Edit: Nynuvola
Hoa Hành vừa xấu hổ vừa tức giận, khụt khịt không chịu nhìn hắn.
Thúc Thần làm xong hai lần cũng cuối cùng tâm bình khí hòa, xả nước ấm tắm cho cậu, sau đó ra ngoài lột chăn nệm mà họ làm dơ ra.
Hoa Hành thiếu chút xấu hổ chết lần hai, run giọng hỏi bệnh viện có máy giặt không.
Thúc Thần cuộn khăn trải giường thành một cục ném lên trên ghế: “Sáng mai sẽ có người tới lấy mang đi giặt sạch sẽ.”
Hoa Hành nhìn chằm chằm vải vóc kia: “Nếu không đưa thì em mang đi giặt đi.
“Sợ cái gì?” Thúc Thần cười, “Người khác không quen biết chúng ta. Hơn nữa đây còn là phòng của bác sĩ Hồ.”
Hoa Hành: “......”
Hai người kiếm được khăn trải gường sạch sẽ trong hộc tủ, đổi xong mới nằm xuống.
Hoa Hành thở phào nhẹ nhõm: “May mà có dự phòng.”
Thúc Thần nói: “Ừ.”
Hoa Hành: “Anh không biết hả?”
Thúc Thần: “Không biết. Lúc ấy trong đầu chỉ muốn chịch em thôi, có nghĩ được nhiều thế đâu.”
Hoa Hành cắn răng nói: “Anh là cái đồ, cái đồ......”
Thúc Thần tùy tiện đáp: “Khốn kiếp? Sắc lang? Không tồi, vẫn còn sức mắng người.”
Đang trò chuyện, ngoài cửa sổ “Bụp” vang lên một tiếng lớn, Hoa Hành quay đầu nhìn thử, chỉ thấy giữa bầu trời tối đen như mực nhảy ra một chùm pháo hoa màu đỏ.
Thúc Thần nhủ thầm 0 giờ rồi, liền mở miệng chúc Hoa Hành: “Năm mới vui vẻ.”
Hai người một trước một sau ngồi trên giường, cằm Thúc Thần tựa trên vai Hoa Hành, cùng nhau nhìn ra ngọn lửa bên ngoài cửa sổ.
Thành thật mà nói, pháo hoa này cũng không quá đẹp.
Thành phố gần bệnh viện hình như không có ai quản lý pháo hoa nên mới có người lén mua mang đến bãi đất trống đốt.
Pháo hoa mua cũng là lâu lâu bắn một phát, đơn điệu lao thẳng lên bầu trời đêm, nổ thành từng đóa hoa cúc màu vàng hoặc là màu đỏ, chợt lóe chợt tắt.
Nhưng Hoa Hành lại xem rất nghiêm túc.
Thúc Thần thấp giọng hỏi: “Nghĩ gì vậy? Không thèm chúc anh năm mới vui vẻ luôn?”
Hoa Hành nói: “Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.”
Ngay bây giờ, hai người không mặc gì cả kề sát bên nhau.
Điều hòa mở thấp, da thịt lỏa lồ trong không khí nhưng không cảm thấy rét lạnh, ngược lại mỗi cái tiếp xúc, vuốt ve tạo nên một loại thân mật khăng khít.
Thứ cảm giác này làm Hoa Hành mê luyến.
Bọn họ quấn quýt nhau trong bóng tối, tất cả những thứ khác đều không còn liên quan đến họ, phảng phất như giữa đất trời này chỉ còn lại hai người, trần trụi tương dán, sưởi ấm cho nhau, nơi đêm tối tĩnh lặng không có ai quấy rầy ấy, lơ đãng ngắm pháo hoa.
Bất kể là “Mỗi một năm mới chúng ta sẽ ở bên nhau” hay “Chúng ta cùng nhau chào đón năm mới”, hai suy nghĩ này đều làm Hoa Hành cảm giác như đang nằm mơ.
Không gian vắng lặng yên tĩnh, ngoài cửa sổ sổ pháo hoa bất tri bất giác ngừng lại.
Bọn họ nằm xuống, Thúc Thần vươn tay kéo chăn qua.
Sau đó hắn hỏi tiếp câu vừa rồi mà Hoa Hành nói: “Vì sao nói như vậy?”
Ánh mắt Hoa Hành dời từ ngoài cửa sổ sang khuôn mặt Thúc Thần: “Năm ngoái lúc ăn tết, em đang ở ngoài phát tờ rơi. Ven đường nước kết băng nhưng em không nhìn thấy, cuối cùng ngã nhào, quần cũng bị rách. Về đến nhà mẹ mắng em mãi, nhưng mắng xong thì đau lòng em, còn lấy sủi cảo mẹ mua nấu cho em ăn “
Nói tới đây, Hoa Hành cười rộ lên: “Nhưng mà chẳng rõ làm sao, túi sủi cảo kia bị hư. Em đoán tủ lạnh nhà em dùng lâu năm nên thỉnh thoảng không nhạy. Em ăn xong bữa tối thì nôn ra hết, ha ha.”
