Edit: Nynuvola
Kẻ cầm đầu lập tức bị chọc giận.
Gã bước lên vài bước, túm cổ áo Hoa Hành: “Mày lặp lại lần nữa xem.”
Nương theo ánh trăng, Hoa Hành thấy được trên trán đối phương có một vết sẹo.
“Nói mấy lần chẳng được. Đoàn Khánh, mày lại bị cha mày đánh à?”
Đứng trước mặt cậu lúc này là Đoàn Khánh, thái dương xanh tím, nửa khuôn mặt sưng vù, máu mũi cũng chưa lau sạch sẽ.
Đoàn Khánh nói: “So với loại không cha như mày thì tốt hơn.”
Hoa Hành nói: “Không cha tốt hơn với bị cha đánh chết.” Nói xong cậu vừa muốn cười, so sánh cái quái gì không biết.
Hiển nhiên, đối phương không cảm thấy buồn cười chút nào.
Những câu chửi thề không ngớt, tiếng đấm đá xuống người trầm đục, nhưng Hoa Hành giống như không cảm nhận được đau đớn.
Chẳng thú vị gì cả, cậu nghĩ.
Bọn họ tựa hồ rác thải trong thành phố này, ẩn giấu dưới vẻ gọn gàng tươi sáng là dơ bẩn. Mẹ của Đoàn Khánh cũng là gái bán hoa, đi theo người cha nghiện cờ bạc của gã, cuộc sống ổn thỏa chỉ kéo dài một khoảng thời gian, người đàn ông kia lại nghiện cờ bạc tiếp, mọi thứ thậm chí còn tệ hại hơn trước.
Những người như họ đều giống nhau. Quỹ đạo nhân sinh sớm viết xong, ở trong hoàn cảnh giống vậy, không có cách nào thay đổi, mang theo cơ thể đầy rẫy nỗi đau không chỗ phát tiết tuyệt vọng, kẻ tổn thương lại đi tổn thường người khác.
“Ôi trời!” Ông nội Hoa bật sáng đèn ngoài cửa sổ, ông lão khoác áo khoác từ sân mở cửa chạy ra.
“Làm gì vậy? Làm gì vậy?!” Ông gấp gáp thở dốc, hai chân hơi run rẩy, dáng vẻ như muốn tách mấy người họ ra.
Hoa Hành nheo mắt, bước vội nhào đến chắn trước mặt ông, giang hai tay: “Bọn mày còn muốn động tay với người già, tao cảnh cáo bọn mày, bọn mày sẽ phải hối hận.”
Đoàn Khánh khinh thường: “Đừng khoác lác, cỡ mày dám uy hiếp tao?”
Hoa Hành đứng bất động, thân hình mảnh khảnh che ngang người ông, cứng rắn giống ngọn núi đá. Ông lão cảm thấy ấm áp, cầm nhánh cây khô lo lắng đè vai cậu.
“Tụi mày muốn tìm tao gây chuyện thế nào cũng được, nhưng động đến ông ấy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì tụi mày gánh không nổi đâu. Hơn nữa tao có bạn học ở Nhất Trung, nhà cậu ấy rất giàu.” Hoa Hành nghĩ đến gia cảnh Thúc Thần mà mọi người trong lớp bàn tán, “Cha mẹ cậu ấy đều là quan chức. Thử làm lớn chuyện tao xem nào?”
...
Hoa Hành đẩy cánh cửa, trong nhà im ắng.
Cậu cởi quần áo, đi vào phòng vệ sinh.
Gương treo trên tường bị khuyết hai góc, còn kèm theo những vết rạn nứt thật dài, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan tành nhưng lại được lau chùi cực kỳ sạch sẽ.
Hoa Hành nhìn xuống lồng ngực và xoay người nhìn đằng sau lưng.
Kỳ thật cậu có thể đánh nhau, dù sao chuyện động tay động chân đối với cậu như cơm bữa rồi, nhưng biết làm thế nào đây, số lượng của kẻ địch bao giờ cũng đông hơn cậu.
