Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 49: Chương 49: Phiên dịch






Ba người vốn đang thảo luận lúc quay đầu lại nhìn người tới liền trợn tròn mắt.

Tiếu Thần: Sát, Tô Tiểu Quai a!!

Từ Hựu Miên: Cậu đẹp trai mới tới nhìn có chút quen mắt a, đã thấy qua ở đâu rồi a!!

Mộc Diêu: Kháo, nhóc con thật xinh đẹp, mặt than là manh điểm a!!!

Giữa lúc mọi người sững sờ nhìn Sở Tô, Từ Hựu Miên phản ứng đầu tiên, hướng người trước mắt hô một câu, “Chị dâu!”

Sở Tô: “…”

Tiếu Thần: “…”

Mộc Diêu: “…”

Vương Hiểu: “…”

Lúc hai chữ chị dâu của Từ Hựu Miên phát ra bầu không khí trong nháy mắt đọng lại, mấy người vốn đang nhìn Sở Tô liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn ta, mà hắn lại nhìn về Tiếu Thần ở bên cạnh, mới vừa rồi Từ Hựu Miên rốt cục nhớ tới vì sao lại nhìn quen mắt như thế rồi, đây không phải là niên đệ chị dâu mà hắn chưa gặp mặt sao?! Gương mặt này độ công nhận cao tới trăm phần trăm mình sao lại có thể quên, lần trước lúc biết quan hệ của lão đại và cậu mình còn lén lút đến BBS tìm không ít tin tức, bất quá chị dâu thế nào lại giống như là không quen biết lão đại a?

“Khụ.” Tiếu Thần ho nhẹ một tiếng, cho Từ Hựu Miên một ánh mắt câm miệng.

Từ nhị hàng lập tức phản ứng kịp ở đây còn có những người khác, vội vã a một tiếng, giả bộ bừng tỉnh đại ngộ nói, “Chị dâu! Đúng rồi, tôi đã quên hôm nay phải gọi điện thoại cho chị dâu, ừ gọi điện thoại.”

Mọi người: “…” Ngươi gọi điện cho chị dâu ngươi hướng tiểu suất ca người ta gọi cái rắm a nhị hàng!!

Lão đại, đây thật là chị dâu của tớ không sai đi? Từ Hựu Miên thừa dịp mọi người không chú ý tới mình liền hướng Tiếu Thần bắn qua ánh mắt hỏi han, vì sao hình như không biết cậu a, các người cãi nhau rồi sao? Cậu bị chê sao?

Tiếu Thần đối với ánh mắt này xem như không thấy.

“Xin chào mọi người, em là Sở Tô.” Sở Tô trước chủ động hướng mọi người lễ phép chào hỏi, mới nói, “Ấu Ninh vừa gọi điện thoại cho em, nói mọi người cần một phiên dịch viên tiếng Pháp tạm thời.”

Mộc Diêu vừa định đi tới nói chuyện với cậu, Tiếu Thần ở bên cạnh so với cô nhanh hơn một bước, chỉ thấy Tiếu Thần đi tới cách thiếu niên một bước rưỡi liền dừng lại, đưa tay phải ra đối thiếu niên, trên mặt lộ ra ý cười, cái loại ý cười cô nói không nên lời là cái cảm giác gì, nhưng tuyệt đối là không phải cái loại cười xa cách trên thương trường.

“Xin chào Sở Tô.” Tiếu Thần ở trước mặt thiếu niên vươn tay phải ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa, “Anh là Tiếu Thần, anh trai Ấu Ninh.”

Lúc nghe thấy thanh âm đối phương Sở Tô trong nháy mắt giật mình, trầm thấp, nhu hòa mang theo khàn khàn nhè nhẹ, giống như tiếng nói bị tổn thương, nhưng vẫn rất êm tai như thường, thanh âm người trước mặt có loại cảm giác quen thuộc không nói được, khiến cho cậu hầu như cho rằng người ở trước mặt chính mình là người mà mình tâm tâm niệm niệm, bất quá nghĩ lại một chút thế gian thanh âm tương tự thật sự rất nhiều, như thế nào lại vừa khéo đến trình độ như vậy, lúc mới nhìn thấy Tiếu Thần cậu có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời nghĩ không ra là đã gặp qua ở nơi nào, thẳng đến sau khi hắn tự giới thiệu mới nhớ tới nguyên lai là học trưởng Tiếu hot nhất BBS trường học.

“Xin chào.” Sở Tô vươn tay nắm tay cùng Tiếu Thần, sau đó nhìn mấy người mặc tây trang và suit ở đây một chút mới hỏi, “Em từ bên ngoài đến, có cần đổi vest không?”

