Võng Phối Chi Lừa Gạt Đại Thần Đem Về Nhà

Chương 12: Chương 12




☆, Chương thứ mười hai nè! Ca hội (1)

Em rốt cuộc muốn để bản nhân chịu nhiều thương tổn mới nguyện ý buông tay, nào ai biết buông tay chẳng qua cũng chỉ là một cuộc tra tấn mới —– cầu nhưng không được.

★☆ ★☆ ★☆ ★☆ ★☆ ★☆

Tác giả: Thập Tam Dạ Lương

Edit: Dú

Beta: Bon

———————————–

Tần Nhiên cảm thấy bản thân rất vô tội, chỉ là lúc nhìn thấy hai bên lời qua tiếng lại hỗn loạn đến rối tinh rối mù, lại thở dài, chẳng qua là chiếm sô pha liền bị antifan chọt vào mà thôi, nếu bị Lương đại biết, chắc chắn anh sẽ ghét cậu ha.

Nghĩ tới mấy chuyện như vậy, Tần Nhiên mở khung nói chuyện phiếm của hai người, trong chốc lát không biết nên gửi cái gì, cả người cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm máy tính như vậy, lúc Lâm Sinh Phồn về kí túc xá nhìn thấy là cảnh tượng như thế.

“Chậc chậc, lại đang nhìn đại thần nhà cậu hả”

Nghe được thanh âm có người tới, Tần Nhiên nhanh chóng refresh lại máy tính để bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, “Cậu ghen tị hả, ghen tị thì tự mình đi tìm một người đi, không được để ý nam thần nhà tớ!”

Này là loại logic gì vậy chứ…

“Ai thèm, ông đây là thẳng tắp nguyên cây có đốn cũng không ngã nhé!!! Đúng rồi ban nãy Hội trưởng gọi điện thoại cho tớ bảo giữa trưa ngày mai mời khách chúng ta đó, coi như là báo đáp lần trước cậu mời bữa cơm kia.”

Nghe được cơ hội có thể tiếp túc với nam thần, Tần Nhiên lập tức đồng ý, hơn nữa hai mắt còn sáng lấp lánh (✪ω✪✿) cả người lộ ra một loại hơi thở sung sướng. Kế tiếp lạch cạch gõ bàn phím máy tính đánh ra một đoạn chữ.

Nhiên Hậu: Lương đại rất rất xin lỗi anh, đã làm liên lụy đến anh rồi TAT

Đợi một lúc rất lâu sau, Tần Nhiên cuối cùng cũng tuyệt vọng tắt máy tính, tắm rửa xong lên giường đi ngủ. Về chuyện ném đá kia, bọn họ thích như thế nào thì cứ làm thế ấy đi, dù sao cậu cũng không để ý làm gì o( ̄へ ̄)o

Có lẽ là do gần đây thường đi ngủ sớm, nên mấy ngày nay Tần Nhiên tỉnh dậy vô cùng sớm, hôm nay sáng sớm lại tỉnh, cậu quyết định đi dạo xung quanh trường học ngắm phong cảnh, dù sao cũng không thể cứ luôn dùng máy tính cầm di động không rời tay như thế.

Đi đến nơi được các sinh viên đại học A hẹn hò thổ lộ là một rừng cây nhỏ thực sự rất đẹp, Tần Nhiên nhe được một thanh âm quen thuộc đến cực điểm đang phát ra tiếng, kìm lòng không được dừng chân nghe lén.

Cậu tuyệt đối không phải cố ý muốn nghe lén đâu mòa QAQ Đều là vì tò mò gây họa mà thôi TAT, còn có phần lớn lí do là vì Trữ Dồn kêu tên của Cố học trưởng.

“Học trưởng, em thích anh! Xin hãy nhận lời tỏ tình của em đi!”

Tần Nhiên nghe đến đó nhịn không được mà ngừng lại hô hấp, cậu rất sợ sẽ nghe thấy Cố Từ nói một tiếng được.