Bọn Đoàn Khánh trước lúc đi còn nói Hoa Hành “Chờ đó”, cậu không mảy may bận tâm. Không chờ đợi thì rắc rối cũng sẽ tự tìm đến.
Cuối cùng cậu cũng chỉ là một “Dị loại” mà thôi, ghen ghét hay nhìn không vừa mắt đều như nhau, rất dễ dàng trở thành đối tượng bị bao vây.
Ông nội Hoa kiên trì muốn đưa cậu vào nhà nhìn thử nhưng Hoa Hành không dám.
Làn da cậu trắng sẵn, chỉ cần xuất hiện vết thương thôi lập tức trông vô cùng gớm ghiếc, khuyên nhủ nửa ngày, dẫn ông lão về ngủ xong cậu mới một mình trở về.
Lúc ngồi trên mép giường, Hoa Hành nhớ lại cảnh cậu cáo mượn oai hùm của Thúc Thần, bỗng bật cười tự giễu.
Cậu nói Đoàn Khánh là rác rưởi, nhưng bản thân cậu chẳng khá hơn là bao.
Khác biệt lớn nhất với đám bọn chúng đó là cậu vẫn chưa thối rữa ở đây.
Trời cao thả xuống cho cậu một sợi dây thừng, Hoa Hành phải dùng toàn bộ sức lực để tóm chặt nó.
Cậu mở đèn bàn, lật vở, bắt đầu cầm bút viết.
Thời gian không nhiều lắm, cậu nhất định phải chăm chỉ ôn tập thi cử, Hoa Hành nghĩ.
Sau đó rời khỏi chỗ này.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiền Giai mang theo hai hộp bánh kem chà bông đi vào phân phát cho mọi người.
Triệu Minh vừa ăn xong một miếng đã gọi, “Chị Giai à! Chị Giai! Cho mình thêm một cái đi! Nếm không ra mùi vị gì cả!”, Sau đó bị Tiền Giai cho một đạp.
Tiền Giai trở lại chỗ ngồi, móc ra chiếc hộp thứ ba, đưa Hoa Hành và Thúc Thần.
Bạn cùng bàn với Tiền Giai nhàn nhạt nói: “Mình còn cất một hộp nữa nè.”
Tiền Giai nói: “Nhỏ giọng chút, Hoa Hành và Thần ca là hàng đặc biệt.”
Bạn cùng bàn: “Cậu cứ giấu trước đã, Triệu Minh thấy sẽ khóc mếu cho mà xem.”
Đối mặt với ánh mắt u oán của Triệu Minh, Tiền Giai: “......”
Tiền Giai: “Đại thần? Hoa Hành? Cho mình chút mặt mũi, nếm thử xem?”
Hoa Hành vốn từ chối thành thói quen, Thúc Thần vừa trông thấy vẻ mặt cậu liền biết cậu muốn nói “Không cần đâu, cảm ơn”, thế là mở miệng trước: “Để đó đi, cảm ơn cậu.”
Tiền Giai vừa lòng gật gù, bắt đầu tự học.
Hoa Hành trộm liếc Thúc Thần một cái, cảm giác giọng hắn hơi khàn, còn mang theo chút âm mũi.
Hết giờ nghỉ Triệu Minh đã dặt dẹo chạy đến, Thúc Thần dựa lưng vào ghế nhìn cậu ta.
Triệu Minh ngượng ngùng nói: “Cái bánh kia, liệu cậu có thể——”
Tiền Giai hét to: “Triệu Minh! Đi chỗ khác chơi!”
Triệu Minh: “Chị Giai à, làm người không nên bất công như thế.”
Tiền Giai cười lạnh: “Nếu cậu đẹp giống Hoa Hành hoặc bằng nửa Thúc Thần, à không, chỉ cần bằng một phần ba thôi, tôi cũng sẽ đối xử công bằng với cậu.”
Hoa Hành ngượng ngùng nói: “Cho cậu ta ăn đi Tiền Giai, tôi ăn không hết đâu.”
