Nguỵ Vô Tiện không ra tay, một mình Tiết Dương oanh oanh liệt liệt đánh một trận với mấy người tu vi cao hơn mình, bị đánh đến nỗi xương sườn bị gãy vài cái, trên mặt càng là thảm không nỡ nhìn. Mấy tu sĩ kia tuy nói là tu vi cao hơn y, nhưng cũng không giỏi hơn y là mấy, Tiết Dương hoàn toàn là đấu pháp lưu manh, đánh nhau giống như không muốn sống, vô cùng hung ác.
“Nguỵ Vô Tiện, thế nào? Ta lợi hại chứ“. Tiết Dương mang gương mặt sưng như cái đầu heo, cười hì hì kể công với Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Lợi hại, nhưng... ngươi đánh nhau lần nào cũng đều liều mạng như thế sao?”
Nụ cười của Tiết Dương hơi cứng đờ một chút, sau đó lại cợt nhả thản nhiên nói: “Đúng vậy, đôi khi nếu không liều mạng, thì sẽ chết“.
Rõ ràng đau đến mức thở không nổi, còn cố gắng gượng cười thổi phồng bản thân mình vừa rồi rất lợi hại, rất dũng mãnh.
Nguỵ Vô Tiện thở dài, ghét bỏ nói: “Đừng cười, xấu muốn chết, có thể tự đi hay không?”
Tiết Dương nhăn răng cố cười nói: “Có thể chứ, sao lại không thể tự đi được. Ngươi cũng đừng xem thường ta, ta chiến đấu rất tốt“.
Nguỵ Vô Tiện bước chậm lại từ từ đi cùng với y.
Tiết Dương vừa đi vừa nói chuyện: “Nguỵ Vô Tiện, ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi không?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi nói“.
Tiết Dương ngập ngừng nói: “Ta nhớ rõ ánh mắt khi lần đầu tiên ngươi thấy ta, đã kêu tên của ta, trước đó ngươi từng gặp ta hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, nói: “Ta biết ngươi, nhưng ngươi không biết ta“.
Tiết Dương nghi hoặc nói: “Không thể nào, vẻ ngoài ngươi đẹp như vậy, anh tuấn tiêu sái như vậy, còn có dáng người thế này. Nếu chúng ta đã gặp qua, ta không thể nào một chút ấn tượng cũng không có chứ?” Tiết Dương vốn định nói thêm vài câu hay ho, nhưng phát hiện từ ngữ của mình có hạn, để nói ra mấy từ văn chương lai láng đó....
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi cũng đừng nịnh hót ta, ta hiểu ngươi là người như thế nào, cũng biết ngươi muốn làm cái gì, cho nên ta sẽ không dạy ngươi thuật pháp gì cả, ngươi cũng không cần cứ đi theo ta“.
Lông mi Tiết Dương hơi run run, nhìn Nguỵ Vô Tiện khẽ cười nói: “Ồ... ngươi hiểu ta là người như thế nào sao? Vậy ngươi nói thử xem, ta là cái dạng người gì“.
Nguỵ Vô Tiện dừng bước, mắt sáng như đuốc nhìn y, “Ngươi hiện giờ an phận như thế, chỉ là vì ngươi có mong muốn đối với ta thôi, con người của ngươi, dễ dàng gây ra rắc rối, có thù tất báo, lúc này không báo, thì chỉ vì hiện giờ ngươi còn chưa có năng lực kia, ở trong lòng ngươi, trên thế giới này chỉ sợ chẳng có được mấy người tốt, đều là ác nhân không có thiện ý. Nếu ngươi có năng lực, hành động theo ý muốn, chỉ sợ chắc là sẽ chết không ít người“.
Nụ cười trên mặt Tiết Dương tiêu tan dần theo lời nói của Nguỵ Vô Tiện, trong đôi mắt bình thường giảo hoạt lập loè tia hung dữ, sắc mặt âm lãnh, “Đúng vậy, nhưng ta trả thù những người làm tổn thương ta thì sai sao? Chẳng lẽ ta đáng bị người khác bắt nạt, không thể đánh trả hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi có thể đánh trả, nhưng liên luỵ người vô tội là không đúng“.
Tiết Dương giống như bị Nguỵ Vô Tiện nói cho không còn chỗ nào để che giấu, bèn cười nói: “Làm chuyện xấu xa, hắn là phải biết sẽ có người trả thù, về phần những người bị liên luỵ, chẳng lẽ thật sự đều là vô tội hay sao? Ta đây đương không bị bắt nạt thì ta không vô tội à?”
