Sáng sớm hôm sau, bầu trời xanh trong, không một đám mây, vầng thái dương đỏ rực từ phía đông từ từ nhô lên, Liên Hoa Ổ giăng đèn kết hoa, sớm tinh mơ đã náo nhiệt khác thường, tràn ngập không khí vui mừng chào đón ngày vô cùng trọng đại này.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng từ sáng sớm đã chuẩn bị xong xuôi chạy tới tìm Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm đoan trang, trên mặt trang điểm tuyệt đẹp, thân thể mặt mày toả sáng, nét tươi cười hạnh phúc trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.
Giang Yếm Ly thấy hai người bọn hắn đến đây, đứng lên xoay một vòng, góc váy tung bay, như một chùm pháo hoa nở rộ, cười nói: “A Trừng, a Tiện, thế nào? Đẹp không?”
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đồng thanh nói: “Rất đẹp!”
Giang Yếm Ly ửng hồng đôi má, ngay cả lớp phấn trên mặt cũng không che giấu được, nụ cười càng thêm xán lạn, nhưng nàng vẫn luôn tự biết mình, mỉm cười nói: “Các ngươi nói vô dụng, không thể là sự thật“.
Nguỵ Vô Tiện trừng mắt không phục nói: “Làm thế nào mà không thể là sự thật, ánh mắt của chúng ta chẳng lẽ lại kém so với Kim Tử Hiên kia ư!”
Giang Trừng cũng nói: “Đúng vậy, a tỷ, có phải tỷ khăng khăng muốn ai kia khen đẹp, thì tỷ mới tin ha!”
Ba người vui vẻ nói chuyện không to không nhỏ, hai tay Giang Yếm Ly cứ luôn siết chặt góc áo, Nguỵ Vô Tiện nhận thấy Giang Yếm Ly rất khẩn trương, vì thế cùng Giang Trừng không ngừng chọc cho nàng vui vẻ, để nàng thả lỏng tinh thần.
Bởi vì đường đi khá xa, Lan Lăng Kim thị để không đến trễ giờ lành, trời chưa sáng đã xuất phát đến Vân Mộng rồi.
Đám người Giang Yếm Ly hàn huyên một hồi, ngoài cửa đã loáng thoáng vang lên một loạt tiếng pháo tiếng nhạc tiếng ồn ào, Tiết Dương canh chừng chạy vào hô: “Tới rồi tới rồi, người Kim gia tới rồi“.
Người đón dâu đã tới rồi, thị nữ Lưu Niên ở bên người Giang Yếm Ly, vội vàng kiểm tra lại lớp trang điểm của Giang Yếm Ly, lấy tấm khăn voan đỏ đã chuẩn bị sẵn phủ lên đầu Giang Yếm Ly.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng chạy nhanh đến cổng lớn Liên Hoa Ổ, Kim Tử Hiên trên người mặc hỉ bào đỏ rực, toàn thân từ trên xuống dưới lộ rõ niềm hạnh phúc không thể che giấu.
Phía sau hắn, là một đám những đệ tử trẻ tuổi Lan Lăng Kim thị đi theo hắn đón dâu, ai nấy dung mạo bất phàm, anh khí bức người, khiến cho không ít nữ tử khuê các đứng xem mặt đỏ tim đập.
Nguỵ Vô Tiện cũng hiếm khi không cà khịa Kim Tử Hiên, nghiêm trang cùng Giang Trừng đón hắn đi vào, Kim Tử Hiên cảm xúc lâng lâng được đưa thẳng một đường đến khuê phòng Giang Yếm Ly.
Nhìn thấy Giang Yếm Ly đội khăn voan đỏ, quy phạm đoan chính ngồi ở kia chờ mình, Kim Tử Hiên hít sâu một hơi, ổn định tinh thần đi qua, nắm lấy tay Giang Yếm Ly, dịu dàng nói: “A Ly, ta tới đón nàng“.
Giang Yếm Ly dưới lớp khăn voan nhoẻn miệng lặng lẽ nở nụ cười.
Kim Tử Hiên dẫn Giang Yếm Ly đến sảnh chính từ biệt Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, Nguỵ Vô Tiện đi theo phía sau nghẹn cười đến khổ sở, cả gương mặt đều đỏ bừng.
Giang Trừng khó hiểu nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi phát điên cái gì, mà cười thành ra như vậy, hôm nay đừng có gây chuyện đó nha!”
