[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 41: Chương 41: Vong Cơ ghen (a)




Nguỵ Vô Tiện thở ngắn than dài xoay xoay cổ tay tê mỏi vì chép phạt, đọc gia quy dày đặc chi chít trong một thời gian dài, lúc này cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Lam Vong Cơ cũng đang chép phạt, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý Nguỵ Vô Tiện, thấy hắn cau mày xoay xoay cổ tay, đặt bút trong tay xuống, kéo tay viết chữ của hắn qua, xoa bóp giúp hắn lưu thông máu huyết ở cánh tay.

Đêm qua làm quá mức nhiệt tình, đến khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại lần nữa, đã là trưa hôm sau, trong phòng chỉ có một mình hắn, thân thể cũng đã được lau rửa sạch sẽ tinh tươm từ hồi nào, ngay cả trung y cũng đã yên phận mặc trên người.

Nguỵ Vô Tiện hơi cử động cơ thể, thì phát hiện cả người bủn rủn yếu ớt, mệt mỏi đến mức gần như không còn là chính mình nữa, nằm trên giường chẳng muốn nhúc nhích một chút nào.

Nằm liệt trên giường một hồi, không thấy Lam Vong Cơ trở về, cũng không biết y đi đâu, sau khi Nguỵ Vô Tiện hết sức từ từ gắng gượng thân thể bủn rủn mặc quần áo vào thì đi ra ngoài, dọc trên đường đi gặp đệ tử Lam gia nhìn thấy mình, cả đám sắc mặt quỷ dị, chào hỏi cho đủ lễ nghĩa xong chạy được là chạy đi ngay.

Nguỵ Vô Tiện đi dạo một vòng không tìm thấy người, rơi vào đường cùng đành chụp lấy một đệ tử môn sinh vừa nhìn thấy mình đã định chạy, hỏi: “Hàm Quang Quân nhà các ngươi đâu?”

Ánh mắt tên đệ tử này bay loạn, chính là không dám nhìn vào Nguỵ Vô Tiện, vội vàng nói: “Hàm Quang Quân sáng sớm đã đi từ đường nhận phạt, vẫn quỳ suốt đến giờ chưa đứng dậy“.

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy biến sắc, bất chấp thân thể không khoẻ, lập tức chạy như bay về hướng từ đường, quả nhiên nhìn thấy Lam Vong Cơ eo lưng thẳng tắp đang quỳ một cách đoan chính ở kia, cùng với Lam Hi Thần bên cạnh y không biết đang nói gì đó.

Nguỵ Vô Tiện đi nhanh đến, trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, “Trạch Vu Quân, chuyện hôm qua tất cả đều là lỗi của một mình Nguỵ Anh, không liên quan đến Lam Trạm, y là bị ta ép buộc liên luỵ, ngươi muốn phạt thì phạt ta đi“.

Lam Hi Thần hơi trợn to mắt, có chút bất ngờ nói: “Nguỵ công tử, ngươi... ngươi vẫn luôn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ à? Ngươi không trở về?”

Hắn và bọn người Lam Khải Nhân còn tưởng rằng Nguỵ Vô Tiện đã sớm trở về Vân Mộng, không ngờ thế mà vẫn luôn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

“Phải, hôm qua ta uống nhiều quá, ngủ đến vừa rồi mới tỉnh lại, Trạch Vu Quân, hôm qua Nguỵ Anh sau khi uống rượu thất thố, vứt đi thể diện của hai nhà Giang Lam, muốn đánh muốn phạt Nguỵ Anh tuyệt đối không nói một lời, ngươi đừng phạt Lam Trạm“.

Lam Hi Thần nói: “Nguỵ công tử, thật sự là hôm qua các ngươi có chút quá đáng, cho dù thế nào, ngươi cũng không thể lột quần áo Lam Vong Cơ trước mặt mọi người chứ! Sau khi Vong Cơ đem ngươi đi, thúc phụ trực tiếp khó thở ngất đi rồi, nếu không dùng gia quy xử phạt, làm sao có thể thuyết phục mọi người“.

Nguỵ Vô Tiện thở dài, nhìn quyển gia quy dày cộp trước mắt, gương mặt khổ sở nói: “Lam Trạm, thúc phụ của ngươi thật đúng là hiểu ta, biết ta sợ cái gì, thế mà bắt ta chép mười lần, quả thật muốn cái mạng nhỏ của ta, ngươi thảm hại hơn, phải chép hai mươi lần“.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Đã phạm sai, tất nhiên bị phạt“.

