Giống như là lừa mình dối người, Tiết Dương hoang mang lo sợ cứ thế lén lút đi theo bọn hắn, từ nhỏ lăn lộn giữa phố chợ, mặc dù tu vi không cao, nhưng khả năng che giấu hành tung của Tiết Dương vẫn xem như đỉnh cao, nhưng người khác có thể không phát hiện được Tiết Dương, chứ Nguỵ Vô Tiện e là vẫn luôn biết, Tiết Dương thường xuyên trong tối ngoài sáng theo dõi Nguỵ Vô Tiện, đối với thân pháp và khả năng trốn tránh của y sớm đã hiểu rõ như lòng bàn tay.
Buổi tối, thấy Nguỵ Vô Tiện đi vào phòng Lam Vong Cơ, Tiết Dương đột nhiên nhớ tới buổi sáng khi Giang Trừng nghe thấy Nguỵ Vô Tiện không ở trong phòng, thì vẻ mặt cổ cổ quái quái, muốn nói lại thôi, rồi nghĩ đến hôm nay Nguỵ Vô Tiện cứ luôn tìm mọi cách tách rời ra khỏi y, cùng với ánh mắt lạnh lùng băng sương kia của Lam Vong Cơ.
Tiết Dương rốt cuộc nhận rõ hiện thực, đó chính là Nguỵ Vô Tiện là một người đoạn tụ.
Tiết Dương không biết mình đi về phòng như thế nào, ngày hôm sau thức dậy theo bản năng đi tìm Nguỵ Vô Tiện, đến cửa phòng mới nhớ ra, Nguỵ Vô Tiện có lẽ không ở trong phòng, thử gõ cửa, quả nhiên không có ai đáp lại.
Lúc ăn cơm trưa, Tiết Dương chẳng nói một câu, ánh mắt thì cứ luôn tránh né, làm thế nào cũng không dám nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện lại làm như không hay biết gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Giang Yếm Ly nhìn Tiết Dương thẫn thờ cả ngày hôm nay cứ luôn đi theo mình, nghĩ hai người bọn họ chắc không phải là gây tranh cãi gì rồi chứ.
Sau khi ăn xong, Giang Yếm Ly lo lắng nhịn không được hỏi: “Dương Dương, tại sao hôm nay ngươi không đi tìm a Tiện, mà cứ luôn mất hồn mất vía? Là có tâm sự gì hay sao?”
Tiết Dương phục hồi tinh thần lại, nghĩ thầm cũng không biết Giang Yếm Ly có biết chuyện của Nguỵ Vô Tiện không, thử nói: “Ta không sao, ta chỉ là muốn ở cùng với tỷ nhiều một chút, Giang tỷ tỷ, tỷ có biết... Nguỵ Vô Tiện có người hắn thích hay không?”
Giang Yếm Ly cười nói: “Biết“.
Tiết Dương cả kinh nói: “Tỷ biết hả! Chẳng lẽ tỷ không ngăn cản hắn sao? Hắn... hắn hắn và người kia...” Khúc sau Tiết Dương cảm thấy làm thế nào mình cũng không thể nói ra lời.
Giang Yếm Ly có chút kỳ quái nói: “Tại sao ta phải ngăn cản? Tuy ta không biết người Nguỵ Vô Tiện thích là ai, nhưng ta tin tưởng a Tiện, người hắn thích, nhất định là sẽ không kém. Về phần người a Tiện thích là ai, đến đúng lúc thì a Tiện sẽ tự nói với ta“.
Tiết Dương lúc này mới nhận ra, “Tỷ... không biết người hắn thích là ai?”
Giang Yếm Ly dịu dàng cười nói: “A Tiện cũng coi như là ta nhìn hắn lớn lên, tuy hắn chưa nói, nhưng ta nhìn ra được“.
Tiết Dương có chút không thể tin tưởng nói: “Giang tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không tò mò sao? Tỷ không sợ người hắn thích là một người chẳng ra gì hay sao?”
Giang Yếm Ly nói: “Sẽ không đâu, a Tiện là một người rất tinh mắt“.