Nguỵ Vô Tiện cố nén tiếng cười, thấp giọng nói: “Giang Trừng, ngươi nhìn kỹ tư thế đi đường của Kim Tử Hiên“.
Giang Trừng vốn không chú ý, nghe Nguỵ Vô Tiện nói như vậy, lập tức phát hiện ra Kim Tử Hiên thế mà đi cùng tay cùng chân, liền cũng không nhịn được cười chế giễu nói: “Kim Tử Hiên nhìn bình thường, sao lại khẩn trương thành thế này“.
Ở sảnh chính Ngu phu nhân ôm chặt Giang Yếm Ly, biết thời gian cấp bách, không bao lâu đã buông Giang Yếm Ly ra, hốc mắt đỏ hoe dặn dò hai người vài câu, sao đó giao cho Giang Yếm Ly một túi gấm, nói nàng buổi tối hãy xem, Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly bái biệt Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, sau đó bắt đầu khởi hành đi Lan Lăng.
Một kiệu hoa tám người nâng đứng chờ trước cửa Liên Hoa Ổ, vừa lộng lẫy vừa tinh xảo, tấm rèm che kiệu dùng lụa màu đỏ rực, thêu hình hoa mẫu đơn sang quý, và các hình thêu cát tường như chim phượng đón mặt trời và tranh bách tử đồ.
Giang Yếm Ly được đỡ ngồi lên kiệu hoa, Kim Tử Hiên nhanh chóng đi đến đội ngũ phía trước xoay người lên ngựa, sau khi người điều khiển nghi thức của buổi lễ xác nhận mọi thứ đã chuẩn bị xong, mới la lớn: “Khởi kiệu!”
Lập tức âm thanh vui vẻ hạnh phúc vang lên, chiêng trống rợp trời hoà lên khúc nhạc, kiệu hoa do tám đệ tử thân thể cường tráng của Lan Lăng Kim thị nâng lên đi về hướng bến tàu của Liên Hoa Ổ, phía sau là đội ngũ đưa dâu thật dài, các rương của cải hồi môn được ào ạt khiêng ra khỏi Liên Hoa Ổ hết cái này đến cái khác.
Đến bến tàu Giang Yếm Ly trực tiếp được nâng cả người cả kiệu lên một con thuyền lớn trang trí đặc biệt rực rỡ xa hoa, chung quanh còn đậu rất nhiều thuyền nhỏ treo lụa đỏ, mà các thiếu niên đón dâu của Lan Lăng Kim thị, sôi nổi ngự kiếm phi hành đi theo thuyền thành hôn, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới Lan Lăng.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng ở trên thuyền lớn cùng với Giang Yếm Ly, không chỉ có Giang Yếm Ly khẩn trương, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng cũng là cảm xúc ngổn ngang trăm mối, hai người một trái một phải ngồi hai bên kiệu hoa, trên đường đi nói chuyện giải sầu với Giang Yếm Ly, giảm bớt không khí khẩn trương phấn khích.
Thị nữ Lưu Niên của Giang Yếm Ly trước sau đi theo quanh quẩn bên kiệu hoa, thỉnh thoảng pha trà, dâng trái cây cho bọn hắn.
Khi đi được nửa đường, Lưu Niên lấy từ trong ngực áo ra một bao chứa món điểm tâm to cỡ bằng ngón tay cái, đưa qua tấm rèm che kiệu vào cho Giang Yếm Ly, khẽ nói: “Cô nương, đây là điểm tâm phu nhân giao cho ta trước khi đi, ăn vào sẽ không ảnh hưởng đến lớp trang điểm, hôn lễ quá mức phức tạp, tốn thời gian lại tốn sức, cô nương ăn một chút đi“.
Giang Yếm Ly đưa tay vén một góc khăn voan, nhận lấy điểm tâm, dịu dàng nói: “Mẹ thật có lòng“.
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: “Đúng vậy, Ngu phu nhân nhìn như là nghiêm khắc đối với mọi người, nhưng trên thực tế tâm địa lại mềm, đối với sư tỷ và Giang Trừng lại càng là quan tâm săn sóc, chỉ là không giỏi thể hiện ra mà thôi“.
Lưu Niên rót cho Giang Yếm Ly một chén nước, nói với Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng: “Nếu hai vị công tử đói bụng, ở đây ta còn một ít điểm tâm“.
Giang Trừng nói: “Không cần không cần, chúng ta không đói bụng, ngươi chăm sóc a tỷ cho tốt là được“.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ngươi không đói nhưng ta đói, Lưu Niên cô nương, ở chỗ ngươi có rượu không?”