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, cười nói: “Thúc phụ ngươi không nổi trận lôi đình trong cơn giận dữ giết chết ta, vẫn cho ta và ngươi ở cùng nhau, là ta đã cảm tạ trời đất rồi, chẳng qua chỉ là chép phạt thôi, chút lòng thành“.

Bút trong tay Lam Vong Cơ không dừng, nói: “Thúc phụ tuy bực mình, nhưng cũng biết ngươi không phải cố ý làm như vậy“.

Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười hắc hắc, nhận mệnh cầm bút tiếp tục chép phạt, nhớ tới lời Lam Hi Thần nói, sắc mặt chợt hơi đỏ lên, “Lam Trạm, ta ngoại trừ hôn ngươi, thật sự lột quần áo ngươi trước mặt mọi người hả?”

Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi “Ừm” một tiếng.

Biết Lam Hi Thần sẽ không nói dối, nhưng khi Nguỵ Vô Tiện nghe được Lam Vong Cơ tự mình xác nhận, trong nháy mắt vẫn cảm thấy nóng bừng cả mặt, cho dù da mặt hắn dày thế nào đi nữa, lúc này cũng xấu hổ không thôi, ôm mặt than thở: “Lam Trạm, làm sao đây? Không còn mặt mũi gặp ai, lần này thật là vứt hết thể diện rồi“.

Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn một cái, nói: “Không sao, có ta chịu cùng với ngươi“.

Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ xấu hổ như thế một lát, “Cũng phải, có quân tử băng thanh ngọc khiết nổi bật như ngươi cùng chịu, cho dù là mất mặt ta cũng vui vẻ. Đúng rồi, lúc ấy ta say thành ra như vậy, Giang Trừng không phải ở bên cạnh ta sao? Hắn sao có thể nhìn ta làm xằng làm bậy được?”

Lam Vong Cơ há miệng ngập ngừng, rồi nói: “Giang công tử xác thật muốn ngăn cản, chỉ là sau đó... chắc do uống rượu quá nhiều, quá kích động đến mức ngất đi“.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, phụt cười một tiếng, “Giang Trừng chắc chắn là có suy nghĩ muốn đâm ta một kiếm chết tươi“.

Ánh mắt Lam Vong Cơ kinh ngạc nghi ngờ nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện thuận miệng an ủi nói: “Không sao, Giang Trừng cùng lắm ngoài miệng nói vậy thôi, sẽ không làm gì ta đâu, yên tâm đi“.

Lam Vong Cơ biết hắn nói giỡn, im lặng không lên tiếng tiếp tục chép gia quy, Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ dáng người đĩnh đạc ngồi nghiêm chỉnh chép sách, nhịn không được hỏi: “Lam Trạm, thúc phụ ngươi thế nào?”

Tay Lam Vong Cơ hơi khựng lại, nói: “Nhất thời khí huyết công tâm, đã không còn đáng ngại“.

“Không có gì thì tốt, cũng phải trách ta. Lam Trạm, ta làm mất hình tượng của ngươi trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi không giận ta một chút nào hay sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Ta sẽ không giận ngươi“.

Nguỵ Vô Tiện ném cây bút vừa mới cầm trong tay không lâu xuống, mặt mày vui vẻ chạy tới ôm Lam Vong Cơ hôn một cái, cười nói: “Lam Trạm, ngươi làm sao có thể tốt như vậy, ngươi cứ như thế sẽ chiều ta đến hư mất, nếu sau này có một ngày ngươi đối xử với ta không tốt như thế nữa, vậy ta sẽ rất đau lòng“.

Lam Vong Cơ duỗi tay đỡ eo hắn, nói: “Sẽ không có ngày đó“.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng hạnh phúc, ngồi vào lòng Lam Vong Cơ, hôn loạn xạ lên mặt y, đôi tay cũng không thành thật sờ soạng lung tung khắp người Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhịn không được nói: “Nguỵ Anh, nơi này là Tàng Thư Các, hơn nữa chúng ta còn đang bị phạt“.

Mắt Nguỵ Vô Tiện chứa ý cười thật sâu nói: “Lam Trạm, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta đương nhiên biết nơi này là Tàng Thư Các, cũng biết là đang bị phạt, ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì? Ồ ~~~ có phải là ngươi nghĩ đến mấy thứ không thể cho ai biết không đó?!”

Lam Vong Cơ trầm giọng nói: “Nguỵ Anh“.

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đỏ hồng lỗ tai, ở trong lòng y cười mãi không dừng được.