Triệu Minh nháy mắt như nắng hạn gặp mưa rào, phấn chấn vỗ lưng Hoa Hành: “Anh em tốt!”
Hoa Hành đau đến run lên, cắn răng chịu đựng, bất động thanh sắc né tránh.
Đợi mọi người tản ra, Thúc Thần hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”
Hoa Hành: “Cái gì?”
“Lưng của cậu.” Thúc Thần có phần không kiên nhẫn, “Xảy ra chuyện gì?”
Hoa Hành ậm ừ nói: “Không sao.”
Mày kiếm sắc bén của Thúc Thần khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm cậu. Nhưng tiếng chuông đã vang lên ngay sau đó, giáo viên bắt đầu vào lớp, Hoa Hành nhẹ nhàng thở phào.
Không ngờ tới giờ cơm trưa, Thúc Thần bảo với đám Triệu Minh rằng mình “Có chút việc”, rồi cứ ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, ngụ ý phải giải thích cho rõ ràng.
Hoa Hành đứng ngồi không yên, trên mặt lộ rõ biểu cảm không biết nên nói thế nào. Nhác thấy mọi người trong phòng rời đi hết, lại càng luống cuống chân tay.
Thúc Thần đối xử với cậu và người khác không giống nhau. Thúc Thần sẽ mỉm cười, lễ phép dễ nói chuyện với người ta. Nhưng trước mặt cậu luôn bày ra dáng vẻ của một kẻ bắt nạt, chẳng những không cười mà nhiều lúc còn rất hung dữ. Hoa Hành khó mà nắm bắt thái độ của hắn.
Trước khi cậu có thể nghĩ ra cách nào đó để giải thích, Thúc Thần đã không nói hai lời trực tiếp động thủ, giữ người cậu xốc vạt áo lên.
“Cậu làm gì đó?!” Hoa Hành hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy.
“Để tôi nhìn xem.” Bàn tay của hắn cứng rắn tựa kìm sắt, “Đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, hắn liền trông thấy tình cảnh dưới lớp quần áo.
Trên lưng Hoa Hành là mấy vết bầm tím ghê người, hắn xoay ngược cậu lại nhìn tiếp, thấy trên bụng và mạn sườn cũng có thương tích.
Hơi ấn nhẹ vào, Hoa Hành ăn đau vội la lên.
“Cái này là không sao đó hả?” Thúc Thần hỏi.
Hoa Hành trầm mặc.
Trên mặt Thúc Thần không tỏ vẻ gì, cúi người sửa sang quần áo cho Hoa Hành, sau đó kéo cậu đi.
Hoa Hành nhịn không được hỏi: “Đi đâu vậy?”
Thúc Thần day day mũi nói: “Phòng y tế.”
Hoa Hành vốn đang định bảo “Không cần, tôi muốn đến nhà ăn”, nhưng nhìn biểu tình của Thúc Thần xong thật sự không dám mở miệng. Hơn nữa hắn trông cũng có vẻ đang khó chịu, tới phòng y tế tiện thể khám cho hắn luôn.
Nghĩ như vậy, Hoa Hành lập tức ngoan ngoãn theo Thúc Thần ra khỏi phòng học.
Bác sĩ trẻ trong phòng y tế mặt đầy đau khổ: “Tan học rồi đó mấy bạn nhỏ! Tôi mới chơi xong một ván game đã quên——” Đoạn chợt im bặt vì phát hiện điều gì đó không ổn.
Thúc Thần cắt ngang: “Vậy vừa đúng lúc làm bù giờ.” Sợ bác sĩ không đồng ý, hắn vội vã bổ sung: “Lấy thuốc cầm máu cho cậu ấy là được.”
Lông mày của bác sĩ chau lại: “Đánh nhau?”
Sau đó anh ta dùng vẻ mặt không thể trông mặt mà bắt hình dong nhìn hai người: “Trời đất, học sinh tốt trường Nhất Trung đây sao?”
Thúc Thần quay về tính tình tốt bụng thường ngày, bảo Hoa Hành xốc lên quần áo lên cho anh ta xem.
