Vọng Thần Hoa

Chương 31: Chương 31: Chương 32




Edit: Nynuvola

Sau khi kết thúc Thúc Thần bế Hoa Hành về lại giường, thời gian hiển thị trên di động lúc này là 5 giờ rưỡi.

Sắc mặt Hoa Hành ửng đỏ, mềm như bông nằm trên giường, cậu nhắm hai mắt thở dốc, lồng ngực phập phồng.

Vừa rồi cậu bị Thúc Thần làm bắn rất nhiều lần, dĩ nhiên vô cùng mệt mỏi.

Thúc Thần ngồi xuống bên cạnh, đầu ngón vuốt ve gương mặt Hoa Hành, cảm giác mềm ấm còn mang theo mồ hôi lạnh.

Hắn cúi đầu khẽ hôn cậu, đoạn đứng dậy đến phòng vệ sinh lấy nước ấm về, bắt đầu lau mình cho Hoa Hành.

Chà lau một hồi, hắn phát hiện cậu ngủ mất rồi.

Hắn lúng túng chống một tay bên người Hoa Hành, cậu ngủ miệng hơi hé, hô hấp đều đặn.

Thúc Thần bật cười, lặng lẽ lấy ra một tấm khăn trải giường mới.

Giường này cũng không quá nhỏ, hắn cẩn thận dời cậu sang một góc, rút khăn trải giường mở ra, tiếp theo kéo người về lại chỗ cũ, cố gắng duỗi tay vuốt phẳng nếp gấp mép tấm khăn.

Chờ Hoa Hành tỉnh ngủ, trong nhà tối tăm, không có một bóng người.

Cậu dụi mắt ngồi dậy, đầu óc hơi choáng váng.

Thúc Thần không ở đây, Lily cũng vậy.

Hoa Hành khát khô họng, cậu nhận ra cơ thể mình rất khô ráo sạch sẽ, khăn trải giường cũng đã được thay đổi, trong lòng ấm áp, bèn mang dép lê bước ra ngoài cửa.

Thúc Thần ngồi trong thư phòng, cầm bút phác họa trên sách.

Trời chạng vạng hoàng hôn, lại đang mùa đông nên buổi tối sẽ tới sớm hơn một chút, căn phòng cũng ảm đạm theo.

Chỉ có chiếc đèn trên bàn Thúc Thần là tâm điểm, tản ra ánh sáng ấm áp màu vàng, bao phủ xung quanh người hắn.

Hoa Hành dựa vào cửa, lặng im không tiếng động ngắm nhìn.

Thúc Thần mặc chiếc áo khoác xám thường ngày, dáng vẻ yên tĩnh ngồi trước bàn thoạt nhìn vô cùng đáng tin cậy, Hoa Hành biết rõ sức lực từ cơ bắp lưng vai kia, yêu thích không nỡ rời vòng ôm ấm áp của người nọ, quả thật phải dùng toàn bộ ý chí để kháng cự, mới có thể không nhào tới vùi vào lồng ngực hắn.

Hắn buông sách, hỏi cậu: “Tỉnh rồi à?”

Hoa Hành “Ừm” một tiếng, thanh âm khàn khàn.

Thúc Thần nhíu mi, đi qua phòng khách rót nước cho cậu uống.

“Có đói không?”

Hoa Hành bưng ly nước uống ừng ực hơn phân nửa, ngượng ngùng thừa nhận: “Đói.”

Lại cảm thấy bản thân cứ há mồm đòi cơm như vậy rất có dáng vẻ phế vật, liền đưa ra kiến nghị: “Nếu không để tôi nấu cơm đi!”

Thúc Thần không chút khách khí gạt phăng: “Cậu ngồi xuống đó cho tôi.”

Hắn móc di động ra bắt đầu gọi món, ngoài miệng còn không quên bổ sung thêm câu: “Tôi đè cậu lên tủ quần áo làm lâu như thế mà cậu không thấy đau lưng à? Còn bắt cậu nấu cơm, tôi không phải người hay gì?”

Hoa Hành không phản bác, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của Thúc Thần.

Cơm nước xong xuôi, hắn xách cậu tới thư phòng, nhận xét về mấy đề bài cậu đã giải ban ngày.

