp lớp cũng sắp xong rồi, vì vậy gửi cho cậu một tin nhắn, rất nhanh Sở Tô liền trả lời hắn, nói đại khái còn nửa tiếng là có thể rời đi.
Lúc này QQ bên dưới góc phải nhảy a nhảy, hiển thị Lạc Hòa gửi tin nhắn đến.
Lạc Hòa: Đại thần, em đăng weibo rồi, em chỉ nó có khách quý thần bí, không có nói tên của anh! [Link weibo]
Tiếu Thần mở địa chỉ link trang web.
–Mỹ Đam – đồng hành cùng bạn V: Quyết định phỏng vấn thứ bảy này lúc bảy giờ rưỡi tối khách quý lại tăng thêm một vị khách thần bí, thời gian địa điểm không đổi, muốn biết khách quý là ai, chúng ta 3110 không gặp không về, chuyên mục phỏng vấn Mỹ Đam nhiều năm, tuyệt sẽ không để cho mọi người thất vọng, moah moah đa ≧v≦~
Lầu 1: Lâm thời thêm người?!! Cầu tên khách quý!
Lầu 2: Tuyệt đối là đặc biệt treo khẩu vị của người, đăng weibo nhất định là Lạc Hòa đại đại!!
Lầu 3: Cùng cầu tên khách quý, đợi đến thứ bảy lâu lắm, cầu tiết lộ!
Lầu 4: Khách quý thần bí vân vân thật chờ mong, Lạc Hòa đại đại cầu tên khách quý ~
Weibo vừa mới đăng một hai phút, fan liền bình luận. Tiếu Thần tiện tay nhấn follow Mỹ Đam, liền thoát weibo, một lần nữa đăng nhập weibo Sở Tô. Đồng thời điện thoại bên cạnh vang lên, hắn cầm lên nghe, là Mộc Diêu giúp hắn sắp xếp xe đã đến dưới lầu, tắt máy tính cầm lấy chìa khóa dự phòng hôm qua Sở Tô đưa cho hắn đi xuống lầu.
Sau khi nhận được xe, Tiếu Thần gửi tin nhắn cho Sở Tô, nói với cậu mình đến trường học đón cậu, bảo cậu không cần phải gấp gáp đi ra, Sở Tô trả lời một chữ đơn giản được.
Ngự Cảnh Loan cách C đại không xe, lúc này vẫn chưa tới lúc tan làm, Tiếu Thần đến cửa trường học Sở Tô còn chưa có đi ra. Hắn tìm một chỗ trống ven đường dừng xe, tắt máy chờ Sở Tô đi ra.
Mười phút sau liền nhận được điện thoại của Sở Tô, nói là đã đến cửa rồi, Tiếu Thần nói cho cậu biết vị trí dừng xe, sau đó xuống xe đứng ở bên cạnh đợi cậu. Chỗ dừng xe ở bên cạnh cửa trường học, mới vừa xuống xe liền thấy Sở Tô cầm điện thoại hướng bên này đi tới, Tiếu Thần vươn tay hướng cậu vẫy vẫy.
“Sao anh lại tới đây, không phải nói ở nhà chờ em về sao?” Sở Tô đi tới.
“Tới đón em đi ăn cơm.” Tiếu Thần cười nói, “Buổi trưa người chen xe bus quá nhiều, anh tới đón em tương đối an toàn.”
Sở Tô: “…” Em là có bao nhiêu nhu nhược a.
Xung quanh C đại có rất nhiều nhà hàng nhỏ, hiện tại mặc dù không có lịch dạy học, những học sinh không muốn đến căn tin ăn đều sẽ ra ngoài kiếm ăn. Vị trí dừng xe của Tiếu Thần cũng không tính là bí ẩn, hai người đứng chung một chút thì có người phát hiện bọn họ, hoa khôi hệ và nam thần đứng chung một chỗ luôn luôn đặc biệt dụ người chú ý, học sinh lui tới bắt đầu liên tiếp hướng ánh mắt tìm tòi đến hai người, còn có người nghị luận.
“Oa nga, là Tiếu học trưởng! Anh ấy là tới đón hoa khôi hệ tan học sao? Hoa khôi hệ lại cười a, chói mù mắt chó của tớ rồi!”
“Lần trước ở trên BBS có người treo hai người nói đã ở cùng một chỗ là thật sao? Nhìn dáng dấp không giống như là giả đi! Thực sự tuyệt phối a!”