“Cái này tụi anh sẽ sắp xếp.” Tiếu Thần qua đầu hướng Vương Hiểu nói một câu, để cho hắn đi chuẩn bị cái quần tây và áo sơ mi mới cho Sở Tô, Vương Hiểu hỏi đại khái chiều cao cân nặng và vòng eo của Sở Tô một chút sau đó rời khỏi phòng họp.

“Có thể nói với em một chút lần này mọi người muốn phiên dịch sản phẩm gì không?” Sở Tô hỏi, vừa rồi Tiếu Ấu Ninh chỉ là vội vã cùng cậu nói phải phiên dịch hiện trường, còn có giới thiệu sản phẩm, những thứ khác chờ cậu đến công ty sẽ có người nói chi tiết cho cậu biết.

“Qua bên này.” Tiếu Thần dẫn người đến bàn hội nghị bên kia, đem tư liệu liên quan đến nước hoa [Mễ Nhĩ] vừa sửa sang lại đưa cho cậu, bởi vì là tìm người lâm thời, cho nên hắn đem trọng điểm tư liệu chỉnh lý lại, tránh cho phát sinh tình trạng tư liệu quá nhiều phiên dịch viên không nhớ được, hắn lo lắng đến cái này, hy vọng có thể tận lực tránh cho tình trạng không may này xuất hiện, chỉ là không nghĩ tới người này lại là Sở Tô.

Lúc quay đầu lại nhìn thấy Sở Tô, hắn đột nhiên phát hiện nguyên lai cách lần đầu tiên hai người vô tình gặp mặt đã lâu như vậy, khi đó Sở Tô không biết hắn, hắn cũng không biết Sở Tô, chỉ là đơn thuần vô tình gặp được, nhân khẩu trên thế giới nhiều như vậy, vốn tưởng rằng hai người trong một ngày gặp mặt hai lần bất quá là tình cờ trong đông đảo người mà thôi, nhưng không nghĩ tới tiếp theo hai người gặp nhau ở trên mạng, sau đó quen thuộc, chậm rãi phát triển trở thành đặc biệt rồi lại phảng phất như đương nhiên.

Bỏ qua một bên lần đầu tiên vô tình gặp được trước kia, còn có lúc ở chung trong khoảng thời gian này tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cùng Sở Tô chân chính gặp mặt, thiếu niên đứng trước mình bất quá chỉ có khoảng cách một người, gần đến chính mình vươn tay là có thể ôm cậu, thiếu niên cúi đầu xem tư liệu trong tay, cũng không có chú ý tới ánh mắt hắn luôn đặt ở trên người mình, nhìn sườn mặt của thiếu niên đúng như Di Nhạc nói nhỏ đến kinh người, từ chính diện nhìn lại cũng so với bàn tay của mình lớn hơn không được bao nhiêu đi, kính mắt gọng đen gác trên đỉnh mũi cao đẹp, đem khuôn mặt vốn không thay đổi có chút nhu hòa, ngón tay lật trang giấy dài nhỏ trắng nõn, Tiếu Thần có chút hoài niệm xúc cảm mềm mại của đầu ngón tay thiếu niên lúc hai người nắm tay.

Tiếu Thần ở bên cạnh Sở Tô nói đại thể nội dung có liên quan một lần, lúc tiếp đãi Sử Mật Phu cậu cần ở bên cạnh phụ trách phiên dịch, trừ cái đó ra còn có thuyết trình vắn tắt PPT, Sở Tô chăm chú nghe hắn giới thiệu, động tác lật giấy trên tay cũng không ngừng lại, thỉnh thoảng gật đầu biểu thị cậu đang nghe, thỉnh thoảng nói ra nghi vấn của mình.

Mộc Diêu và Vương Hiểu cũng không biết mờ ám giữa hai người, đồng dạng đem lực chú ý đặt ở trên người Sở Tô, cũng không để ý đến ánh mắt Tiếu Thần cơ hồ tích ra nước, chỉ có Từ Hựu Miên biết phân nửa nội tình đem ánh mắt đảo quanh giữa hai người, hắn ta tổng cảm giác không đúng lắm, từ biểu hiện của lão đại niên đệ hoa khôi đúng là người trên đầu quả tim của lão đại không sai, nhưng vì sao thiếu niên mộ bộ không biết lão đại? Lẽ nào lão đại là thầm mến người ta?!! Tin tức thật lớn Σ(っ °Д °;)っ!! Tạc nổ chính mình rồi trời ơi lão đại vậy mà thầm mến sinh viên đại học năm nhất người ta!! Ai nha má ơi!! Cẩn thận nội tạng đều bị hù dọa!!

“Cách khách hàng của mọi người đến sân bay đại khái còn có bao nhiêu thời gian?” Sở Tô khép lại tư liệu trên tay ngẩng đầu hỏi Tiếu Thần.