Thời gian hạnh phúc ở bên Thúc Thần trôi qua luôn rất nhanh, thậm chí đến giờ đi ngủ tâm trạng Hoa Hành vẫn còn hưng phấn, hai mắt sáng rỡ, không chịu nhắm mắt.

Thúc Thần thấy nói cậu vô dụng, bèn mạnh bạo tắt đèn, ỷ vào thân hình cao ráo khỏe khoắn kẹp chặt cậu trên giường không cho cậu động đậy, cưỡng ép người đi ngủ.

Kỳ thật vẫn còn một biện pháp hiệu quả cao có thể đi vào giấc ngủ, nhưng khoảng cách buổi chiều đến giờ mới chỉ được mấy tiếng, Thúc Thần không cầm thú như thế nổi.

Hắn nhìn ra Hoa Hành thật sự vui vẻ, cũng nhận thấy cậu cẩn thận thăm dò, muốn hỏi xem nguyên nhân bùng nổ cảm xúc ban ngày của hắn là gì?

Thúc Thần không muốn thảo luận về Chung Bội, vì bệnh của mẹ hắn là một đề tài rất khó có thể mở miệng.

Thế nên hắn chỉ có thể giả bộ như không biết, nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau Thúc Thần tỉnh dậy trước, thấy Hoa Hành đang vùi mình trong ổ chăn, sắc mặt hồng hào, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Hoa Hành không bao lâu sau cũng tỉnh, vội vàng rửa mặt rồi chạy xuống phòng bếp, phát hiện bàn bếp đã bày sẵn bữa sáng.

Cà chua, rau, trứng gà rán và thịt xông khói đã được đặt lên bánh mì nướng vàng giòn, cực kỳ đơn giản, là bữa sáng đặc biệt của Thúc Thần.

Một ngày yên bình, giản đơn, dễ chịu mà hạnh phúc.

Hai học sinh giỏi đầu tiên nghiêm túc học hành làm bài, sau đó nắm tay nhau đi kiếm đồ ăn.

Thúc Thần mặc quần áo ngủ rộng rãi ở nhà, Hoa Hành mặc đồ của hắn, bàn tay được Thúc Thần nắm lại nhét vào trong túi áo.

Gió lạnh phả vào mặt, rét buốt làm người khác thấy đau, nhưng trên người Hoa Hành rất ấm, đặc biệt là lòng bàn tay, tựa hồ một nguồn nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ người hắn qua cậu.

Buổi trưa có một buổi học nhỏ với Thúc Thần, mãi tới tận chiều tà cậu cũng chưa từng di chuyển, một lòng lao đầu vào biển đề thi, để hắn giúp cậu càn quét tất cả vấn đề khúc mắc ban sáng chưa giải ra.

Giữa chừng Thúc Thần không thể không tự mình đứng dậy đi rót nước uống.

Buổi tối Hoa Hành lại không chịu ăn cơm hộp, dẫn đầu chiếm cứ phòng bếp, lần mò làm vài món cơm nhà khá ngon lành cho hắn.

Hai người ăn uống no đủ xong thì đi đút cơm cho Lily.

Lần đầu tiên Hoa Hành nhìn thấy Lily ăn xém chút nữa bị dọa tông cửa chạy ra ngoài, con cá sấu nhỏ này bình thường đứng yên dưới ánh đèn bất di bất dịch, Hoa Hành hoài nghi nó có thể luôn giữ tư thế bất động đó mấy tiếng đồng hồ hay không.

Nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn, động tác của nó nhanh như chớp, đồng tử màu vàng khẽ giật, lúc nhào lên lẹ tới mức Hoa Hành còn chưa kịp phản ứng, hung mãnh mà thoăn thoắt, cắn xé cho mềm đi rồi nuốt chửng vào bụng, tiếp đến lại há mồm ngoạm miếng thứ hai.

Kỳ thật trước khi bước vào cửa Thúc Thần đã nhắc cậu, Lily nhìn thấy món khoái khẩu của mình sẽ cực kỳ kích động, nhưng Hoa Hành vẫn bị dọa sợ.

Cậu vèo một phát phi đến cửa, trong lòng còn sợ hãi, trăm triệu lần không nghĩ tới Lily lại có thời điểm dữ dằn như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu trông thấy nó lộ ra dáng vẻ của loài động vật ăn thịt.