“Cách nghĩ khác nhau khó lòng nói chuyện” Nguỵ Vô Tiện nói xong không thèm để ý đến y, xoay người bỏ đi.
Tiết Dương thấy hắn dường như thật sự nổi giận, vội vàng đuổi theo ngăn hắn lại, trên mặt lộ vẻ cảnh giác hỏi: “Nguỵ Vô Tiện! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nguỵ Vô Tiện tránh y ra tiếp tục đi.
Tiết Dương vội quay người đuổi theo, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, kinh ngạc cảm thán nói: “Chẳng lẽ ngươi lại tu luyện được thuật pháp gì mới, biết nhìn thấu suy nghĩ người ta“.
Nguỵ Vô Tiện mặt đầy hắc tuyến, “Ngươi thật đúng là xem trọng ta, ta không thần thông quảng đại như ngươi tưởng“.
Tiết Dương thấy hắn lại để ý tới mình, vui cười nói: “Hừ! Vậy ngươi nói cho ta xem, ngươi làm sao biết trong lòng ta nghĩ những thứ gì? Bản thân ta cũng không biết ta rốt cuộc là người như thế nào, bị ngươi nói như hồi nãy... Ai da ~ ta hình như đúng là ngươi như vậy“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Cho nên ngươi không cần giả bộ tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, chính nghĩa mười phần, cũng không cần lấy lòng ta mà làm những việc vặt vãnh đó, những việc này đối với ta đều không có tác dụng, ngươi cũng đừng đi theo ta nữa, ta không có hứng thú chơi trò chơi sùng bái kẻ mạnh gì đó với ngươi“.
Tiết Dương cười hắc hắc nói: “Ai chơi trò chơi với ngươi, ta là nghiêm túc, tuy rằng không biết ngươi làm thế nào để hiểu rõ ta, nhưng hiện giờ ta không làm mấy chuyện giết người phóng hoả đúng không, ngươi đối với ta như vậy cũng không công bằng nha, ngươi tức giận còn đi đánh người khác thì sao, ta nói chung không thể nào bị bắt nạt mà vẫn không đánh trả chứ.”
Nguỵ Vô Tiện tự nhận mồm mép của mình đủ lợi hại, không chút nào giữ mặt mũi cho người khác, không ngờ da mặt Tiết Dương này còn dày hơn hắn, mình nói cũng đủ tuyệt tình rồi, vậy mà vẫn muốn đi theo mình.
Tiết Dương nói: “Vừa rồi nếu là ngươi khác nói ta như thế, bằng mọi cách ta cũng sẽ khiến cho người đó xui xẻo, ngươi cũng biết ta không phải là người tốt lành gì, thậm chí là ác nhân trong mắt người đời, ngươi chẳng lẽ không sợ ta trả thù ngươi?”
Nguỵ Vô Tiện dựa vào ưu thế chiều cao nhìn xuống y, cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi?”
Tiết Dương làm như hoàn toàn chẳng phát hiện địch ý của Nguỵ Vô Tiện, ngược lại cười rất vui vẻ, nói: “Cũng phải, ngươi làm sao có thể sợ ta, nhưng những lời ngươi nói, cũng không biết tại sao, ta trái lại thấy rất vui nữa chứ, Nguỵ Vô Tiện, ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi“.
Nguỵ Vô Tiện khó có thể tin nổi, “Đầu óc của ngươi có phải có vấn đề hay không vậy, còn nữa, bản công tử có ngươi yêu rồi, nói lung tung nữa coi chừng ta đập ngươi một trận không chịu nổi bây giờ“.
Tiết Dương nghe vậy lập tức im bặt, hai người một đường không nói chuyện, vốn tưởng rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ không để ý đến y nữa, đang định trở về chỗ ở của mình, giọng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên vang lên: “Tiết Dương, cho dù ngươi cứ luôn đi theo ta, ta cũng sẽ không thu nhận ngươi làm tiểu đệ gì đó, càng sẽ không để cho ngươi gia nhập Giang gia, muốn cùng ta chung đường, vậy trước hết học cách làm thế nào ở chung với người khác một cách thật tâm, mà không phải là giả vờ nịnh nọt, trong ngoài bất nhất“.
