Vọng Thần Hoa

Chương 13: Chương 13




Edit: Nynuvola

Sau chuyện xảy ra ở nhà ăn, Thúc Thần và Hoa Hành ở ngoài thì khôi phục lại mối quan hệ bạn bè cùng lớp bình thường, nhưng dưới mặt hồ yên ả đó, có một số thứ đã lặng lẽ thay đổi.

Hoa Hành càng im ắng hơn so với trước đây, tuy rằng chút biến hóa này hầu như không đáng kể. Dạo trước cậu sẽ thỉnh thoảng đáp lời của Thúc Thần và Tiền Giai, nhưng hiện tại cứ ngồi im thin thít, đi học nghe giảng, tan học làm bài.

Sự khó chịu của Thúc Thần dần dần tích tụ trong khoảng trầm mặc này, nó đạt đến đỉnh điểm vào giờ ăn trưa.

Lúc đứng dậy hắn khẽ liếc nhìn Hoa Hành một cái, thấy cậu vẫn rất thảnh thơi giải đề, tựa hồ ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không hề có ý định đứng dậy.

Bạn học khác gọi Thúc Thần, đứng một nhóm trước cửa chờ hắn, Thúc Thần bất đắc dĩ phải đi tới.

Có năm tiết học vào buổi sáng, và hầu hết bụng dạ của mọi người đều bắt đầu réo từ tiết thứ tư, chưa kể đến mấy thanh niên đang trong tuổi ăn tuổi lớn.

Khay inox ở Nhất Trung rất lớn, có thể bới rất nhiều đồ ăn, bạn bè cạnh Thúc Thần đều gắp một núi nhỏ các món ăn đặt vô khay. Một nam sinh bưng khay cơm, cẩn thận xuyên qua dòng người tấp nập, bỏ đĩa đùi gà sốt lên bàn.

Đây là đồ ăn kèm thêm.

Mọi người ngồi trên bàn lập tức xúm lại, tay chân múa may, trong nháy mắt phân chia chỗ đùi gà chỉ còn chừa lại một cái lẻ loi trơ trụi cho nam sinh kia, cậu ta nhìn Thúc Thần chớp mắt: “Đại thần”, xưng hô này cậu ta gọi cực kỳ nhiệt tình, “Cậu không ăn hả??”

Thúc Thần cười nói cảm ơn, dùng chiếc đũa gắp một miếng, thất thần nhìn chung quanh.

Hoa Hành không đến.

Nam sinh vừa chạy đi lấy đùi gà tên là Triệu Minh, cao to giống củ khoai tây, diện mạo và nội tâm đều rất lương thiện chân thành, cậu ta chỉ đơn thuần ngưỡng mộ Thúc Thần.

Sau khi lén liếc trộm Thúc Thần, khoai tây, à không, Triệu Minh mở miệng hỏi: “Đại thần, hôm nay cậu ăn không ngon miệng à?”

Thúc Thần nhìn khay cơm của người khác rồi nhìn qua khay mình,: “Ờ, đang nghĩ chút chuyện, ăn hơi chậm.”

Đôi mắt của Triệu Minh sáng lên: “Đại thần, bài kiểm tra tháng của lão Hà, đường đồ thị của tôi với thầy không giống nhau, rõ ràng cách của tôi đơn giản hơn, tại sao lại sai nhỉ?”

Mấy nam sinh khác lộ ra vẻ mặt nhịn cười nhưng không mở miệng phá vỡ, im lặng nghe.

Thúc Thần nghĩ nghĩ, đặt chiếc đũa lên trên mép chén: “Đường của lão Hà là cái này.” Hắn hơi nghiêng chiếc đũa, ý bảo Triệu Minh xem, “Còn đây là suy nghĩ của cậu, nó không sai, nhưng ở góc độ này sẽ khó tìm......”

Triệu Minh lắng nghe rất nghiêm túc, những người khác cũng vừa ăn vừa tiếp thu, bất tri bất giác số học sinh giáo viên ở nhà ăn đã vơi bớt hơn phân nửa.

