Edit: Nynuvola
Nhất Trung có rất nhiều học sinh ở nội trú, cho nên vài ký túc xá dành cho học sinh đã được xây dựng.
Khi Hoa Hành nghe thấy Thúc Thần nói cậu đến kí túc xá tìm hắn, sự ngạc nhiên trong mắt không ngừng gia tăng.
Thúc Thần nhận ra sự chần chừ của Hoa Hành, cũng không nói gì, thu dọn xách vở mang balo rời đi.
Dáng vẻ vô cùng tiêu sái, như tin chắc rằng Hoa Hành sẽ đến. Đương nhiên, cũng có thể đang tỏ vẻ: Có cũng được, không có chẳng sao.
Hôm nay là thứ sáu, hầu hết học sinh học ngoại trú về nhà, và phần lớn những người trọ trong trường đều tới phòng tự học.
Hoa Hành lén lút chạy vào kí túc xá, khom lưng cúi đầu đi qua cửa sổ phòng người trực cổng đang xem TV, cậu đứng trước cửa phòng Thúc Thần, bàn tay giơ lên lại rụt về.
Lặp đi lặp lại mấy lần, đến khi Thúc Thần cầm ly nước ra mở cửa, trông thấy Hoa Hành đứng đó như đang chịu phạt.
Thúc Thần: “Đến lâu chưa?”
Hoa Hành nói: “Vừa đến.”
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, chẳng biết có tin hay không: “Cậu vào trước đi, tôi đi rót nước.”
Hoa Hành chậm rãi bước vào, thấy trong phòng có hai chiếc giường, một chiếc trống không, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cậu biết Thúc Thần chắc chắn sẽ không hẹn ngủ khi có người khác, nhưng lúc thấy một mình hắn trong phòng kí túc này, lòng cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Kí túc xá của Nhất Trung được trang bị đầy đủ giường và bàn học, Hoa Hành đi tới chiếc bàn trống, kéo ghế ngồi xuống, giống như con mèo bước vào lãnh địa xa lạ, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đồ vật trên bàn hắn rất ít, sách vở chỉ để vài quyển.
“Tôi hiếm khi ở đây.” Thúc Thần bưng một ly nước tiến vào, lấy ra cái ly sứ màu trắng, đổ phân nửa nước ấm vào, đặt trước mặt Hoa Hành.
Trên ly sứ có in hình một bông hoa hướng dương.
Hoa Hành “Ờ” một tiếng, cậu nhớ rõ Thúc Thần sống gần trường, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Vậy vì sao còn muốn ở——”
Nói được một nửa, Hoa Hành đột nhiên giật mình nhận ra, câu chuyện ngưng bặt.
Thúc Thần thật ra không để tâm lắm: “Như vậy cho tiện, hay cậu vẫn muốn quỳ trong phòng chứa đồ tiếp?”
Hoa Hành nhíu mày, biểu tình phức tạp nhìn Thúc Thần.
Thúc Thần hỏi: “Nhìn tôi làm cái gì?”
Hoa Hành ra vẻ tùy ý nắm lưng ghế: “Cậu so với bình thường rất khác nhau.”
Thúc Thần khẽ xùy: “Những điều cậu thấy, cậu cho rằng đều là sự thật cả sao? Thế nào, thích tôi của thường ngày nên bây giờ thất vọng rồi?”
Lông mày của Hoa Hành càng xoắn chặt hơn, im lặng.
Sắc mặt Thúc Thần trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Trong lòng cứ thấp thỏm như bị ai cào, thoáng cái bay sạch bách. Hoa Hành đẩy ghế sang một bên, tiến đến gần Thúc Thần, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám của hắn.
Bóng ma thường bị nụ cười ngập gió xuân che lấp đã hoàn toàn bộc lộ ra chính vào khoảnh khắc này, ngay trước mặt Hoa Hành.
Hắn vươn tay tóm lấy cổ áo đồng phục của Hoa Hành, mà cậu thì chống lên ngực Thúc Thần.
“Cậu nói, đêm nay sẽ không.”
Thúc Thần ngẩn người, hắn tự nhắc nhở bản thân về lời hứa “Sẽ không đau” kia, sức lực trên tay lỏng dần, nhẹ giọng hỏi: “Rất đau sao?”
Hoa Hành đang tựa lưng vào tủ quần áo, toàn thân bị Thúc Thần bao phủ, kẹp chính giữa lồng ngực hắn và cửa tủ, nhìn không rõ thần thái, chỉ hơi gật đầu.
Thúc Thần thả cổ áo cậu ra, sờ sờ đầu cậu một chút, hắn mở miệng ậm ừ, sau đó giữ chặt gáy cậu, cúi đầu hôn xuống.
Hoa Hành căn bản không ngờ Thúc Thần sẽ hôn cậu, trợn to mắt, ánh sáng nơi con ngươi phản chiếu gương mặt của hắn, tiếng rên ngắn ngủi bị động tác hung hãn của Thúc Thần nuốt hết.
Răng môi hai người giao triền, hơi thở quấn quýt, Thúc Thần nhìn Hoa Hành, khoảng cách gần như vậy, nhìn đến mức Hoa Hành quên cả phản kháng, mặc kẻ xâm lăng tiến quân thần tốc.