“Đặc biệt tới đón tan học vân vân thật là không thể chăm sóc thêm đucợ nữa a, tớ cũng muốn có một nam thần như vậy a!”
“Nếu muốn có được nam thần như vậy, đầu tiên cậu phải có được năng lực tốt và tướng mạo đẹp như Sở hoa khôi hệ.”
“… Cái này quá khó khăn, hoa khôi hệ quá không giống người.”
“Đúng nhìn cái mặt tuyệt vọng thế giới này.”
Sở Tô vẻ mặt hắc tuyến, lúc các người thảo luận cái này có dám nhỏ giọng một chút hay không? Cậu cho Tiếu Thần một ánh mắt mau lên xe rời đi chỗ này một chút lại giậy cửa phó lái ngồi vào trong xe.
Tiếu Thần tự nhiên cũng nghe thấy được tiếng người nói chuyện, cười cười, trở lại trong xe, rời khỏi đất thị phi này, không biết vì sao hắn luôn có loại cảm giác lại đợi một hồi liền sẽ gặp Nạp Lan Chương, nhớ tới trải qua lần trước quét tước phòng làm việc, hắn yên lặng tăng nhanh tốc độ xe ╮(╯▽╰)╭.
*
Thứ bảy rất nhanh liền đến, cùng ngày hai người Tiếu Thần và Sở Tô ngoại trừ buổi trưa đi ra ngoài siêu thị ở tiểu khu mua đồ ăn liền không dự định ra cửa nửa. Tiếu Thần là lo lắng đến phỏng vấn buổi tối, Sở Tô còn lại là ở nhà ôn tập nội dung cuộc thi cuối kỳ.
Buổi trưa theo lẽ thường thì Tiếu Thần làm cơm, bất quá Sở Tô giúp nướng cá thu đao trước. Tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên nhìn cậu làm cá, nhưng nhìn cậu cầm dao nhỏ ở trên người con cá vẽ ra mấy đường đa dạng, động tác trôi chảy lại thuần thục, ngón tay thon dài đặt trên mình cá màu thẩm có vẻ càng thêm trắng nõn. Tiếu Thần không khỏi lại cảm thán vài câu, bạn học Tô Tiểu Quai là có bao nhiêu thích ăn cá thu đao a.
Lúc ăn cơm Tiếu Thần nhớ tới chuyện Thẩm Mạc Thành liền hỏi Sở Tô, “Em dự định cùng chú em nói chuyện Thẩm Mạc Thành chưa?”
“Chưa nghĩ tới a.” Sở Tô cắn chiếc đũa, có chút do dự, “Lần trước em có nói, nếu như chú ấy đã đi ra, hiện tại nói với chú ấy em sợ hoàn toàn ngược lại.”
Sở Tô lo lắng không phải không có lý, Tiếu Thần suy nghĩ một chút nói, “Trước hết chờ một hồi đi, em thi xong lại thử nghĩ lại, bên kia Thẩm Mạc Thành cũng không nhất định có thể nhớ lại được.”
“Dạ.” Sở Tô gật đầu, “Thi xong em và anh đến làng du lịch gặp chú nhỏ của em đi, đến lúc đó rồi quyết định.”
“Được.”
Sau khi cơm nước xong hai người làm ổ ở trên ghế sa lon trong phòng khách, một ôn thi, một xử lý văn kiện công ty. Tuy rằng ai cũng không nói gì, thế nhưng bầu không khí ấm áp lại tốt đẹp, hai người đều rất hưởng thụ khoảng thời gian đơn độc sống chung với nhau này.
Tiếu Thần sau khi xử lý xong một cái mail mới nhất, quay đầu nhìn về phía Sở Tô ở bên sô pha kia, chỉ thấy cậu tựa lưng ở bên kia sô pha, một chân gập cong, một chân duỗi thẳng, đang cúi đầu note trọng điểm tài liệu. Cái chân duỗi thẳng kia cách Tiếu Thần rất gần, khoảng cách khi hắn vươn tay ra là có thể bắt lấy. Sở Tô có một cái thói quen, chính là ở nhà lúc không mang giày sẽ vô ý thức động động năm ngón chân, lúc này cái chân cậu để cách Tiếu Thần ngón chân nhích tới nhích lui, lưng bàn chân Sở Tô tương đối gầy, ngón chân êm dịu, móng chân cắt tỉa rất sạch sẽ, động tác nhỏ này của cậu Tiếu Thần nhìn thấy trong lòng một trận ngứa, nhớ tới cảnh tượng lúc ngủ Sở Tô cọ chân hắn, đột nhiên có loại xung động muốn vươn tay cầm nó trong lòng bàn tay. Bất quá thấy Sở Tô chăm chú ôn tập, hắn vẫn đè ép rục rịch trong lòng xuống, còn nhiều thời gian a.