***

Giang Yếm Ly trở về nhà lại mặt sau ba ngày thành hôn, Nguỵ Vô Tiện cũng chạy về Vân Mộng trong buổi sáng hôm đó.

Giang Trừng nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn trong dáng vẻ cợt nhả, liền giận sôi máu, “Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn không biết xấu hổ mà cười cợt, sự tích huy hoàng của ngươi hiện giờ đã lan truyền khắp thiên hạ rồi“.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ai da! Làm cũng đã làm, có hối hận cũng không làm được chuyện gì, còn không bằng nghĩ thoáng một chút“.

Giang Trừng: “Hừ! Ngươi thì nghĩ thoáng rồi, ngươi chờ đi, xem mẹ phạt ngươi như thế nào nhé“.

Nguỵ Vô Tiện cả mặt sầu não, nói: “Lần này thật sự có chút ầm ĩ quá mức, hai ngày nay ở Cô Tô, Lam lão nhân phạt ta chép mười lần cuốn gia quy, suýt chút nữa ta chép phạt đến mức vứt luôn cánh tay“.

Giang Trừng biết cuốn gia quy của Lam gia dày như thế nào, kinh ngạc nói: “Chép nhiều như thế? Ngươi chép xong hết rồi?”

Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: “Đúng vậy, Lam Trạm còn nhiều hơn ta, y phải chép hai mươi lần, hiện tại chúng ta còn chưa thành hôn, bằng không đoán chừng ta cũng không thoát khỏi chép hai mươi lần“.

Giang Trừng trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với gia quy của Cô Tô Lam thị, lập tức có chút đồng cảm với Nguỵ Vô Tiện, thấy Nguỵ Vô Tiện thẳng một mạch đi đến từ đường, buồn cười nói: “Ngươi thế mà cũng tự giác đấy“.

Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói: “Mới vừa quỳ ở Lam gia, trở về quỳ tiếp, haizz ~, dù sao trước đây ta cũng là khách quen ở chỗ này, dăm ba bữa lại bị phạt quỳ, cũng quen rồi“.

Như lời Giang Trừng nói, chẳng bao lâu Ngu phu nhân mang Kim Ngân Song Thù đi vào trong từ đường, làm như không nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang quỳ, trước hết thắp hương cho chư vị tổ tiên, nhận chén trà do Ngân Thù dâng lên, sau đó ngồi một bên thản nhiên uống trà, không nói một lời.

Nguỵ Vô Tiện nội tâm thấp thỏm bất an, hắn thà rằng Ngu phu nhân vừa đánh vừa mắng hắn, cũng đừng im lặng không nói gì như vậy, như bây giờ, hắn ngược lại càng cảm thấy bản thân mình thật sự không thể tha thứ.

Giang Trừng làm như cũng chịu không nổi bầu không khí này, mở miệng nói: “Mẹ, Nguỵ Vô Tiện hắn biết sai rồi, Lam lão tiên sinh của Cô Tô cũng đã phạt, nên mẹ... đừng phạt hắn“. Giang Trừng tuy rằng ngoài miệng ước gì đánh chết Nguỵ Vô Tiện, nhưng thật ra vẫn sợ Ngu phu nhân thật sự đánh hắn.

Ngu phu nhân bình tĩnh đến có chút quỷ dị, “Nguỵ Anh, ngươi biết mình sai ở đâu chưa?”

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nói: “Say rượu thất nghi, vứt bỏ thể diện của Giang gia“.

Ngu phu nhân đột nhiên dằn mạnh chén trà trong tay, nổi cơn thịnh nộ nói: “Ngươi đâu chỉ vứt đi thể diện của Giang gia, mà danh dự ngàn năm của Cô Tô Lam thị cũng gần như bị ngươi vứt mất rồi, ngươi say rượu một lần, khiến cho Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị đua nhau trở thành trò cười của tiên môn bách gia, ta thật không rõ, Lam nhị công tử đoan chính quy phạm nhà người ta, hiểu biết lễ nghi, tại sao lại coi trọng ngươi??”

Nguỵ Vô Tiện tự biết đuối lý, quỳ gối ngoan ngoãn nghe giáo huấn, cũng biết mình lần này làm quá đáng.

Ngu phu nhân nổi giận đùng đùng trừng mi trợn mắt mắng Nguỵ Vô Tiện say rượu gây chuyện, tuỳ ý làm bậy, dạy mãi không sửa. Nguỵ Vô Tiện bất kể bà nói gì cũng đều rầu rĩ nhận sai, cho dù Ngu phu nhân muốn xử lý theo gia quy, hắn cũng bằng lòng chịu phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.