Tiếu Thần xem đồng hồ đeo tay một chút, nói, “Còn hơn hai tiếng.”

Sở Tô gật đầu, “Em muốn xem PPT mọi người chuẩn bị một chút.”

Tiếu Thần ra hiệu một cái, Vương Hiểu lập tức đem máy tính ở bên cạnh lấy tới để ở trước mặt Sở Tô, Mộc Diêu thấy Sở Tô ước chừng xem xong tư liệu liền để qua một bên, không khỏi có chút lo lắng hỏi, “Tư liệu cậu đã nhớ được chưa?”

“Đại khái đã hiểu rồi, hiện tại thời gian không nhiều lắm dựa vào học bằng cách nhớ không quá có khả năng.” Nghe thấy lời của cô Sở Tô dùng động tác di chuyển con chuột, ngẩng đầu đối hai người đứng ở phía sau giải thích, sau đó nghĩ một chút còn nói, “Em chưa có tiếp xúc qua loạt sản phẩm này của mọi người, không thể bảo đảm không làm ra sai lầm gì, em chỉ có thể tận lực.”

Thanh âm Sở Tô không có gợn sóng dư thừa, liền giống như cùng bình thường bình thản hướng bọn họ trần thuật chuyện này, sau thấu kính ánh mắt cũng là thật yên lặng, phiên dịch hiện trường đối với cậu mà nói đã thuộc lòng như cháo, thế nhưng lần này còn phải thuyết trình sản phẩm mình chưa quen thuộc, cậu cũng không phải người tự đại, không thể bảo đảm có thể đạt được kết quả như bọn họ mong muốn.

“Không có việc gì, đừng tạo áp lực, em cứ làm theo ý của chính mình là tốt rồi.” Tiếu Thần ở bên cạnh nói.

Hai người cách gần nhất, thanh âm Tiếu Thần tựa như ở bên tai Sở Tô, cái loại cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt, Sở Tô giương mắt nhìn về phía hắn, vừa vặn chạm đến ánh mắt thâm thúy của đối phương, khiến cho cậu có loại xung động muốn hỏi ra miệng, bất quá vẫn là nhịn xuống được, hiện tại loại tình huống này cũng không thích hợp để hỏi cái này.

Mộc Diêu mở miệng muốn nói thêm cái gì nữa, cuối cùng vẫn là không nói cái gì, lúc này cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, hơn nữa từ bộ dáng Tiếu Thần đến xem tựa hồ đối thiếu niên ở trước mặt rất có bộ dạng nắm chắc.

Nội dung PPT cùng tư liệu vừa rồi không khác biệt lắm, chỉ là so với phần tư liệu bằng giấy càng đơn giản hơn một ít, loạt sản phẩm nước hoa [Mễ Nhĩ] là loạt nước hoa tình nhân “Hoa Khải” đẩy ra trong năm nay, mùi hương nhàn nhạt, ưu nhã, tuy rằng mùi hương không nồng nhưng lại kéo dài, cảm giác so với tình yêu cuồng nhiệt nồng nặc nó càng là loại mùi hương làm cho lòng người an tĩnh đi qua phồn hoa, không nồng nặc lại làm cho lòng người tâm tâm tương hệ.

Hình ảnh cùng chữ viết phối hợp so với văn tự thuần khiết dễ dàng làm cho người nhớ rõ hơn, nội dung PPT không dài, Sở Tô xem qua một lần lại cầm lên loạt tư liệu [Mễ Nhĩ] ở bên cạnh lên, đối mấy người bên cạnh nói, “Em làm quen với tư liệu trước một chút, một hồi dùng PPT để mọi người diễn thuyết một lần nhìn xem có gì cần thay đổi lại lần nữa không, về phần phiên dịch hiện trường chỉ có thể chờ đối phương đến lại nói sau.”

“Được.” Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Thời gian tiếp theo trôi qua rất nhanh, Sở Tô tốn nửa tiếng đồng hồ một lần nữa quen thuộc tư liệu loạt [Mễ Nhĩ], sau đó lại nghiên cứu PPT, sau cùng dùng PPT thuyết trình giải thích cho ba người Tiếu Thần, khi bảo đảm không có sai lầm mới xuất phát đến sân bay đi đón Sử Mật Phu gần đến.

Từ chi nhánh đến sân bay có chút xa, may là đã tránh đi giờ cao điểm đi làm, cùng xuất phát có bốn người Tiếu Thần, Sở Tô, Từ Hựu Miên và Mộc Diêu, do Từ Hựu Miên lái xe, sân bay ở kế bên khu vực ngoại thành, sau khi qua khu vực thành thị có một đoạn đường không giới hạn tốc độ rất dài, một đoạn đường này đủ để khiến cho hắn ta trải nghiệm cảm giác đua xe, đường vốn phải là gần năm mươi phút, chính là khiến cho hắn tốn hai mươi mấy phút đã đến cửa khẩu sân bay.

