Vọng Thần Hoa

Chương 54: Chương 54: Chương 55




Edit: Nynuvola

Tuy rằng giữa trưa Thúc Thần có nói chuyện với Thúc Trung Niên, nhưng buổi tối hắn vẫn lựa chọn một quán lẩu. Đêm nay là do hắn sắp xếp, ăn gì không quan trọng.

Nói thế nhưng quán lẩu này quả thật rất ngon.

Hai người thuê một phòng riêng, ngồi song song với nhau, ăn đến mồ hôi tuôn như suối.

Hoa Hành không ăn được quá cay nhưng cậu lại cực thích ăn cay, ăn mà chóp mũi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng nhưng bàn tay không hề ngừng lại, quật cường nhúng đũa vào nồi lẩu đỏ au gắp đồ ăn, sau đó thút tha thút thít hét to đòi đồ uống, Thúc Thần nhìn mà dở khóc dở cười.

Hoa Hành rất thích ăn lẩu, chuyện này là Thúc Thần vô tình phát hiện được.

Hắn ăn cái gì, ăn thế nào từ trước tới nay đều tùy tiện. Đến nỗi Hoa Hành chỉ đâu đánh đó, đút hắn ăn món gì với hắn mà nói đều được cả, cho nên về phương diện ăn uống hắn không có yêu cầu đặc biệt nào với cậu cả. Nhưng Thúc Thần cẩn thận phát hiện mỗi khi đi ăn lẩu cậu sẽ vui vẻ không ít.

Hoa Hành dường như vô cùng thích cái nóng hôi hổi của món lẩu, cách ăn uống cũng sinh động tươi vui.

Thúc Thần nhìn dáng vẻ hưng phấn của cậu, thầm nhủ tới đúng quán rồi.

Chờ Hoa Hành ăn no căng bụng, nhìn hai dĩa thịt bò còn dư lại, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối, Thúc Thần liền kéo cậu đứng dậy: “Ăn thêm đau bụng, đi thôi, lần sau chúng ta lại đến.”

Lúc bọn họ ra khỏi quán lẩu, bầu trời thưa thớt sao trăng, đèn đóm bốn phía bắt đầu sáng lên, trên đường người qua kẻ lại như dệt, tạo thành cảnh tượng phồn hoa bậc nhất.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

Thúc Thần nói: “Phỏng vấn em một chút, tâm tình hiện tại thế nào?”

Hoa Hành nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Thi xong rồi, không biết phải làm gì.”

Thúc Thần cười to.

Hoa Hành lúc này mới tò mò hỏi hắn: “Lát nữa chúng ta sẽ làm gi thế?”

Thúc Thần giảo hoạt úp mở: “Đợi chút em sẽ biết.”

Nửa giờ sau, Hoa Hành mặc trái áo đồng phục, cổ áo kéo lên thật cao, một đường đi luôn cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, lao nhanh vọt vào thang máy khách sạn.

Lúc ấn thang máy xuống lầu dưới, bước đi của cậu vô cùng vội vã, đầu cúi người dán vào tường giống như kẻ trộm, thẳng tiến đến căn phòng nào đó, gõ gõ cửa.

Thúc Thần vừa mở cửa ra, Hoa Hành lập tức hóa thành dư ảnh chạy vèo vô trong.

Thúc Thần: “......”

Hắn nhìn bạn trai rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm kia, bất đắc dĩ nói: “Có gì đâu, em không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy.”

Hoa Hành trợn tròn mắt, bày ra vẻ mặt “Anh trêu em đó hả“.

Cậu sớm nên nghĩ tới!

Món quà bí mật mà Thúc Thần sắp xếp chính là một phòng khách sạn được đặt trước từ lâu.

Hoa Hành nghe xong thì nghẹn họng trân trối nhìn hắn, không nói nên lời khi Thúc Thần đáp trả “Hửm? Có vấn đề gì hả?“.

Kết hợp với tác phong trước sau như một của hắn quả thật không có vấn đề gì.

Hoa Hành an ủi chính mình, đối mặt với hiện thực mà cậu không thể phản kháng, cách lí trí nhất chỉ có thể làm là thản nhiên tiếp thu, có điều cậu chết sống không chịu cùng đi vào khách sạn với Thúc Thần.

Thúc Thần khóa cửa, đi tới áp sát Hoa Hành hỏi: “Đi tắm trước nha?”

Khi ghé lại gần, hắn hít hít ngửi mùi trên người cậu, lại ngửi sang chính mình, chậc lưỡi bảo: “Người em và anh đều toàn là mùi lẩu.”

Hoa Hành nghe vậy thì giơ tay lên ngửi thử, cũng lập tức không chịu nổi, nhanh chóng đổi dép lê đi vào phòng vệ sinh.

Thúc Thần nghĩ đến dáng vẻ Hoa Hành mặc trái đồng phục, lén la lén lút, tự nhiên bỗng thấy buồn cười. Sau đó hắn nghĩ về chiếc bồn tắm tròn lớn phía bên kia cửa sổ, khẽ tiếc nuối thở dài.

Nhưng vừa vào đã mở miệng yêu cầu, chắc là Hoa Hành sẽ không đồng ý đâu, chi bằng đợi thêm lát nữa tìm thời cơ khác vậy.

Hoa Hành luôn rất ngượng ngùng trước khi hai người làm chuyện ấy, nhưng một khi đã lâm trận, bao nhiêu rên rỉ hưng phấn đều phơi bày, đến lúc đó làm gì ở đâu còn không phải tùy ý Thúc Thần bài trí sao.

Hoa Hành vừa rồi đứng ở huyền quan, không chú ý trang trí trong phòng. Bây giờ vô nhà tắm mới từ từ đánh giá xung quanh.