Bác sĩ cau mày: “Thuốc có thể kê, nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện chụp phim.”
Thúc Thần gật đầu.
Bác sĩ viết xong đơn thuốc liền muốn chạy, Hoa Hành bên này đã gọi một tiếng.
Cậu không nhìn Thúc Thần, nói: “Bạn học này bị cảm, ngài có thể lấy ít thuốc cho cậu ấy được không?”
Chờ bác sĩ vội vàng đi ăn cơm, Thúc Thần cúi đầu đánh giá mớ thuốc chữa cảm cúm trong tay, sau đó ấn mũi, nói với Hoa Hành: “Tôi không sao, cái này không cần——”
“Tôi cũng vậy.” Hoa Hành nhanh chóng chặn họng.
“Không cần đi bệnh viện.”
Thúc Thần lạnh nhạt liếc cậu: “Cởi quần áo.”
Khuôn mặt cậu lập tức ửng đỏ.
“Nghĩ đi đâu đó? Tôi bôi thuốc cho cậu.”
“Không, không cần, về đi, tôi——”
“Cậu với không tới, bớt nói nhảm, cởi quần áo.”
Thúc Thần khóa trái cửa, nhìn chằm chằm Hoa Hành đang nằm trên chiếc giường nhỏ màu xanh nhạt.
Dưới ánh mắt tìm tòi của Thúc Thần, cậu cởi áo trên, lộ ra làn da trắng nõn.
Thân thể cậu rất đẹp, gầy nhưng không xương xẩu, không mang theo loại hấp dẫn của cơ bắp giống Thúc Thần, có điều thon dài hữu lực, khiến người khác khó lòng dời mắt.
Thúc Thần đổ thuốc xuống chỗ vết thương, dùng tay xoa bóp, Hoa Hành nhỏ giọng rên hừ hừ.
Hắn nghiêm túc lật tới lật lui người cậu để bôi thuốc, nghĩ nghĩ lại nói: “Cởi cả quần.”
Ánh mắt Hoa Hành hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời.
Quần vừa cởi ra đã trông thấy đầu gối thảm thương không nỡ nhìn, Thúc Thần hít sâu, cảm giác một ngọn lửa bắt đầu bốc từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Hắn trầm lặng mở hộc tủ tìm cồn và băng gạc, rửa sạch miệng vết thương trong lúc Hoa Hành đau đến co rúm, vẫn không dám hé răng.
Bởi vì thoạt nhìn hắn có vẻ rất tức giận.
Thúc Thần cẩn thận rửa sạch, bôi thuốc, quấn kỹ băng gạc bao bọc đầu gối Hoa Hành, che đi miệng vết thương kinh khủng kia, động tác như đang nâng niu bảo bối trong lòng.
Hắn nhẹ nhàng thắt nút buộc, không làm đau Hoa Hành, lẳng lặng nhìn chăm chú thành quả của chính mình.
Cánh tay thon dài giơ ra vuốt ve đầu gối Hoa Hành, dần dần di chuyển lên trên, thăm dò——
“A!” Hoa Hành thở hổn hển hét lên, đè bàn tay đang thò vào quần lót của cậu.
Hoa Hành ngồi trên mép giường co chân, cả người chỉ mặc độc một chiếc quần lót trắng.
Có lẽ mặc lâu rồi, chất vải giãn ra nên khi Thúc Thần vói vào rất dễ dàng.
Hắn trèo lên trên giường vươn tới, Hoa Hành lập tức dịch người về sau, mãi đến khi đụng trúng tường, không thể thối lui.
Hơi thở của Thúc Thần phả nơi mặt cậu, ngưa ngứa.
Mỗi một chữ mà Hoa Hành nói đều vô cùng trắc trở: “Đây là phòng y tế......”
“Tôi khóa cửa rồi, không ai vào đâu.”
“Còn chưa ăn cơm, phải về đi học nữa.” Hoa Hành có chút sợ hãi, mỗi lần Thúc Thần làm đều kéo dài rất lâu, phóng thích toàn bộ tinh lực mình có lên người cậu.