Sau khi xuống xe cách thời gian máy bay Sử Mật Phu đến còn có mười lăm phút đồng hồ, bốn người đi vào cổng đến trong đại sảnh, bên trong người lui tới không ít, Từ Hựu Miên cầm tấm bảng có viết tên của Sử Mật Phu đứng phía trước, Mộc Diêu đứng cạnh hắn ta, Sở Tô đứng ở phía sau hai người, đứng bên cạnh cậu chính là Tiếu Thần, bốn người đều là tuấn nam mỹ nữ khó gặp, đám người tụ tập đứng bên trong phòng chờ đi ra hướng đám người nhìn liền nhận ra sự khác biệt, nhất là mấy người lớn lên không ngừng đẹp, một người so với một người còn cao hơn nữa, tồn tại của mọi người chính là hạc giữa bầy gà, người đi ngang qua cũng không nhịn được liên tiếp quay đầu nhìn tán thưởng, bất quá bốn người đã sớm tạo thành thói quen với hiện tượng này, toàn bộ xem như không nhìn thấy.

Sở Tô cũng không phải lần đầu tiên mặc vest, lúc trước tranh tài diễn thuyết chỉ cần là thi đấu chính quy đều cần mặc vest tham gia thi đấu, cho nên ở nhà cậu cũng sẽ có chuẩn bị một ít bộ vest cho trường hợp yêu cầu phải mặc tây trang hoặc là áo sơ mi, bất quá đối Tiếu Thần lại là lần đầu tiên thấy cậu mặc vest như vậy, mặc dù không có mặc âu phục như hắn và Từ Hựu Miên, thế nhưng Tô Tiểu Quai mặc áo sơ mi cùng quần tây hắn cũng chưa từng gặp qua.

Mặc dù Sở Tô không có cao bằng hắn, nhưng nhìn ra cũng có chừng m8, áo sơ mi trắng mặc trên người cậu có vẻ rất cao, quần đen cắt vừa người tôn lên hai chân của cậu vốn thon dài càng thêm thẳng tắp, lại phối hợp với cặp kính gọng đen cả người có vẻ nhã nhặn lại tuấn tú, cùng Văn Ý Tô onl đáng khinh manh lại độc miệng hoàn toàn không giống cùng một người, áo sơ mi trắng buộc ở bên hông, lộ ra đường cong tinh tế khiến người không khỏi đưa ánh mắt dừng lại ở đấy, nhớ tới vừa rồi Sở Tô nói ra số đo vòng eo Tiếu Thần thở dài trong lòng, quả thực như là một tay chính mình có thể ôm trọn lấy vòng eo nhỏ đó.

Lúc này Sở Tô đang cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì, Tiếu Thần nhớ tới bộ dáng Sở Tô lúc cùng mấy người bọn họ thuyết trình giới thiệu loạt nước hoa [Mễ Nhĩ] tự tin đến chói mắt, nhịn không được câu ra khóe miệng nụ cười mỉm, thiếu nhiên như vậy thật sự quá mức chói mắt, ngay cả mấy người Diêu Mộc đều kinh ngạc đến quên đang hợp bàn cùng hắn, rõ ràng cho tới bây giờ vẫn chưa từng tiếp xúc qua, dựa vào thời gian không tới hai tiếng ngắn ngủn lại hầu như nhớ kỹ toàn bộ nội dung, trong quá trình thuyết trình không có xuất hiện bất kỳ tình huống nhớ lầm hoặc là giải thích sai.

“Tới rồi!” Mộc Diêu lên tiếng nhắc nhở mọi người, hướng người đàn ông tuổi chừng hơn bốn mươi người Pháp từ bên trong đi ra phất phất tay, gọi một tiếng, “Ngài Sử Mật Phu, ở bên này!”

Cô vừa mới dứt lời, Sở Tô lại từ phía sau đi tới phía trước, từ trên tay Từ Hựu Miên tiếp nhận bảng tên đón khách, sau đó dùng tiếng Pháp gọi tên của Sử Mật Phu, mới vừa gọi xong đối phương liền nhìn về phía bên này, Sở Tô đúng lúc lắc lắc tấm bảng trong tay, bên trên dùng tiếng Pháp viết tên đầy đủ của Sử Mật Phu, “Ngài Sử Mật Phu, chúng tôi ở bên này.”

Chú thích:

Vest (nguyên gốc là chính trang)

Kát quá hÃnh ánh cho è

Âu phục

Kát quá hÃnh ánh cho èè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.