Lưu Niên buồn cười nói: “Đại sư huynh, không có rượu, chỉ có điểm tâm“.
Nguỵ Vô Tiện có chút mất mát cười nói: “Haizz ~ giờ phút này, nếu có một vò Thiên Tử Tiếu, vậy thì càng tốt hơn“.
Giang Trừng tức giận nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi bớt bớt lại cho ta, uống rượu cái gì, cũng không coi là lúc nào, đợi lễ xong, ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, còn không phải tuỳ ngươi sao“.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ai da! Ta nói giỡn mà”
Đội ngũ đón dâu nhanh chóng tới gần bờ, mọi người đều cưỡi trên những con ngựa cao to, dọc trên đường đi gióng trống khua chiêng, thanh thế rất lớn.
Trên đất của Lan Lăng Kim thị, càng dễ dàng có thể nhìn thấy tơ lụa màu đỏ, cờ xí tung bay.
Giang Yếm Ly cần phải chỉnh trang một lần nữa, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đi đến sảnh chính trước, sảnh chính rộng lớn trang nghiêm, sơn son thếp vàng ngày xưa, nay được trang hoàng lộng lẫy, tràn đầy không khí vui mừng.
Nguỵ Vô Tiện vừa bước vào cửa, ánh mắt lập tức quét qua, cơ bản liếc một cái là thấy ngay Lam Vong Cơ đang đứng phía sau Lam Hi Thần, xung quanh ồn ào nhốn nháo, nhưng toàn thân Lam Vong Cơ lại giống như có kết giới, một mình một cõi.
Nguỵ Vô Tiện hai mắt toả sáng, hào hứng vừa chạy vừa kêu: “Lam Trạm! Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ từ lúc hắn bước vào cũng đã nhìn thấy hắn, thấy hắn né tránh mọi người lao thẳng về phía mình, vội vàng giơ hai tay đón lấy hắn.
Đám người xung quanh Lam Hi Thần thấy tình cảnh này, vẻ mặt thản nhiên nhích sang một bên.
Lam Vong Cơ đỡ Nguỵ Vô Tiện đứng vững, “Sao có thể lỗ mãng như thế, đụng vào người ta làm sao đây?”
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ta thế này không phải vì tình cảm khó nén, quá nhớ ngươi hay sao!”
Vành tai Lam Vong Cơ ửng đỏ, ôn nhu nói: “Lần sau không thể lại lỗ mãng như thế“.
Nguỵ Vô Tiện tươi cười nói: “Được được được, đều nghe ngươi, nhưng mà, với thân thủ nhanh nhẹn như thế của ta, sao có thể đụng vào người ta chứ!”
Lam Vong Cơ từ lúc nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt liền không dời đi nữa, bàn tay càng là thản nhiên nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, chung quanh ngoại trừ những người quen biết bọn hắn, những người khác nhìn Lam Vong Cơ giống như gặp quỷ vậy.
Một người thở dài nói: “Dáng vẻ Hàm Quang Quân hiện giờ, với hồi nãy thật giống như hai người khác nhau vậy á, trước khi Nguỵ Vô Tiện tới, vẫn luôn lạnh lùng băng giá không nói gì, khiến người ta không dám tới gần, kết quả vừa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, trong nháy mắt băng giá hoá thành tuyết, giống như xuân về trên thế gian vậy, hai người này thật đúng là tình ý chân thành nha!”
Một người khác trả lời: “Còn không phải sao, đầu xuân sang năm đã thành hôn, tình cảm còn có thể không tốt à“.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hô to: “Giờ lành đến, tân nhân nhập đường!!!”
Tiếng hô lớn này ẩn chứa linh lực, vang bên tai mọi người, đại sảnh ồn ào huyên náo, bỗng chốc yên tĩnh.
Kim Tử Hiên một thân bào phục tân lang đỏ rực, trong tay nắm một đoạn lụa đỏ, đầu bên kia dây lụa đỏ là Giang Yếm Ly cũng mặc hỉ bào đỏ rực, đầu đội khăn voan được Lưu Niên dìu đi.
Nhìn Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên mặc hỉ phục đỏ rực từ từ đi tới, Nguỵ Vô Tiện trong lòng hoảng hốt, chóp mũi chua xót, nước mắt không ngăn được lặng lẽ rơi xuống.
Sư tỷ, a Tiện rốt cuộc đã có thể tận mắt nhìn thấy người thành hôn, đưa người xuất giá một cách vẻ vang rồi.