Hoa Hành cúi đầu, đi vào cửa lớn nhà ăn, thuận tay cầm khay.

Thanh âm đang giảng bài của Thúc Thần chợt ngưng lại.

Triệu Minh nhìn theo ánh mắt hắn, kinh ngạc vẫy vẫy tay: “Hoa Hành!”

Hoa Hành còn chưa để ý đến cậu ta.

Một bạn học bên cạnh bàn thấp giọng nói: “Đừng gọi, cậu ta không thèm để ý cậu đâu, kêu làm gì?!”

Triệu Minh nhìn Thúc Thần, bảo: “Cậu ấy ngồi cùng bàn với đại thần, quan hệ chắc chắn tốt hơn chúng ta, gọi lại đây ăn cơm được mà!” Nói xong, âm lượng lại lớn thêm: “Hoa Hành!”

Giọng Triệu Minh cực vang, mọi người trong nhà ăn đều vô thức đảo mắt sang. Hoa Hành khó xử, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người gật đầu một cái, ý bảo mình nghe được, đừng gọi nữa.

Triệu Minh vui vẻ phấn chấn: “Tới đây ngồi nè!”

Vẻ mặt Hoa Hành do dự.

Ngoài trừ Triệu Minh ra, biểu tình của mấy người khác đều không có vẻ gì là hoan nghênh. Thúc Thần ngồi trong nhóm bạn học, không rõ cảm xúc nhìn cậu. Hoa Hành không quá muốn qua đó.

Cậu lạ lẫm với những lời mời thân mật như vậy, cũng không muốn ở cùng với người khác. Mỗi lần gặp phải cảnh tượng thế này, Hoa Hành sẽ chạy thật nhanh, hận không thế cách xa mấy lời mời mọc kia vạn dạm, dần dà, chẳng còn ai để ý đến cậu nữa.

Nhưng ánh mắt Triệu Minh quả thật khó làm người khác từ chối.

Huống chi còn có Thúc Thần bên cạnh, Hoa Hành không thể mở miệng nói “Không” được, chỉ đành di chuyển đến, chọn một cái bàn gần đó ngồi xuống. An tọa xong còn trái lo phải nghĩ, nói: “Tôi tới trễ, mấy cậu nếu ăn xong rồi thì về trước đi.”

Thúc Thần cười rộ lên: “Ừm ngại quá, vậy tụi tôi đi trước, cậu cứ ăn từ từ, bạn cùng bàn.”

Dứt lời hắn dẫn đầu nhóm nam sinh đứng dậy, bạn học lập tức nối đuôi hắn, nháy mắt không thấy tăm hơi đâu nữa.

Triệu Minh lộ rõ vẻ ngại ngừng, cổ gắng giải thích: “Đại thần cũng chưa ăn cơm xong, tôi nghĩ họ sẽ không đi ngay, cậu, cậu thấy mà phải không? Trong chén cậu ấy để thừa rất nhiều đồ ăn. Có thể tâm tình hôm nay không tốt, ha ha, ha ha......”

Hoa Hành hiểu ý: “Tôi hiểu mà, cậu trở về đi.”

Chờ Triệu Minh đi rồi, Hoa Hành cầm đôi đũa, chọc chọc khoai tây trong chén, nhoáng cái không có hứng thú ăn uống.

Sau buổi cơm trưa quay lại lớp, hai người cũng không nói với nhau câu nào.

Mãi đến lúc tan học, ngày cuối tuần.

Cách tiếng chuông báo vang lên năm phút, lão Hà nhìn đồng hồ, đẩy mắt kính: “Liêu Tuấn, thu bài.”

Một nam sinh đứng lên, bắt đầu thu thập các phiếu đáp án từ hàng đầu tiên.

Lão Hà đứng dậy: “Học sinh ngoại trú về nhà nhớ chú ý an toàn, học sinh nội trú buổi tối đừng đến trễ tiết tự học. Mọi người sáng mai có lớp học bổ túc tiếng Anh, không được đến trễ.” Nói xong tay xách nách mang, thong thả ung dung rời khỏi lớp.