Tiết Dương trong lòng âm thầm tự nói: “Còn không phải sao, nghe nói Lam Vong Cơ kia chính là con trai của gia chủ Cô Tô Lam thị, gia thế tốt, thiên tư cao, thanh danh tốt, ai cũng khen, quan trọng người lớn lên cũng đẹp, ánh mắt này còn có thể không tốt à“.
Hai người đến một nơi, Tiết Dương nghi hoặc nói: “Giang tỷ tỷ, nơi này hình như là chỗ ở của Lan Lăng Kim thị gì đó, chúng ta đến đây làm gì?”
Giang Yếm Ly nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Tiết Dương, sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Ta tới đưa canh cho Kim công tử, ngươi cứ chờ bên ngoài, ta sẽ nhanh chóng ra thôi“.
***
Nguỵ Vô Tiện đang ở cùng Giang Trừng, Giang Phong Miên, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, cùng với các vị gia chủ khác, phân tích địa hình Bất Dạ Thiên, Lam Hi Thần lấy ra một bản đồ bố trí phòng ngự của Ôn thị, nói là do một bằng hữu tốt bí mật cung cấp.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng bất an, phỏng đoán người này không phải là Kim Quang Dao đấy chứ? Chẳng qua hiện giờ gã có lẽ tên là Mạnh Dao.
Nghe Lam Hi Thần phân tích, Nguỵ Vô Tiện càng cảm thấy đây là Kim Quang Dao cung cấp, bởi vì bản đồ bố trí phòng ngự này gần như giống y chang với bản đồ Lam Hi Thần lấy ở kiếp trước.
Đợi Lam Hi Thần phân tích xong rồi, Nguỵ Vô Tiện mở miệng nói: “Trạch Vu Quân, vị bằng hữu tốt này có thể tin tưởng không? Có thể là người Ôn thị phái tới trà trộn nghe ngóng không?”
Lam Hi Thần nói: “Có thể tin tưởng, lúc trước cũng không qua lại với hắn nhiều, sau khi Xạ Nhật Chi Chinh bắt đầu mới quan hệ thân thiết, ta tin tưởng nhân cách của hắn. Việc này liên luỵ cực lớn, cũng liên quan đến an nguy của vị bằng hữu kia của ta, cho nên thứ lỗi cho ta không tiện nói ra“.
Ở đây quá nhiều người, Nguỵ Vô Tiện không tiện nói chuyện công khai với hắn, đợi sau khi cuộc thảo luận kết thúc, Nguỵ Vô Tiện lập tức đi tìm Lam Hi Thần, đi thẳng vào vấn đề nói: “Trạch Vu Quân, vị bằng hữu kia của ngươi, tên là Mạnh Dao phải không“.
Lam Hi Thần kinh ngạc nghi ngờ nói: “Nguỵ công tử sao ngươi biết? Ta chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Trạch Vu Quân, ngươi không cần quan tâm ta biết được từ đâu, con người Mạnh Dao này, tâm cơ thâm trầm, không phải mặt mũi hiền lành, hết sức rộng lượng mà ngươi nhìn thấy ở vẻ ngoài. Người này không phải là người lương thiện, vì đạt được mục đích thậm chí không từ thủ đoạn“.
Lam Hi Thần nói: “Nguỵ công tử, ngươi và a Dao có hiểu lầm gì không? Tất cả những gì ta biết về a Dao, là một người nghĩa khí, thân thiện với mọi người, nhẫn nhịn chịu khó, thương yêu bá tánh, tại sao trong miệng ngươi lại trở thành loại người khẩu phật tâm xà, miệng nam mô bụng một bồ dao găm như thế“.
Nguỵ Vô Tiện không biết giải thích với hắn như thế nào, Lam Vong Cơ nói: “Huynh trưởng, người này không thể quá tin tưởng“.
Gương mặt bình thường luôn ôn hoà của Lam Hi Thần, lúc này tỏ ra nghiêm nghị, nghiêm túc nói: “Vong Cơ, ngươi làm sao có thể phán định một người đáng tin cậy hay không? Như ngươi tin tưởng Nguỵ công tử, thì ta cũng tin tưởng a Dao không phải loại người như vậy“.
