Edit: Nynuvola
Ngày hôm sau lúc Hoa Hành tới lớp, Tiền Giai bô bô kể lại chuyện tối qua cho cậu nghe.
Hoa Hành nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
Đi đâu tìm cậu?
Nhà?
Không muốn Thúc Thần tìm thấy nhà cậu.
Cậu miễn cưỡng đáp: “Cậu ấy không tới tìm tôi.”
Tiền Giai nói: “Hả? Làm sao có thể?” Cô nàng còn không ngừng nhấn mạnh tính chân thực của chuyện này, có điều thoạt nhìn Hoa Hành không muốn nói chuyện lắm, bèn sáng suốt im miệng.
Trước khi chuông tiết tự học vang lên một phút, Thúc Thần vội vàng đi vào phòng học.
Chào đón hắn là đôi mắt của hai người Tiền Giai và Hoa Hành như kiểu “Có chuyện muốn nói”, Thúc Thần mở miệng giải thích: “Tối hôm qua tôi có việc, chưa kịp đi. Vở bỏ lại ngăn bà của cậu.”
Tiền Giai “Ồ” một tiếng, xác nhận rồi quay đầu.
Hoa Hành nhẹ nhàng thở phào, vươn tay mò mẫm, quả nhiên sờ thấy cuốn vở.
Thúc Thần lặng yên không đấu vết nhìn khóe miệng ứ đọng máu bầm của Hoa Hành —— Mấy người Tiền Giai đều coi như không thấy vết thương trên mặt cậu.
Là vì cậu luôn đánh nhau, cho nên mọi người tập mãi thành thói quen sao?
Giữa trưa, lúc Thúc Thần từ nhà ăn trở về, trong phòng học không một bóng người.
Hắn mới vào cửa, bỗng thấy Hoa Hành ngồi trên ghế, vô thức vuốt ve cuốn vở mà tối qua hắn để trong hộc bàn cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thúc Thần nhẹ nhàng mỉm cười.
Chạng vạng, Thúc Thần và mấy nam sinh khối một lên lầu, hắn đứng ở cửa không vào, tùy ý liếc mắt một cái.
Chỗ ngồi của hắn và Hoa Hành đều trống không.
Bạn học hỏi: “Đến tiết tự học rồi, cậu không về phòng sao?”
Thúc Thần lắc đầu, chỉ hướng nhà vệ sinh.
Chờ những người khác vô lớp hết, hắn mới thản nhiên rời đi.
Toilet không có ai cả.
Nhất Trung là một ngôi trường rất tốt, mọi người học hành ở đây đều như giành giật từng phút từng giây.
Thúc Thần đứng trước tấm gương dài chậm rãi rửa tay, sau đó ngẩng đầu ngắm nhìn bản thân trong gương.
Hắn bất động thanh sắc đánh giá khuôn mặt sạch sẽ của mình và những ô cửa sổ sách ngời trên bức tường, trong đầu hiện lên vũng nước bẩn ngập ngụa gần cửa nhà Hoa Hành, Thúc Thần chậm rãi nở nụ cười, khôi phục vẻ mặt thường ngày của hắn.
Lúc ra cửa, ngoài ý muốn trông thấy một cái đầu thấp bé quen thuộc.
Trên mặt Hoa Hành hơi hoảng hốt: “Tôi, tôi đi vệ sinh......”
Thúc Thần thoải mái bảo: “Vậy cậu đi đi, tôi chờ.”
Hoa Hành khó hiểu: “Cậu chờ tôi làm cái gì? Không phải có tiết sao, mau về phòng học.”
Giọng của cậu càng ngày càng nhỏ, Thúc Thần chờ cậu nói xong mới mở miệng: “Tôi muốn nói mấy câu với cậu.”
Hoa Hành sửng sốt, “À” một tiếng, vội vội vàng vàng chạy vào toilet.
Hoa Hành nhanh chóng kéo một cánh cửa buồng, xấu hổ bước vô. Cậu vốn không phải định đi WC, chỉ là giả bộ, che giấu sự thật cậu nhịn không được mà theo chân Thúc Thần.
Thúc Thần muốn nói gì với cậu? Hoa Hành nghĩ mãi không ra.
Chờ cậu rửa tới rửa lui tay xong ra ngoài, Thúc Thần bảo: “Cậu đi đây với tôi.”