“Thật tâm ở cùng với người khác sao?” Tiết Dương cười cười, tỏ ra mặc kệ quay về chỗ ở.
***
Chiến sự căng thẳng, mấy đại gia tộc từ khắp mọi nơi công phá thế lực của Ôn thị, vài ngày nữa sẽ tập hợp đến khu vực gần Bất Dạ Thiên của Kỳ Sơn Ôn thị.
Tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện cũng càng ngày càng tốt, đã nhiều ngày không gặp Lam Vong Cơ nhớ y đến đau cả tâm can, thậm chí lúc đối xử với Tiết Dương, thái độ cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Tiết Dương bị thương trong một trận chiến, trên lưng bị một vết kiếm chém sâu tận xương, lúc trở về miệng vết thương bị lật ra ngoài, da bong thịt tróc.
Nhân viên y sư hậu cần khan hiếm, sau khi băng bó cho y xong, dặn dò vài câu đã đi mất rồi.
Tiết Dương một mình nằm trên giường buồn chán, cảm thấy đến giờ ăn cơm rồi, không muốn ở trên giường chờ thêm nữa, thật sự cảm thấy đói không chịu nổi, cố gắng ngồi dậy, chuẩn bị khoác áo đi ăn cơm.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, sau đó cánh cửa đã bị ai đó đẩy ra.
Giang Yếm Ly nhìn thấy y thế mà lại xuống giường, lập tức chạy tới đặt hộp cơm xuống đỡ y, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng nói: “Tiết công tử sao ngươi lại ngồi dậy, bị thương nghiêm trọng như thế không thể cử động“.
Tiết Dương ngơ ngác nhìn nhìn nàng, lại nhìn hộp cơm nàng mang vào, có chút không thể tin được nói: “Ngươi là... tới đưa cơm cho ta?”
Giang Yếm Ly dịu dàng cười nói: “Đúng vậy, lúc trước hay thấy ngươi đi theo a Tiện, hôm nay không thấy ngươi, a Tiện nói ngươi bị thương không thể di chuyển, ta liền bớt thời giờ mang cơm tới cho ngươi“.
Giang Yếm Ly đỡ Tiết Dương nằm lại lên giường, xoay người đi chuẩn bị đồ ăn cho y.
Tiết Dương nhìn bóng dáng nàng, cảm giác như đang nằm mơ vậy, y không nghĩ sẽ có người đến đưa cơm cho mình, mà ngươi này còn là sư tỷ của Nguỵ Vô Tiện.
Giang Yếm Ly chuẩn bị tốt cho y rồi đặt trước mặt y, ôn nhu nói: “Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, ngươi bị thương nên mang cho ngươi mấy thứ thanh đạm, canh sườn hầm củ sen này là chính tay ta làm, ngươi nếm thử xem“.
Giang Yếm Ly mỉm cười nhu hoà, tâm trạng Tiết Dương cũng không hiểu sao tốt hơn, nghĩ thầm trên đời này làm thế nào có người, cười lên khiến người ta không nảy ra chút ác ý và phòng bị nào, từ đôi mắt tràn ngập ý cười kia, y làm như có thể cảm nhận được một tia ấm áp đã lâu không thấy.
“Đây là ngươi làm?” Tiết Dương nhìn vào chén canh đầy thịt kia, vội vàng bưng chén lên uống một hớp lớn, giọng nói không che giấu được sự vui vẻ khen ngợi: “Ăn ngon quá, đây là món ăn ngon nhất ta từng ăn“.
Giang Yếm Ly cười nói: “Thích thì tốt, ăn từ từ, đừng gấp. Ăn hết ta vẫn còn. A Tiện hắn thỉnh thoảng tính tình không tốt, mà ngươi vẫn hết ngày này qua ngày nọ không chê phiền chăm sóc cho hắn, thật là vất vả ngươi“.
Tiết Dương vừa ăn vừa nói: “Không vất vả không vất vả, những chuyện đó đều là ta tự nguyện, ngươi cũng không cần thay hắn cảm tạ ta“.
Giang Yếm Ly nói: “A Tiện có ngươi thiệt tình đối xử với hắn như bạn tốt như vậy, là phúc khí của hắn“.
Tiết Dương đầy miệng đều là đồ ăn, mơ hồ không rõ lắm lẩm bẩm nói: “Bạn tốt sao? Hừ! Không chán ghét đã là cám ơn trời đất rồi“.