Thúc Thần không đáp lời.
Hoa Hành nói: “Em bảo này, anh đừng nhìn em như thế.”
Thúc Thần “Ừm” một tiếng, hỏi: “Sủi cảo hôm nay ăn ngon không?”
“Ngon lắm á.” Hoa Hành lập tức khẳng định, “Mẹ em thích ăn nhân hẹ, em không rõ trong nhân thịt nhồi những gì nhưng chắc chắn có cải trắng thịt heo, cực kỳ ngon.”
Thúc Thần cười: “Ngon vậy luôn à?”
Hoa Hành gật gật đầu, sợ trong bóng tối Thúc Thần không nhìn thấy, lại trịnh trọng nói: “Đương nhiên!”
Chút muộn phiền vừa rồi của Thúc Thần đã biến mất, hắn hỏi: “Tết sang năm em muốn ăn gì nữa?”
Hoa Hành lẩm bẩm: “Ai biết được. Nghĩ xa thế làm gì.”
“Nghĩ trước xem sao.”
“Đúng rồi, hôm nay không cho Lily ăn!”
“Không sao, hôm qua nó ăn nhiều lắm.”
“Nhưng hôm nay mọi người đều ăn tết mà.”
“Cá sấu hiểu ăn tết là gì sao?”
“Chính anh nói phải có trách nhiệm với Lily!”
“Hoa Hành, giờ em bắt đầu giảng lý lẽ cho anh đấy hử?”
“Chúng ta hôm nay đều ăn no, nhưng mỗi mình Lily ở nhà bơ vơ không nơi nương tựa, còn đói bụng......”
“Được rồi, ngày mai em về cho nó ăn.”
“Nhưng em không bẻ xương cá.”
“Thì cho nó ăn cái khác. Em không buồn ngủ à? Mau ngủ đi, đừng thảo luận về Lily nữa được không?”
“Không......”
“Có, nhắm mắt lại, ngủ. Đừng để anh phải làm cái khác cho em ngủ.”
Kỳ nghỉ đông lần này cực kỳ ngắn ngủi, ngày mồng bảy đầu năm trúng thứ hai, học sinh cuối cấp đều về trường báo danh.
Lúc Thúc Thần và Hoa Hành bước vào phòng học, Triệu Minh đang cầm di động selfie với những người khác, định đăng lên vòng bạn bè kỷ niệm ngày khai giảng.
Tiền Giai cầm điện thoại đấm mấy cái vào ngực Triệu Minh, vừa đuổi vừa hét: “Tết ăn nhiều thịt quá nên đầu óc cậu hỏng rồi hả!”
Lão Hà đi vào trong tiếng cười vang của lớp, khuôn mặt ửng hồng, xem ra ông đã trải qua một cái tết rất vui vẻ.
Mọi người lập tức im lìm như chim cút lùi về chỗ ngồi.
Vương Tĩnh Khê hạ giọng hỏi: “Lão Hà sao hôm nay không mắng người nhỉ?”
Tiền Giai trừng to mắt: “Cậu không nhìn thấy hả, tâm tình thầy hôm nay tốt.”
Vương Tĩnh Khê nói: “Nhìn thấy rồi, nhưng vì sao á? Đứa con nhỏ của thầy thi đạt hạng một vào kỳ thi cuối kỳ chăng? Cho thầy nở mặt nở mũi?”
Tiền Giai nói: “Con thầy thi được mấy điểm cuối kỳ mình không biết, nhưng mình biết Thúc Thần đạt hạng một trong kỳ thi chung, đừng nói là lão Hà, ngay cả chủ nhiệm khoa cũng mừng như bắt được vàng.”
Vương Tĩnh Khê xuýt xoa: “Toàn thành phố?”
Tiền Giai đưa mắt đáp lời “Hỏi thừa“.
Hai người tán dóc hết sức chuyên chú, đột nhiên nghe thấy giọng lão Hà ầm ầm vang lên: “Tiền Giai! Vương Tĩnh khê!”
Hai người sợ tới mức giật bắn mình, thiếu chút nữa đứng dậy.
Lão Hà nói: “Có gì muốn nói thì đợi tan học.”
Tiền Giai gật đầu mãnh liệt.
Lão Hà đứng trên bục giảng mở miệng: “Hôm nay là mồng bảy tết, học sinh lớp 10, 11 đều còn ở nhà chơi, nhưng vì lí do gì các em phải trở lại trường, chắc thầy không cần nhiều lời nữa.”
Tươi tười trên mặt học sinh thu lại một ít.
Lão Hà cầm bình giữ ấm, chậm rãi nói: “Khoảng cách thi đại học chỉ còn 115 ngày, tính ra không quá ba tháng, chớp mắt liền đến. Hiện tại đang là giai đoạn nước rút, mười hai năm qua các em đã trả giá cho cái gì, muốn thu hoạch cái gì, kỳ thi đại học sẽ cho các em đáp án cuối cùng.”