Rất nhanh cậu đã bắt đầu thiếu oxy, chân mềm nhũn, tay đẩy ngực Thúc Thần giống như đẩy tấm ván sắt, Thúc Thần không lùi về sau mà càng được đà lấn tới, một bàn tay thăm dò tiến vào áo động phục rộng rãi, vuốt ve eo Hoa Hành vài lần, sau đó ôm siết lấy cậu, dùng sức ấn giữ Hoa Hành trong vòng tay mạnh mẽ của hắn.
Chờ Thúc Thần cuối cùng cũng đại phát từ bi buông tha Hoa Hành, trên mặt cậu đã toàn là nước mắt, nghẹn ngào đỏ bừng, dựa trước ngực hắn thở dốc, giữa hai chân sớm nổi lên phản ứng.
Thúc Thần cởi bỏ khóa đồng phục học sinh, lột chiếc áo khoác xuống, lại kéo tuột quần đồng phục và quần lót Hoa Hành ra.
Hắn vươn tay nắm lấy cậu nhỏ đang chào cờ của Hoa Hành, vuốt ve lên xuống mấy cái, người trong lòng lập tức run rẩy.
Thúc Thần vừa định cởi quần, đột nhiên nhớ đến cái gì, nhấc tay xoa nắn khuôn mặt Hoa Hành, bôi mớ dâm dịch lên khóe môi mềm mại của cậu, nói: “Lên giường.”
Lúc Hoa Hành trèo lên giường, cặp mông trắng trẻo của cậu khẽ lắc lư trước mắt hắn.
Thúc Thần cứ nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, hơi thở gấp gáp, lấy đồ vật đã mua ra, đến ngăn kéo cũng lười đóng lại, động tác mau lẹ đuổi theo cậu, mới lao lên giường đã bắt lấy Hoa Hành đè dưới thân.
Tóc tai của cậu hơi lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng, nằm trên giường.
Bốn phía thoang thoảng mùi hương nhẹ dịu, không thể nói rõ giống thứ gì, nhưng chính xác là khí vị thuộc về Thúc Thần, bao bọc Hoa Hành kín bưng không một kẽ hở.
Thúc Thần giang chân ra, quỳ gối hai bên người Hoa Hành, ánh mắt xoáy sâu vào cậu.
Hoa Hành cuối cùng cũng bắt gặp đôi mắt của hắn, nguy hiểm, tràn ngập dục vọng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Thúc Thần vặn mở một cái chai nhỏ, đổ chất lỏng lạnh lẽo xuống giữa đùi cậu, hắn duỗi tay bôi bôi rồi xoa nắn giữa mông Hoa Hành, bắt đầu đưa dịch bôi trơn đi vào cơ thể cậu, tiến hành khuyếch trương.
Hoa Hành rùng mình vì lạnh, nhưng do bị Thúc Thần giữ chặt cho nên không thể động đậy.
Hai người không nói chuyện, Hoa Hành khó khăn thở dốc, những âm thanh dâm mĩ cứ vang vọng bên tai khiến cậu xấu hổ nhắm mắt lại.
Thời gian khuếch trương này dường như đã cạn kiệt hết sự kiên nhẫn của Thúc Thần, mắt thấy cũng tạm ổn rồi, bèn cầm gậy th*t của mình trực tiếp đâm vào người Hoa Hành.
Cảm giác toàn thân cậu run lên, Thúc Thần dừng động tác: “Đau hả?”
Hoa Hành nhắm hai mắt, gật đầu.
Thúc Thần vén chiếc áo thun duy nhất trên người Hoa Hành lên cao, bảo cậu cắn nó, còn mình thì cúi đầu cắn xuống đầu v* nhạt màu của Hoa Hành, tay phải nhào nặn bên còn lại.
Hoa Hành cực kỳ mẫn cảm, phản ứng phá lệ cực kì lớn khi bị mút mát như vậy, cậu co rúm muốn né tránh môi và tay của hắn.
Thúc Thần vốn không hề có ý định để cậu trốn được, rất nhanh đã làm cậu nhỏ giọng rên rỉ kêu gào, sau đó mới buông người ra, bắt đầu thẳng lưng va chạm Hoa Hành.
Động tác của hắn chậm rãi, nhưng mỗi một cú thúc đều đầy ắp sức lực, mỗi lần xâm nhập, Hoa Hành lại bị đẩy cho xê dịch một chút.
Rõ ràng trong phòng toàn là tiếng rên của cậu, nhưng Thúc Thần lại giống như không nghe thấy, vừa đâm rút tàn nhẫn vừa hỏi: “Đau không?”
Hoa Hành cắn môi, không thèm để ý hắn nữa.
Thúc Thần càng tiến sâu càng dùng sức, khiến cậu khó mà khống chế tiếng rên rỉ của mình, tiếp tục hỏi: “Đau à?”
Đôi mắt của cậu thấm đẫm nước, trừng to lườm hắn.
Thúc Thần cúi người, tay luồn dưới nách Hoa Hành nhấc cậu lên, để cậu ngồi trong lòng hắn.
Tính khí thoáng cái len sâu vào, Hoa Hành ngẩng đầu, nước mắt và thanh âm nơi cổ họng đều bật ra.
Thúc Thần vẫn cứ đong đưa lên xuống theo biên độ nhỏ mà chơi cậu, đồng thời vươn đầu lưỡi, liếm sạch nước mắt của Hoa Hành, hỏi: “Đau sao?”
Cậu ôm vai lưng rắn chắc của hắn, tựa hồ cọng rơm bám lấy chỗ dựa duy nhất, miệng lẩm bẩm gọi nhỏ, từng tiếng đứt quãng: “Không, không đau......”