Thúc Thần đút nó ăn hai miếng ức gà lớn, một con cá tươi đã lóc xương, Lily ăn sạch sành sanh, chờ nó ăn no, mắt thường cũng có thể thấy nó đã hết hứng thú với đồ ăn, quay đầu nằm yên không nhúc nhích.

Thúc Thần đưa cái khay và đồ gắp thịt cho Hoa Hành, cuốn ống quần lên, mặc giày đi nước, đeo bao tay nhựa bắt thay nước cho Lily.

Dọn dẹp đâu vào đấy xong xuôi Hoa Hành nghiêng nửa người nhấp nhổm hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”

Thúc Thần rút dây cắm máy móc trả lời: “Thay nước cho nó.”

Hoa Hành hiếu kỳ: “Tôi có thể hỗ trợ không?”

Thúc Thần liếc cậu một cái, tìm khăn lông chụp lên đầu Lily, bế nó đặt vào trong một cái hộp lớn mới nói: “Vào đi.”

Hoa Hành: “?”

Thúc Thần giúp cậu cuốn ống quần lên, giải thích: “Che tầm mắt của cá sấu có thể làm cho chúng bình tĩnh, lần trước Lily bò đến phòng ngủ, tôi sợ cậu khiến nó giật mình, cho nên dùng khăn lông bọc nó lại.”

Hoa Hành bừng tỉnh đại ngộ “Ồ” lên.

Thúc Thần mở hết máy móc, lấy ra một chiếc hộp từ bên trong.

Hoa Hành thắc mắc: “Đây là cái gì?”

Thúc Thần mặt lạnh te đáp: “Cậu sẽ không muốn biết đâu, tránh xa xa chút.”

Hoa Hành rõ ràng không tin, đợi hắn nâng lên lập tức ló đầu qua, suýt chút nữa bị thúi đến váng đầu.

“Là gì thế?!” Cậu hét to.

Thúc Thần đeo khẩu trang,: “Đồ dơ được lọc ra! Còn có phân của Lily.”

Hoa Hành muốn nói nhưng thôi, nhìn hắn rửa sạch hộp, nhét bông sạch và mấy viên thuốc lạ lẫm vào trong, sau đó hai người cùng kéo bể bơi lớn của Lily ra, súc rửa thay nước.

Góc bể bơi cũng có phân của Lily, Thúc Thần mang khẩu trang, bao tay, mặc giày đi nước, trang bị đầy đủ xốc tấm thảm cứng lên, lấy nước phun rửa thật sạch góc phòng, vừa quay người liền đối diện ánh mắt của Hoa Hành.

“Ánh mắt này của cậu là sao?”

Hoa Hành nói: “Bội phục.”

Cậu biết Thúc Thần là một người kiểu cách, cực kỳ thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân mật với người khác.

Đương nhiên hai điều trên đều không áp dụng trên cậu, dù sao ngay cả căn phòng cũ kỹ trong trường mà Thúc Thần cũng có thể bỏ qua để làm với cậu, rồi còn mang Hoa Hành đầy máu me dơ bẩn về giường của mình......

Nhưng mặc kệ thế nào, bình thường Thúc Thần vẫn rất thích sạch sẽ.

Quả là làm khó hắn khi phải tự dọn dẹp phân của Lily.

Thúc Thần không nhận ra thâm ý trong câu nói của cậu, im lặng bế Lily ra khỏi hộp, cẩn thận rút khăn lông trên đầu nó ra.

Lily bò tại chỗ hai giây, chân trước duỗi ra, thành thạo bò vào cái hồ sạch bóng nọ, nó hơi nổi lên mặt nước một chút rồi im lìm, thoạt nhìn mang tới cảm giác rất quỷ dị.

Thúc Thần cởi đồ, không hề bất ngờ trực tiếp đi tắm rửa.

Hoa Hành đứng ngoài cửa lúng túng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa, sau đó bị Thúc Thần dùng vẻ mặt “Là cậu tự tìm” lôi kéo tới bồn tắm dài chịch cho khóc ngất.

Thúc Thần tắm rửa từ trong bồn ra đến bên ngoài, toàn bộ sàn nhà tắm trên dưới đều ngập nước, đoạn hắn ôm Hoa Hành ngồi vào nước ấm, mở rộng hậu huyệt giúp cậu lấy đi thứ đồ bị bắn ở trong ra.

Thúc Thần sau khi ăn no giống hệt Lily, ôm Hoa Hành nằm trên giường, yên lặng ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.