“… Tôi đã có người mình thích rồi” Tiếng nói trầm thấp xen lẫn khàn khàn như có như không, càng tăng thêm vài lần từ tính.

Kỳ thật cậu càng không thích nghe câu này chút nào, mỗi một lần nghe thấy nam thần nói ra, tim của cậu mỗi một lần ấy đều đau.

Che đi vị trí trên ngực, Tần Nhiên không kìm được muốn rơi nước mắt, bởi vì là vội vội vàng vàng bận bịu rời khỏi rừng cây nhỏ, thế nên cậu không nghe được câu sau đó của Cố Từ, “Người mà tôi thích, tên là Tần Nhiên, vậy nên mong cậu sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

Nếu Tần Nhiên lúc đó không rời đi, có lẽ lần này sẽ không tiếc nuối mà bỏ lỡ như thế, nhưng vận mệnh chính là vận mệnh, nó vẫn thích vui đùa trêu ngươi bạn như vậy, cho bạn loại bất ngờ không kịp đề phòng.

Vừa quay trở lại kí túc xá, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Sinh Phồn, lập tức ngồi trước máy tính, chờ khởi động máy.

Lâm Sinh Phồn thấy đuôi mắt cậu phiếm hồng, hẳn là đã khóc, ngay tức khắc bước tới phía trước quan tâm hỏi: “Không phải là đi ra ngoài một chuyến thôi hả Làm sao vậy”

Tần Nhiên cắn môi rõ ràng không muốn nói, “Không có chuyện gì, được rồi cậu nhanh đi học đi, không là muộn đấy.”

Thấy cậu có vẻ như không muốn nói, Lâm Sinh Phồn đành phải bất đắc dĩ gật đầu, trong giọng nói vẫn mang theo sự lo lắng: “Tớ đây đi nhé, giữa trưa tớ sẽ trở về kí túc xá đón cậu ha.”

“Được được, tớ biết rồi, Lâm đại Phó hội trưởng.” Nghe thấy giọng điệu của Tần Nhiên rốt cuộc đã quay trở lại như cũ, lúc này Lâm Sinh Phồn mới yên tâm mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi mở máy tính lên, Tần Nhiên chần chừ một chút liền thông suốt mà đăng nhập vào QQ.

Nháy vào ô Bỏ qua đàn, cậu mở ra tin nhắn của Mã Lệ Tô Tô gửi đến.

Mã Lệ Tô Tô: áu áu, Nhiên thụ mau đi xem! [Link liên kết]

Tần Nhiên gửi một cái Ừm qua, rồi nhấn vào liên kết kia.

Lúc đang nhìn đến tiêu đề bài post, Tần Nhiên liền biết được, antifan ném đá cậu từng cùng với fan của nam thần lời qua tiếng lại với nhau đã hòa hoãn hơn.

Lần lần lượt lượt di chuột xuống dưới, cho đến khi nhìn thấy cái nick trả lời (reply) đó, cậu không khỏi trợn to mắt.

1135L Từ Lương: Tôi là Từ Lương, về chuyện sô pha kia là tôi có nhờ Nhiên Hậu sama giúp mình đoạt sô pha, không hề có chuyện ôm đùi nào ở đây cả, bài post này tôi sẽ nhờ tới quản lí xóa đi vậy. Mọi người nhà ai về nhà nấy đi. (*)

Quả nhiên Từ Lương vừa lên tiếng nói, phong ba bão táp liền có chuyển biến to lớn, cũng chỉ có vài ba antifan còn ở lại chửi rủa, nhưng mà bởi vì fan chân ái rất cường đại, bọn họ cứ như thế bất hạnh bị bao vây chèn ép.

Lúc Tần Nhiên xem, bài post đã xóa bớt bình luận được mấy tiếng rồi.

CHÚ THÍCH:

(*) Câu gốc: “各回各家,各找各妈”, QT dịch là Đại gia tựu các hoa các mụ, các hồi các gia, đại khái là Mọi người nhà ai về nhà nấy, mẹ nào về mẹ nấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.