Một buổi trưa cứ thế mà trôi qua, Tiếu Thần đang suy nghĩ phải mở miệng về buổi phỏng vấn lúc tối như thế nào, hắn đã chuẩn bị xong máy tính ở trong thư phòng, tuy rằng có thể len lén gạt Sở Tô làm phỏng vấn, thế nhưng hắn cũng muốn để cho Sở Tô nghe hiện trường, dù sao lúc ban đầu quyết định hắn cũng là bởi vì đối phương.
Ngay lúc hắn đang suy tính, điện thoại Sở Tô đổ chuông cắt đứt suy nghĩ của hắn. Y theo tiếng chuông cũ là một bài hát cây táo nhỏ say lòng người, mặc kệ nghe bao nhiêu lần hắn đều cảm giác được hổ khu chấn động, cảm giác này quá sảng khoái.
Nghe thấy chuông điện thoại vang Sở Tô để cuốn sách trên tay xuống, quay đầu liếc mắt nhìn thông báo hiện trên màn hình điện thoại, sau khi thấy tên trên màn hình liền sửng sốt một chút, không có lập tức bắt máy. Tiếu Thần thấy cậu bình tĩnh nhìn điện thoại, biểu tình trên mặt nói không nên lời, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
“Dạ?” Thanh âm của hắn vừa cắt đứt Sở Tô liền thất thần, Sở Tô lắc đầu biểu thị chính mình không có việc gì, để bút xuống nhận điện thoại, “Ba ba.”
Nghe thấy xưng hô của Sở Tô, Tiếu Thần hiểu phản ứng cậu đột nhiên thất thần, liền không nói lại.
“Hôm nay sao?” Sở Tô sửng sốt một chút, xác nhận một lần.
Không biết bên kia điện thoại nói gì đó, Sở Tô trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói câu được. Thời gian cậu nghe điện thoại không lâu, trước sau bất quá khoảng hơn hai phút liền cúp điện thoại, chỉ là lúc cúp máy ném điện thoại qua một bên, tựa ở trên gối ôm không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Tiếu Thần đi tới, ngồi vào bên cạnh cậu.
Thân thể Sở Tô hơi nghiêng, dựa vào bên người hắn, “Ba em ngày hôm nay tới rồi, bảo buổi tối ra ngoài đi ăn cùng với ông.”
Tiếu Thần nghe xong sửng sốt, không nghĩ tới là việc này. Hắn vốn có chuyện đang phiền não không biết phải cùng Tô Tiểu Quai thẳng thắn chuyện phỏng vấn, hiện tại khen ngược, cha vợ đại nhân tương lai giúp hắn giải quyết vấn đề này rồi. Thấy Sở Tô bộ dáng mệt mỏi, rõ ràng cho thấy đối với chuyện đi ăn cùng cha của mình hứng thú không cao, nhưng mình cũng không thể bảo cậu đừng đi, chỉ có thể thấp giọng an ủi cậu, “Vậy đi thôi, khó có được ông đến một chuyến.”
Sở Tô hừ cười một tiếng, nghĩ đến chuyện lần trước ở khu vực thành thị gặp Sở Nghiệp và Dương Giai, trong lòng mâu thuẫn ở trên mặt lại lộ ra vài phần.
Tiếu Thần thấy khuôn mặt cậu vốn không thay đổi nay trên mặt sinh ra vài phần không kiên nhẫn, liền biết trong lòng cậu khó chịu, thở dài, vươn tay xoa xoa tóc cậu, “Lúc nào đi ra ngoài? Muốn anh đưa em đi không?”
“Không cần, ông ấy sẽ tới đón em, ăn cơm ở gần đây, chừng sáu giờ rưỡi.” Sở Tô nói.
Tiếu Thần nhìn thời gian, còn có nửa tiếng đồng hồ, “Không kém lắm, đi thay quần áo đi.”
“Nga.” Sở Tô nhếch miệng, cọ bàn tay của hắn, “Vậy anh một lát tự mình ăn cơm, em tranh thủ sẽ trở về sớm một chút.”
“Được.” Tiếu Thần cười cười.