Ông nhìn quanh khắp phòng học: “Trong các em có người sẽ lo lắng, sợ hãi, lo âu, cũng có người mờ mịt. Nhưng những điều đó không quan trọng, một khi toàn tâm toàn ý dành hết cho việc học, mọi cảm xúc khác đều là râu ria. Các em là học sinh ưu tú, thầy tin tưởng các em có sự tập trung đó. Đây có thể là quá trình gian nan, nhưng cuộc đời của các em không thể bỏ qua quá trình này. Kỳ thật chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa trường học, một con chim bay qua cũng sẽ thú vị hơn sách giáo khoa, nhưng thầy muốn các em kiên nhẫn, muốn các em chiến đấu, dũng cảm không dễ dàng từ bỏ, kẻ mạnh là người phấn đấu đến cùng! Mà bản thân các em hẳn cũng không mong những ngày tháng sau này hoài niệm và tiếc nuối! “
Gian phòng học không có ai nói chuyện, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc kiên quyết.
Thúc Thần quan sát vẻ mặt Hoa Hành, dường như muốn nói gì với cậu.
Chờ Hoa Hành nghiêng đầu qua, Thúc Thần đối diện ánh mắt cậu.
Hoa Hành vẫn bình tĩnh, con đường học hành của cậu đầy những khó khăn và cố gắng đã cho Hoa Hành sự thong dong tự tin.
Thúc Thần cười cười, thu lại những lời định nói, rút sách giáo khoa cho tiết sắp tới ra.
Hắn nghĩ, chính mình không nhìn lầm, Hoa Hành thật sự là một người dũng cảm.
Sau bài kiểm tra nhỏ vào cuối tuần này, Hoa Hành theo Thúc Thần về nhà.
Cậu chôn mặt trong khăn quàng cổ, vẻ mặt ngưng trọng.
Thúc Thần bỗng nhiên dừng bước ngay khúc ngoặt, Hoa Hành không để ý nên đập đầu vào sau lưng hắn, ăn đau hừ một tiếng.
Thúc Thần bất đắc dĩ nhìn cậu: “Em không thể đi đứng đàng hoàng được sao?”
Hoa Hành nói: “Câu hỏi lớn cuối cùng, em cảm thấy cách làm của em không sai.”
Thúc Thần thở dài, kéo thấp khăn quàng cổ, ý bảo Hoa Hành lại gần đây, vừa đi vừa giảng bài cho cậu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hoa Hành ngồi xếp bằng trên giường, muốn nói lại thôi. Thúc Thần thấy cậu giống như sắp nghẹn ứ đến nơi, tay cởi quần áo miệng hỏi: “Có chuyện thì mau nói.”
Hoa Hành cẩn thận liếc hắn, nói: “Chúng ta hai tuần rồi...... Không làm.”
Bàn tay cầm áo len của hắn khựng lại, nhướng mày ngụ ý “Sau đó thì sao?”
Hoa Hành có chút nghi hoặc, cũng có hơi ngượng ngùng, do dự mãi mới thỏ thẻ: “Anh không muốn sao?”
Thúc Thần hít sâu một hơi, hung tợn nói: “Mỗi ngày đều muốn.”
Ánh mắt hắn đảo qua bắp đùi trần trụi của cậu: “Nếu anh là em, lúc này đây anh lập tức nhét cái chân trắng ngần kia vào trong chăn.”
Hoa Hành luống cuống tay chân, “Vậy tại sao anh......”
Thúc Thần không thể nhịn được nữa, hắn ném áo len sang bên, cả giận quát: “Vì không muốn ảnh hưởng em học tập! Đừng dại trêu chọc anh, mau ngủ!”
Chờ hắn bực dọc nằm xuống, Hoa Hành ở trong chăn nhích tới nhích lui, sột sột soạt soạt.
Thúc Thần đưa lưng về phía cậu, còn chưa mở miệng bảo Hoa Hành ngoan ngoãn nằm yên, chợt cảm giác có một bàn tay vói vào quần ngủ của hắn, còn cầm lấy đồ vật kia.
Hoa Hành sán lại mổ mổ môi Thúc Thần, ánh mắt trong trẻo, “Không sao cả, tới đi anh.”
Thúc Thần nhìn chằm chằm cậu vài giây, trở mình đè Hoa Hành trên giường.
Hắn ấn giữ người làm một lần, lại ôm nghiêng Hoa Hành, từ phía sau làm thêm lần nữa, hai người gần như bắn lần thứ hai cùng lúc.
Rửa ráy đơn giản xong, Hoa Hành mệt lữ chìm vào giấc ngủ.
Thúc Thần bóp mặt cậu cho hả giận, đoạn nhéo nhéo cái mũi, thấy Hoa Hành lộ ra biểu tình không thoải mái mới hậm hực buông ra, ôm cậu nhắm mắt lại.
=======