Hai người một trước một sau, dọc đường đi không nói chuyện, lên đến lầu trên, Hoa Hành nhìn căn phòng tối đen trước mặt, có chút mờ mịt.
Thúc Thần không nhìn cậu, trực tiếp đẩy cửa, bên trong tối thui, cái gì Hoa Hành cũng không thấy rõ, nhất thời hơi do dự.
Thúc Thần đứng nơi u ám đó, vẻ mặt so với ngày thường khác nhau một trời một vực. Hoa Hành nháy mắt không nhận ra rốt cuộc khác chỗ nào đã nghe thấy thanh âm nhẹ bẫng của hắn: “Cậu chẳng phải luôn theo dõi tôi sao? Bây giờ còn giả bộ cái gì?”
Đầu óc Hoa Hành ầm một tiếng.
Trong lòng cậu lập tức sôi trào, khuôn mặt cứng ngắc trông có vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm Thúc Thần, máy móc tay chân đi vào phòng.
Có phải hắn muốn tính toán với cậu không? Cậu nên giải thích thế nào đây. Cậu......
Đầu óc Hoa Hành đã ngừng vận hành, giống như món đồ ăn bị đun sôi bốc khói nghi ngút, bất lực đứng đó, chỉ có thể ngẩn ra nhìn Thúc Thần đóng cửa, chốt khóa và xoay người.
Bóng đen bao phủ toàn bộ cơ thể cậu, Hoa Hành không thể động đậy.
Thúc Thần đi đến trước mặt: “Vì sao cậu lại theo dõi tôi?”
Đôi môi Hoa Hành khẽ run, tựa hồ sợ hãi, lại có vẻ không nói nên lời.
“Cậu thích tôi?”
Trong phòng yên tĩnh một mảnh, giống như hiểu rõ trong lòng, cam chịu không nói ra.
Thúc Thần cũng không trông đợi gì vào câu trả lời của Hoa Hành, tiếp tục nói: “Thích cái gì của tôi? Thành tích? Bề ngoài? Gia thế?”
Cậu cúi đầu, ánh mắt dính vào hai đôi giày, một đôi mới tinh quý giá, một đôi đã bị giặt đến ngả vàng.
Quần áo cũng giặt nhiều lần nên cũ rích, lấp ló màu sắc nhợt nhạt. Ngược lại với chúng là khuôn mặt của Hoa Hành, Thúc Thần nhìn cậu, vô duyên vô cớ nhớ đến chiếc vòng bạch ngọc trên tay Chung Bội.
Hoa Hành sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp, lần đầu tiên trông thấy đã khắc sâu trong ấn tượng của hắn. Một thứ khắc sâu khác, chính là lời mà hắn nghe được hôm qua.
Đây là...... Con trai của gái bán hoa.
“Tôi có thể chơi cậu không?”
Hoa Hành trừng to đôi mắt, khiếp sợ nhìn Thúc Thần, dường như không thể tin nổi những lời vừa nghe.
“Tôi cũng đồng tính luyến ái.” Ngữ điệu của Thúc Thần lãnh đạm, “Chúng ta dựa theo nhu cầu, tôi sẽ không kể cho người khác. Nếu cậu không thích thì thôi quên đi.”
Hoa Hành nhìn cánh môi đóng mở của Thúc Thần, cố gắng nghe thật rõ từng từ từng chữ.
Cậu cuối cùng bất tri bất giác nhận ra, Thúc Thần khác biệt chỗ nào so với ngày thường —— Nụ cười tươi tắn như gió xuân trên mặt hắn đã biến mất.
Gương mặt lúc này lạnh lẽo thờ ơ, đôi mắt đen nhánh u tối, sâu không thấy đáy, khóe môi mím thành đường thẳng, lời nói phun ra đều như đao kiếm.
Thúc Thần im lặng chờ vài giây, định xoay người rời khỏi, trở về phòng học.
Mới vừa đi được nửa bước, một cánh tay trắng nón bỗng với ra nắm lấy góc áo của hắn.
Thúc Thần rũ mắt, bàn tay kia hơi run rẩy, tựa hồ dũng khí mà nãy giờ nó gom góp được cũng không đủ để chủ nhân của nó trấn tĩnh.
Nhưng vẫn không hề có ý định buông ra.