Nguỵ Vô Tiện biết hiện giờ cho dù nói thế nào, nếu không có chứng cứ, Lam Hi Thần sẽ không thể tin được, lập tức xin lỗi Lam Hi Thần, cho sự thất lễ mới vừa rồi.
Sắc mặt Lam Hi Thần dịu lại, trầm giọng nói: “Không sao, ngươi vốn cũng là có ý tốt với ta, cho dù thế nào, ta cũng sẽ giữ lại một phần cảnh giác đối với y“.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ mới vừa đi ra, thì có một đệ tử Vân Mộng Giang thị vội vàng chạy tới, hét toáng lên: “Đại sư huynh, đại sư huynh không tốt rồi!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Thế nào? Làm sao? Ngươi từ từ lại, cái gì không tốt?”
Tiểu sư đệ vội vàng chạy lại đây, cong eo vừa há miệng thở dốc vừa nói: “Tên tuỳ tùng nhỏ hàng ngày kia của ngươi, Tiết... Tiết Dương, ở chỗ Kim Tử Hiên, đánh nhau với người của Lan Lăng Kim thị, ngươi... mau đi xem một chút đi, sư tỷ cũng ở chỗ đó“.
Nguỵ Vô Tiện dẫn theo Lam Vong Cơ nhanh chóng chạy tới chỗ Kim Tử Hiên, Tiết Dương giống như là bị người ta bao vây tấn công vậy, cả người dơ bẩn, như thể lăn qua trên mặt đất, khoé miệng bầm tím, trên mặt cũng chỗ đỏ chỗ xanh, sắc mặt cực kỳ xấu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười coi thường, đôi mắt tươi cười giờ phút này sắc bén và âm u, dường như là ánh mắt không nên có ở lứa tuổi này, gắt gao nhìn chằm chằm vào Kim Tử Hiên.
Mặc dù Nguỵ Vô Tiện đã biết nguyên nhân hậu quả của sự việc, nhưng nhìn thấy Giang Yếm Ly nước mắt ràn rụa, trên mặt toàn là vẻ chật vật và uỷ khuất, trong nháy mắt lửa giận bốc cháy ngùn ngụt, toàn bộ lý trí gì đó đều không màng, dằn lòng không được muốn hung hăng đánh Kim Tử Hiên một trận.
Mà xác thật là hắn cũng đã đánh, hai người đánh kinh thiên động địa, tất cả tu sĩ trong vùng đều tới để can ngăn.
Lam Vong Cơ nhìn giống như là đang can ngăn, nhưng chiêu thức lại âm thầm lặng lẽ tấn công những người cản trở Nguỵ Vô Tiện, mọi người nhiều chuyện ở bên cạnh chắp nối thành toàn bộ câu chuyện xảy ra.
Nói là Giang Yếm Ly ăn cắp và chà đạp lên tâm ý của người khác, mạo nhận là người đưa canh cho Kim Tử Hiên. Giang Yếm Ly giải thích mấy câu, nhưng Kim Tử Hiên không tin, thậm chí còn mở miệng sỉ nhục Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly không chịu nổi lời nói nhục mạ, bật khóc lên.
Tiết Dương ở cách đó không xa nghe ồn ào chạy đến, nhìn thấy Giang Yếm Ly khóc lóc một cách thương tâm uỷ khuất, lập tức nổi giận đùng đùng, nhìn Kim Tử Hiên đứng bên cạnh, phi thân đến, nhấc tay đấm liền. Tiết Dương không phải là đối thủ của Kim Tử Hiên, hai ba cái đã bị hắn đánh ngã ra đất, bò dậy nhào tới muốn đánh nữa, bị mấy đệ tử Lan Lăng Kim thị khuyên can ngăn lại.
Tiết Dương giống như một con sói hoang chịu sự kinh hoảng, người tuy không lớn, nhưng hung dữ dị thường, điên lên rồi là gần như ai cản thì đánh người đó. Đánh nhau một nùi với đám người đó, vẫn là Giang Yếm Ly lên tiếng ngăn cản, thì Tiết Dương mới ngừng tay, cho nên mới có bộ dạng hiện giờ.