“Không làm.” Thúc Thần kéo tay Hoa Hành, cúi đầu đè cậu áp vô tường, bắt đầu hôn cậu. Bàn tay đồng thời kéo quần lót Hoa Hành xuống, vuốt ve gốc rễ.
Hoa Hành cương.
Nơi đỉnh đầu gậy th*t chảy ra chất lỏng, Thúc Thần tùy tiện bôi khắp bắp đùi cậu.
Cảm nhận thân thể thành thật phản ứng, Hoa Hành nóng mặt nhắm mắt lại, để mặc môi lưỡi và tay của Thúc Thần tàn sát bừa bãi trên người mình.
Đôi tay kia thao tác linh hoạt, hơn nữa khi phát hiện Thúc Thần tự an ủi cho cậu, phản ứng của Hoa Hành rất rõ ràng, chỉ chốc lát sau đã cong người xuất trong tay hắn.
Ngón tay Thúc Thần lau lau khóe miệng ướt át của cậu, ngả người ra sau, phơi bày hạ thân căng phồng, nói: “Giúp đỡ lẫn nhau.”
Hoa Hành dựa vào tường, chờ nhiệt độ cơ thể bình ổn mới bò qua, khẽ kéo quần đồng phục của Thúc Thần xuống.
Nhóc hư hỏng kia bất ngờ bật ra, xém chút nửa đánh vào mặt Hoa Hành, sớm đã cứng ngắc chảy nước.
Hoa Hành nâng nó lên, dùng ngón tay sờ soạng phần túi tinh nặng trĩu, bắt đầu học theo động tác vừa nãy của Thúc Thần, nỗ lực dùng tay lấy lòng hắn.
Không biết do sức chịu đựng của Thúc Thần quá tốt, hay là do thủ pháp của cậu không bắt trúng trọng tâm, dù cậu cố gắng thế nào, thứ đồ thô to kia vẫn cứng cứng rắn như lúc đầu, không nhìn ra chỗ nào ỉu xìu, ngược lại hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề nóng bức.
Hoa Hành ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt Thúc Thần, thăm thẳm như đáy hồ, sắc bén tựa dã thú, ghim chặt mỗi một chi tiết trên người cậu, cảm giác như đang dùng ánh mắt chơi cậu vậy.
Hoa Hành trong đôi con ngươi u ám đó hơi run rẩy, sau đó lấy đà, cúi người há miệng ngậm lấy gậy th*t.
Quá dài, cậu mới nuốt một nửa đã mắc nghẹn, đôi môi hồng nhuận bị căng ra, ước miếng theo cằm chảy xuống.
Cậu không biết phải làm gì cả, hàm răng bình thường chỉ để cắn Thúc Thần, lúc này nỗ lực vận dụng miệng lưỡi và tay, muốn làm cho hắn bắn.
Hắn nhìn động tác của Hoa Hành, nháy mắt nảy sinh một loại cảm giác sôi trào trong lòng, khiến hắn muốn nổ tung.
Không hề giữ lại chút gì cho bản thân, chỉ đơn thuần nhiệt thành bồi bạn.
Hắn kéo Hoa Hành đang bị sặc tinh dịch ôm vào lồng ngực, nhìn lên trần nhà trắng nhợt trống trải. Khuôn mặt của Chung Bội, bóng dáng của Thúc Trung Niên, thầy cô, bạn bè...... Tất cả mọi thứ trên đời này đều khiến hắn mệt mỏi, sự phẫn nộ uất nghẹn không có chỗ phát tiết chuyển hóa thành chán nản rỗng tuếch và tàn tạ, trong phút chốc đều được Hoa Hành thanh lọc sạch sẽ.
Cảm giác Hoa Hành hơi giãy giụa một chút, Thúc Thần bèn cọ cọ cằm trên đỉnh đầu mềm mại của cậu.
“Mệt mỏi quá.” Hắn nói.
“Để tôi ôm cậu một cái đi.”