Lúc này Triệu Minh đang bận tranh luận với cán bộ môn toán: “Còn chưa đến giờ, hẳn mấy phút nữa kìa, để tôi viết cho xong, đừng phá đám!”

Liêu Tuấn hận rèn sắt không thành thép, tiếp tục kéo tờ đáp án: “Tôi đã kiểm lại hai lần mà cậu còn chưa viết xong? Triệu Minh sao cậu ngốc thế hả? Mau đưa cho tôi! Hết thời gian rồi!”

Thúc Thần vốn đang gõ bàn chờ đợi, nhìn thấy hai người kia gà chó không yên, liền nói với Hoa Hành: “Đi thôi.”

Hoa Hành sửng sốt, định hỏi “Đi chỗ nào”, nhưng khi chạm phải ánh mắt của hắn, lập tức sáng tỏ.

“Ò.” Hoa Hành nhỏ giọng nói, thu dọn cặp sách linh tinh, đứng dậy đi theo Thúc Thần.

Thúc Thần vừa rời khỏi chỗ, mọi người nhanh chóng liếc qua.

Tiền Giai to giọng trấn áp: “Thúc Thần, mình giúp cậu nộp đáp án nha!” Dứt lời liền lật xem thử bài cuối cùng giải thế nào.

Mọi người cũng bắt đầu túm tụm vào nhìn.

Liêu tuấn giận dữ, xông tới gia nhập chiến đoàn, tình cảnh nháy mắt mất khống chế rơi vầo hỗn loạn. Phiếu trả lời của Thúc Thần tựa như bản đồ kho báu, bị một đám người đánh cướp.

Hoa Hành đi sau hắn, trong lòng bỗng nảy sinh một loại cảm giác tủi thân không nói nên lời.

Tên khốn này rốt cuộc giận cái gì?!

Tôi chính là không có tiền ăn cơm đấy, sai chỗ nào?

Không vui thì cứ không vui đi, lại còn kêu cậu, kêu cậu......

Hoa Hành càng nghĩ càng giận, giơ chân đá viên đá nhỏ ven đường, dùng sức đá trúng bắp chân Thúc Thần.

Thúc Thần quay đầu nhìn cậu một cái, cũng không thèm nói gì.

Chờ trở về tới ký túc xá, Thúc Thần kéo hộc tủ, lấy gel bôi trơn, bế Hoa Hành lên bàn đè xuống.

Hoa Hành nhìn bàn tay hắn đang vói vào trong quần mình, nghĩ thầm: Còn không hôn cậu.

Thúc Thần tách chân cậu ra hai bên, Hoa Hành chợt mất đi trọng tâm, đầu đập vào kệ sách. Cậu nín thở trầm mặc, Thúc Thần hiện tại như một cỗ máy không có cảm xúc, chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Thúc Thần bóp đổ hết gel bôi trơn xuống hạ thân cậu, không báo trước gì đã xâm nhập vào.

Bị ngón tay đâm rút, Hoa Hành đau đến co rụt người, Thúc Thần ý thức được bản thân vừa làm đau cậu, nhưng còn chưa kịp có thêm động tác gì, Hoa Hành đã co chân đạp một phát khiến hắn phải lùi lại mấy bước.

“Đau muốn chết!” Hoa Hành cả giận nói, “Tôi không làm nữa!”

Cậu nhảy từ trên bàn xuống, vừa oan ức vừa giận dữ, kéo khăn giấy lau dưới người, nhưng chùi thế nào cũng không sạch.

Quay đầu nhìn lại, Thúc Thần còn đứng ở kia, dưới quần thể dục đã nhô lên một ụ, khuôn ngực trần trụi ăn một cú đá của cậu hiện rõ vết hằn đỏ.

Hoa Hành trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh mặt kéo cửa ban công, rầm một tiếng vang trời vang đất đi vào phòng tắm.

Trong tâm trí Thúc Thần lúc này đều là đôi mắt ửng hồng của Hoa Hành vừa rồi.

Có tiếng nước chảy, Thúc Thần xoa xoa ngực, rùng mình một chút, lặng yên không tiếng động mở cửa ban công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.