Nguỵ Vô Tiện nghe được từ đầu đến đuôi, trong lòng kinh ngạc với phản ứng của Tiết Dương, dưới tình huống Lam Vong Cơ trong tối ngoài sáng giúp hắn ngăn cản người khác, đánh Kim Tử Hiên một trận đã ghiền mới dừng tay, nhìn Giang Yếm Ly mặt còn đầy nước mắt đang trấn an Tiết Dương, trong lòng Nguỵ Vô Tiện vẫn tức giận không thôi.
Nguỵ Vô Tiện không muốn nhiều lời vô nghĩa với Kim Tử Hiên, sắc mặt âm trầm chậm rãi nói với đệ tử Giang gia bên cạnh: “Đi, bất kể làm thế nào cũng phải 'mời' cho được vị nữ đạo hữu mà Kim công tử nói thật sự đưa canh, tới đây để ta đối chất“.
Sau khi vị nữ tu sĩ kia tới, biết sự việc không giấu được, đối chất một hồi, rốt cuộc tra ra manh mối.
Cả người Kim Tử Hiên đều cứng đờ, Nguỵ Vô Tiện để tâm đến cái ơn thông báo tin tức, giải cứu đại lao trước đó ở Ôn thị, mặt mày tối sầm mắng hắn không biết nhìn người, không phân biệt đúng sai, nhưng lời nói không đặc biệt khó nghe lắm.
Tiết Dương thì không giống vậy, thấy Kim Tử Hiên tái mét, không nói tiếng nào, càng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, không chút khách khí mắng hắn mắt mù, không biết lòng tốt của người khác, quay ngoắt mà châm chọc đủ kiểu, mắng cho Kim Tử Hiên máu chó đầy đầu.
Kim Tử Hiên đen mặt, mắng không cãi lại, bị đánh không đánh trả. Cuối cùng vẫn là Giang Yếm Ly lôi Nguỵ Vô Tiện và Tiết Dương còn đang muốn đánh lộn đi khỏi đó.
Nguỵ Vô Tiện đưa Giang Yếm Ly về đến nơi, an ủi nàng không cần để ý, dỗ dành đến khi Giang Yếm Ly mặt mày giãn ra cười lên, mới theo Lam Vong Cơ rời đi, trước khi đi còn phức tạp nhìn Tiết Dương vẫn đang hùng hùng hổ hổ, tức giận bất bình, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Giang Yếm Ly cười nói Tiết Dương tính tình trẻ con, tranh cường háo thắng. Nhìn những vết thương trên người trên mặt Tiết Dương, vừa đau lòng vừa buồn bực dạy dỗ y.
“Dương Dương, lần sau không cần kích động như thế, ta cũng không sao, người còn nhỏ đánh không lại bọn họ, nhất thời thể hiện thì người nhanh chóng bị thương vẫn là bản thân mình“.
Tiết Dương ủ rũ cụp đuôi nói: “Là ta không đủ mạnh, nếu ta có đủ thực lực, nhất định phải giết cái tên Kim Tử Hiên gì kia, để Giang tỷ tỷ hả giận“.
Giang Yếm Ly thấy y không giống như đang nói đùa, tỏ ra giật mình nói: “Dương Dương, sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Kim công tử là do không biết nguyên do, bị người ta che giấu. Nhưng cho dù như thế, ngươi cũng không thể tuỳ tiện đòi đánh đòi giết người khác nha“.
“Vì sao không thể, hắn đã chọc tỷ khóc đó?” Tiết Dương nói xong, đôi mắt lanh lợi hơi loé sáng, trên mặt thấp thoáng có chút hưng phấn nói: “Nguỵ Vô Tiện thật đúng là lợi hại, nhiều ngươi như vậy cũng không ngăn được hắn, đánh Kim Tử Hiên một trận ngay dưới mí mắt mọi người, vừa kiêu ngạo lại vừa thật là oai phong“.
Giang Yếm Ly nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Dương Dương, ngươi có biết người ta vì sao muốn gia tăng thực lực, trở nên cường đại hay không?”