Giang Yếm Ly nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Hả! Ta... ta vừa rồi không nói gì“. Ánh mắt Tiết Dương lay động, nhìn canh sườn hầm củ sen trong tay, nói: “Giang cô nương cũng đừng gọi ta là Tiết công tử gì đó, nếu ngươi không ngại... thì gọi ta là Dương Dương đi“.
Giang Yếm Ly thấy dáng vẻ y đại khái cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, hoàn toàn là một đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Được nha, Dương Dương, ngươi và a Tiện quan hệ tốt như vậy, ngươi so với đệ đệ ta còn nhỏ hơn vài tuổi, nếu không ngại, thì kêu ta một tiếng tỷ tỷ đi“.
“.... Tỷ... tỷ” Tiết Dương không tự chủ được nghe theo lời nàng gọi lên, gọi ra tiếng rồi mới nhận ra mình nói cái gì, Tiết Dương xưa nay chưa bao giờ biết da mặt là cái gì, lập tức cảm thấy gương mặt nóng bừng, cũng không dám nhìn lại Giang Yếm Ly, vùi đầu ăn hết mấy thứ Giang Yếm Ly mang tới.
Sau khi ăn xong, Giang Yếm Ly lấy từ trong áo ra hai viên kẹo đưa cho Tiết Dương, “Đây là a Tiện kêu ta mang cho ngươi, hắn nói thấy bình thường ngươi thích ăn kẹo, cho nên nói ta tiện thể mang tới, ngươi nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi trước“.
Tiết Dương: “.....”
Giang Yếm Ly thấy vẻ mặt khó tin nổi của Tiết Dương, cười nói: “A Tiện thoạt nhìn thờ ơ, nhưng thật ra là một người có tâm tư tỉ mỉ, ngươi cả ngày đi sau lưng hắn, ở chung lâu rồi sẽ biết, A Tiện là người rất dễ ở chung“.
Giang Yếm Ly dọn dẹp đồ đạc định đi, Tiết Dương giữ chặt ống tay áo nàng, trong mắt mang theo kỳ vọng kín đáo, cười nói: “Giang... tỷ tỷ, người, còn đến nữa không?”
Giang Yếm Ly vuốt tóc y, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Có chứ, trước khi vết thương của ngươi lành hẳn, ta vẫn sẽ luôn chăm sóc ngươi, ngươi cứ chuyên tâm dưỡng thương“.
Giang Yếm Ly rời đi, trong lòng Tiết Dương đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nhớ tới lời Nguỵ Vô Tiện nói, phải dùng chân tâm để ở chung với người khác, cười tự giễu nói: “Tỷ tỷ sao? A! Loại người như ta, xứng không?!”
***
Nhóm người Giang Phong Miên và Lam Hi Thần trước tiên bố trí phòng ngự, so với kiếp trước bớt đi rất nhiều trở ngại, Ôn thị liên tục thất bại rút lui, toàn bộ quân chủ lực lui về thành Bất Dạ Thiên.
Các tu sĩ trong cuộc chiến chống Ôn thị, gần như cũng đã tập trung tới vùng lân cận thành Bất Dạ Thiên, cùng với chiến sự liên miên, nhà nào cũng có thương vong, cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, để tấn công thành Bất Dạ Thiên với đội hình mạnh nhất.
Xa cách mấy tháng, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng đã gặp được Lam Vong Cơ tâm tâm niệm niệm.
Lam Vong Cơ theo Lam Hi Thần đi tới trước chào đón, bên người có không ít tu sĩ của các gia tộc khác, nhưng trong mắt Nguỵ Vô Tiện dường như chỉ còn lại Lam Vong Cơ, cái người diện mạo tuấn tú, dáng người cao lớn, bạch y như tuyết, không nhiễm bụi trần kia.
Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn, mặt tuy vô biểu tình, nhưng đáy mắt lại trở nên có sức sống hơn rất nhiều, xao động một tia sáng khác thường. Quanh thân vốn bao phủ khí tràng lạnh lẽo, trong nháy mắt cũng tan đi không ít.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng vui mừng, nhưng chung quanh đều là đám đông tu sĩ của các nhà, đành phải cố kềm chế giữ cho hai chân của mình không bước lên.