Nhà tắm sạch sẽ rộng rãi, ánh đèn vàng chiếu vào vách tường bóng loáng, cùng với bồn rửa mặt tạo nên khung cảnh ấm áp vừa đẹp đẽ sang trọng.

Hoa Hành quay đầu, thấy đối diện là một tấm kính một chiều, nhưng bên ngoài đã phủ rèm che.

Cậu nhẹ nhàng thở phào, cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.

Cậu biết chỉ thoáng chốc nữa thôi Thúc Thần sẽ không bỏ qua cho cậu, nhưng sự thật là: Hoa Hành cũng rất nhớ nhung hắn.

Hoa Hành hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đã tán thành với việc không cùng bạn học ra ngoài gặp gỡ tụ tập, cũng không đi xem phim, chơi game, nghĩ tới nghĩ lui, quả thật chỉ mỗi ở bên Thúc Thần mới là lực hấp dẫn mạnh mẽ nhất.

Thúc Thần nghe thấy tiếng nước đột nhiên ngừng lại, biết Hoa Hành đã tắm xong liền đi qua, mở cửa đối mặt với cậu, mỉm cười: “Mau đến xem quà mà anh chuẩn bị cho em, chờ anh tắm xong, anh muốn nhìn thấy em mặc nó.”

Dứt lời lập tức ngó lơ phản ứng của Hoa Hành, tâm tình cực kỳ sảng khoái vào nhà tắm.

Hoa Hành còn bận lau tóc dính nước: “?”

Cậu không hiểu đầu cua tai nheo liếc Thúc Thần một cái, bước sang phòng nghỉ.

Đây là một căn phòng rất thoáng đãng, phòng khách được trải thảm sáng màu, ghế sô pha và một loạt đồ trang trí khác đều có màu tươi mới, đèn tường xinh xắn, ánh sáng ấm áp sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Nhưng mà chờ tới lúc cậu rẽ vào khúc ngoặt, đi tới trước cửa phòng ngủ, nụ cười trên môi Hoa Hành lập tức đóng băng.

Ban nãy cậu đã cảm thấy Thúc Thần nhất định nghẹn muốn chết rồi, quả nhiên. Chỉ thấy chính giữa phòng là một chiếc giường lớn trải drap trắng tinh, đầu giường không có tấm chắn mà thay bằng mặt gương sáng lóa, Hoa Hành mới đi vào liền đối mặt với bản thân đang trợn mắt há miệng qua gương.

Sau đó cậu ngẩng đầu, bốn góc trên trần nhà khảm đèn chùm nhỏ, ở chính giữa vẫn là tấm gương lớn, phản chiếu toàn bộ mọi ngóc ngách phòng ngủ.

Khuôn mặt Hoa Hành loáng cái đỏ bừng.

Cậu đứng im tại chỗ, mặt hết đỏ lại trắng, thay đổi không ngừng, cuối cùng Hoa Hành hít một hơi thật sâu, dứt khoát đi đến chiếc giường trước mặt.

Lúc lại gần, cậu mới phát hiện trên tấm khăn trải giường trắng tuyết đặt một chùm vải đen nho nhỏ, nhìn không ra là cái gì. Nhưng cái kiểu lộn xộn tùy tiện này chắc chắn không phải đồ của khách sạn, mà là có người vào phòng rồi để nó xuống giường.

Hoa Hành nghĩ tới vừa rồi Thúc Thần có bảo cậu “Mặc nó”, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác chẳng lành.

Cậu đi qua vươn tay cẩn thận nhấc mớ vải nọ lên, toàn thân nhanh chóng cứng đờ, đêm nay đã là lần thứ ba cậu chịu chấn động thế này.

Đây nào phải quần áo. Không, mấy cái mảnh vải nhỏ tí đến đáng thương kia liệu được tính là quần áo ư?

Hoa Hành cầm bộ nội y tình thú mà Thúc Thần chuẩn bị sẵn, trong đầu xuất hiện hai lựa chọn. Hoặc hiện tại hùng hổ xông vào phòng tắm ném thứ nọ lên mặt hắn, bắt tên dâm tà kia tự mình mặc. Hoặc nhân lúc Thúc Thần chưa đi ra, căn thời gian chuẩn xác hủy thi diệt tích không lộ dấu vết, đốt thành tro hoặc xả bồn cầu đi......

Thúc Thần mặc áo tắm dài, tóc cũng chưa lau đã vội vã chạy ra.

Bởi vì hắn gấp không chờ nổi nữa rồi.

Phòng khách im ắng, Thúc Thần thấu hiểu cười cười, đi thẳng đến phòng ngủ, vừa vào liền bắt gặp Hoa Hành đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía hắn.

Thúc Thần vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng mà mình mong đợi đã lâu—— bởi vì cả người Hoa Hành đều gói ghém trong chăn.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, ánh mắt mang theo lửa giận, như là có thiên ngôn vạn ngữ oán trách và oan ức, tất cả đều phơi bày qua đôi đồng tử kia.

Trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn tường, tạo nên khung cảnh mơ hồ ái muội giữa hai người.

Thúc Thần tựa hồ dã thú đang rình rập con mồi của mình, đôi mắt nóng bỏng lấp lóe, bước vào nhẹ giọng dỗ dành: “Em vì sao phải trốn trong chăn? Không phải nói cho anh nhìn à?”

Hoa Hành cắn chặt răng, hừ mũi: “Anh mua cái gì đó hả?”

Thúc Thần bước lại gần, bắt được vệt hồng nhạt trên mặt Hoa Hành dưới ánh đèn mơ màng không rõ nét, trong lòng hắn hưng phấn, bàn tay nhanh chóng ấn lên tấm chăn bông mềm mại đang bao bọc lấy em người yêu của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.