Tiết Dương nói: “Đương nhiên là bởi vì cường đại rất lợi hại, lúc đánh nhau người bị đánh sẽ là người khác, ai trêu chọc làm mình không vui, muốn đánh ai thì đánh, muốn làm gì thì làm, thực lực cường đại thì không ai dám nói ra nói vào, không ai dám chọc đến ta!”
Giang Yếm Ly lắc đầu, dịu dàng dạy dỗ y: “Không phải Dương Dương, trở nên cường đại là để bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, cũng để bảo vệ chính mình không phải chịu sự bắt nạt của người khác, chứ không phải là tuỳ ý làm bậy, càng không phải dùng để so tài đấu dũng tỏ vẻ thị uy”
Tiết Dương đầy mặt tỏ ra không tán đồng.
Giọng Giang Yếm Ly nhu hoà tiếp tục nói: “Có năng lực, có thể không đi trừ kẻ gian giúp người yếu, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng không thể ỷ vào tu vi để bắt nạt người yếu đuối vô tội, ngươi sùng bái a Tiện như thế, ngươi thấy hắn có dùng năng lực tuỳ ý bắt nạt người khác không?”
Tiết Dương nghĩ nghĩ, hình như Nguỵ Vô Tiện đúng thật là không có vô duyên vô cớ ăn hiếp người khác, ngoại trừ mình...
Giang Yếm Ly thấy y không hé răng, tiếp tục nói: “Bởi vì ta bị uỷ khuất, ngươi có đủ thực lực sẽ đi giết Kim công tử, nhưng nếu ngươi thật sự giết y, ngươi cảm thấy tỷ tỷ sẽ vui vẻ sao?”
Tiết Dương nói: “Giang tỷ tỷ, tỷ thích Kim Tử Hiên kia đúng không“.
Giang Yếm Ly mỉm cười nhu hoà có chút ảm đạm, “Đúng vậy, nhưng ta và công tử Kim gia kia không phải là lưỡng tình tương duyệt, lúc trước do ta vẫn luôn không nhìn thấy rõ ràng, trong lòng vẫn ảo tưởng. Việc hôm nay ta cũng nghĩ thông suốt rồi, ta vẫn là cầu mong có một người tâm đầu ý hợp, trăm năm bạc đầu“.
Tiết Dương: “Vậy nếu tỷ đã không thích y, tại sao còn ngăn cản ta giết y?”
Giang Yếm Ly bị tư duy có chút kỳ lạ của y chọc cười, “Ngươi nha! Tuổi còn nhỏ lấy đâu ra tính tình lớn như thế, hở một chút là đánh đánh giết giết, cho dù không phải là Kim công tử, đổi thành bất kỳ người nào ta cũng sẽ ngăn cản ngươi“.
Giang Yếm Ly giúp Tiết Dương xức thuốc trị thương lên mặt, sẵn tay vuốt lại đầu tóc hơi rối của y.
“Dương Dương, ngươi phải nhớ kỹ chuyện người khác đối xử tốt với ngươi, quên đi chuyện người khác đối xử không tốt với ngươi, như vậy mới có thể sống vui vẻ. Làm việc không cần quá mức tính toán, nên khoan dung độ lượng.”
Giang Yếm Ly nhìn vào đôi mắt y, chân thành nghiêm túc nói: “Dương Dương, lòng đề phòng người khác không thể không có, nhưng lòng hại người thì không nên có. Khoan dung rộng lượng, hiền lành với người khác, ai cũng sẵn lòng kết bạn với mình. Ngược lại, ai cũng muốn cách xa vạn dặm“.
Chưa từng có ai nói những lời này với Tiết Dương, cũng không có ai giáo dục y phải làm người cư xử thế nào, cảm xúc Tiết Dương trồi sụt, nhưng vẫn là vẻ mặt ngượng ngùng, xụ xuống mạnh miệng nói: “Ta có Giang tỷ tỷ là đủ rồi, ai thèm qua lại với mấy người đó...”
Thấy Tiết Dương rõ ràng nghe hiểu được, nhưng vẫn còn đang mạnh miệng, Giang Yếm Ly bất đắc dĩ cười cười.