Các đại gia chủ tập trung ở sảnh, cuộc thảo luận chiến sự sau đó, vì năng lực của Nguỵ Vô Tiện quá mức lớn mạnh quỷ dị, một người chống lại ngàn người, nên cũng được tham gia dự thính trong đó.
Nguỵ Vô Tiện vốn định không muốn tới, cho dù Giang Phong Miên sắp xếp thế nào, hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng không chịu nổi mọi người ngắc ngứ nịnh hót, giở đủ mọi cách mời mọc. Vì không muốn để Giang Phong Miên khó xử, Nguỵ Vô Tiện mặc dù rất buồn ngủ, cũng phải nghe hết buổi.
Nhìn giấy bút trên bàn trước mặt, lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ đang ngồi nghiêm chỉnh, Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ đến một loại tà thuật trước kia mình từng nghiên cứu qua.
Cắt giấy hoá thân.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra là làm liền, cầm trang giấy trên bàn cẩn thận xé thành một người giấy nhỏ cỡ chừng một bàn tay, lấy bút vẽ mấy nét, rồi ném bút ra bàn, nhìn thành quả của mình, nụ cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện dần dần càng trở nên biến thái.
Khều Giang Trừng ở bên cạnh, kêu y yểm trợ cho mình, Giang Trừng lé mắt nhìn hắn, ánh mắt như thể âm thầm phỉ nhổ Nguỵ Vô Tiện ấu trĩ.
Đối với ánh mắt khác thường của Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện làm như không nhìn thấy. Thả người giấy nhỏ ra, Nguỵ Vô Tiện dùng tay chống đầu nhắm mắt lại.
Người giấy nhỏ trên bàn đột nhiên rung lên, thân hình nhỏ xíu run rẩy, trượt theo thân hình của Nguỵ Vô Tiện xuống dưới bàn, lặng yên không một tiếng động chạy về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thoạt nhìn có vẻ nghe rất tập trung nghiêm túc, nhưng thực tế ánh mắt vẫn luôn để ý Nguỵ Vô Tiện, nhìn thấy người giấy nhỏ kia nhân lúc người ta sơ ý, chạy như điên về phía mình, mặt mày Lam Vong Cơ hiện ra một ý cười thật nhẹ sáng lấp lánh.
Người giấy nhỏ Nguỵ Vô Tiện thật vất vả chạy tới, Lam Vong Cơ đưa một tay xuống dưới mặt bàn, người giấy nhỏ run rẩy bám vào tay áo rộng, lơ lửng đáp xuống lòng bàn tay Lam Vong Cơ, làm như cúi đầu hôn tay Lam Vong Cơ mấy cái, sau đó theo tay áo của Lam Vong Cơ, bò lên trên từ phía sau lưng không có ai, cuối cùng dừng lại ở cổ, như một mảnh vải áo cọ vào cổ Lam Vong Cơ, phần đầu ghé vào bên trên, giống như hôn vậy.
Vành tai và cổ của Lam Vong Cơ nhanh chóng đỏ bừng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, Nguỵ Vô Tiện cọ một hồi, được một tấc lại muốn một thước định bò vào cổ áo.
Lam Vong Cơ cuối cùng nhịn không được phải ngăn lại, cẩn thận đặt hắn lên bàn dùng tay che lại, không cho hắn tiếp tục hồ nháo xằng bậy, người giấy nhỏ ở trong tay y xoay trái xoay phải, cuộn cả thân mình lên ngón giữa của Lam Vong Cơ, từ từ cọ xát.
Lam Vong Cơ cả người cứng đờ, ngón tay cũng căng cứng, Lam Hi Thần bên cạnh thấy vẻ mặt y không đúng, có chút lo lắng hỏi: “Vong Cơ, ngươi sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc giấu Nguỵ Vô Tiện kỹ hơn một chút, nói: “Huynh trưởng, ta không sao“.
Vốn tưởng rằng Nguỵ Vô Tiện làm ầm ĩ không được sẽ thất vọng, hoặc sẽ làm nũng chơi xấu giống như mọi khi hay làm, kết quả một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì, Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, người giấy nhỏ Nguỵ Vô Tiện làm như đang khoa chân múa tay gì đó, khoa chân múa tay mấy lần, cảm giác Lam Vong Cơ chắc là đã nhìn hiểu, sau đó liền theo đường cũ trở về bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ thật ra xem không tới hai lần đã hiểu, Nguỵ Vô Tiện kêu y buổi tối ở trong phòng chờ hắn.