Cảm xúc u ám của Tiết Dương dần dần bình phục dưới ánh mắt trầm tĩnh của Nguỵ Vô Tiện, lòng hiếu kỳ dần dần vượt qua tia căm giận bất bình nọ ở trong lòng, “Ngươi điều tra ta? Cũng không đúng, chỉ sợ người hại ta mất đi ngón út, cũng chưa chắc đã nhớ rõ chuyện này, ngươi làm sao mà biết được?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Có thời gian điều tra chuyện của ngươi, không bằng ta đi tìm Lam Trạm còn thú vị hơn, ta cũng là trong lúc vô tình biết được, với tính tình của ngươi, chuyện này xem ra là không bỏ qua như vậy đúng không“.
Khoé miệng Tiết Dương nhếch lên một độ cong cười như không cười, nhẹ giọng nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật đúng là người hiểu ta nhất trên đời này, nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần bọn họ không chạm mặt ta, không tới trêu chọc ta, ta cũng không phải là người rảnh rỗi đi kiếm chuyện“.
“Vậy nếu chạm mặt thì sao?”
“Chạm mặt?” Tiết Dương ngừng lại một chút, cười lạnh nói: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ta cho dù không giết hắn, ít nhất cũng phải chặt hai cánh tay hắn, ngón tay ta không thể bị đứt một cách oan uổng như vậy được, ta lại không phải là người lương thiện gì, thế nào? Ngươi muốn ngăn cản ta?”
Nguỵ Vô Tiện điềm nhiên cười nói: “Ngươi muốn báo thù thế nào là chuyện của ngươi, nhưng nếu như ngươi thật sự chạm mặt, lúc sắp động thủ, hãy ngẫm lại lời sư tỷ dạy bảo, đừng khiến cho nàng thất vọng vì ngươi, khó xử vì người, bằng không cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi“.
Tiết Dương nhớ tới gương mặt tươi cười nhu hoà của Giang Yếm Ly, trong lòng ấm áp, nụ cười cũng trở nên chân thành hơn một chút, cất cao giọng nói: “Ta hiểu ý ngươi, ngươi cứ yên tâm thoải mái đi“.
Đợi Tiết Dương đi rồi, Giang Trừng vẫn luôn chờ ngoài cửa nhìn theo bóng dáng nghênh ngang không sợ hãi của Tiết Dương, “Ngươi cứ mặc kệ như vậy? Thế này không giống phong cách của ngươi nha? Ngươi không phải thích bênh vực kẻ yếu nhất hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu cười cười, trên mặt là vẻ tang thương mà Giang Trừng nhìn không hiểu, “Bênh vực kẻ yếu cũng phải xem là chuyện gì, giống như Tiết Dương nói, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, có thể vô cớ nghiền nát ngón tay của một đứa bé, người làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, tất nhiên cũng không phải là người lương thiện gì, ăn chút giáo huấn cũng tốt, Tiết Dương hiện giờ và Tiết Dương kiếp trước khác nhau rất lớn, ta tin rằng hắn sẽ có chừng mực“.
Giang Trừng nói: “Chỉ hy vọng như thế“.
***
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, cách hôn lễ khoảng nửa tháng, Lam Vong Cơ dẫn Nguỵ Vô Tiện đến gặp một người đặc biệt, phụ thân ruột thịt của y, Thanh Hành Quân, vẫn luôn luôn bế quan.
Thanh Hành Quân kiếp trước bị trọng thương lúc Kỳ Sơn Ôn thị bao vây tấn công Vân Thâm Bất Tri Xứ, lìa đời. Còn đời này có Nguỵ Vô Tiện biết trước sự việc, an toàn tránh khỏi số mệnh đó, sống tốt đến bây giờ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn hai cha con gần như không khác biệt ở trước mắt, cảm thán gien của Lam gia quả nhiên rất mạnh mẽ, tuấn tú nhã khí, đoan chính cẩn thận như nhau, ngay cả tướng mạo cũng có bảy tám phần tương tự, điểm khác biệt chính là Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình, lạnh lùng băng sương, còn Thanh Hành Quân tươi cười ấm áp, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, ngược lại khá giống với Lam Hi Thần, thái độ đối với Nguỵ Vô Tiện cũng rất tốt.
Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Nguỵ Vô Tiện vừa đi vừa nói chuyện: “Lam Trạm, phụ thân ngươi bế quan quanh năm, không xuất quan sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Ừm, nếu trong tộc không có chuyện gì lớn, thì bế quan quanh năm“.
Nguỵ Vô Tiện đi trên đường nhảy nhót hoạt bát, cười hì hì nói: “Tính nhẫn nại quá tốt, bội phục! Nếu là ta phỏng chừng đã sớm không nhịn được“.
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: “Nguỵ Anh, ngươi rất tốt, không cần so sánh với người khác“.
Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ nghiêm trang nói lời tình cảm của y, trong lòng thích không chịu được, ôm lấy y nào hôn nào hít, thật lâu không buông tay, ước gì thời gian trôi thật nhanh, để lập tức thành hôn.
Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa. Thời gian giống như một con tuấn mã chạy như bay, trong chớp mắt, đã đến đêm trước ngày đại hôn của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng, còn có Nhiếp Hoài Tang ăn không ngồi rồi, giống như thời đi học vậy, ngồi trong phòng Nguỵ Vô Tiện, cùng với Kim Tử Hiên trở về cùng Giang Yếm Ly mấy ngày trước, bốn người ngồi vây quanh, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn vặt, nhưng ngược lại để không ít rượu ngon.
Nhiếp Hoài Tang cười nói: “Nguỵ huynh à, cảm giác hôm qua chúng ta còn ngồi cùng nhau nghe học chơi đùa, ngày mai Nguỵ huynh đã thành hôn rồi, lại còn cùng với Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh, haizz ~ Thật là thế sự vô thường á“.
Giang Trừng cũng nói: “Đúng vậy, lúc mới vừa đến nghe học, hai ngươi như nước với lửa, ta thật không hiểu, hai chúng ta thời gian đó cơ bản mỗi ngày đều ở cùng nhau, rốt cuộc là các ngươi lén lút sau lưng ta từ khi nào?”
Nguỵ Vô Tiện xí một tiếng: “Cái gì mà kêu là lén lút sau lưng ngươi, ta và Lam Trạm quang minh chính đại, tại mắt ngươi vụng về không nhìn ra mà thôi“.
Nhiếp Hoài Tang uống một hớp rượu, nói: “Nguỵ huynh à Nguỵ huynh, ngươi nói xem tại sao ngươi lại cùng Lam Vong Cơ thành đôi được vậy, cả ngày lạnh như băng, chẳng thú vị gì!”
Nguỵ Vô Tiện cười cười, cho y một ánh mắt 'ngươi không hiểu', thêm một ánh mắt đầy thâm ý, sau đó cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Kim Tử Hiên thấy hắn ra vẻ thần bí, mang vẻ mặt kiêu ngạo cười chế nhạo hắn: “Với bộ dạng ngả ngớn trước kia của ngươi, không phải chọc người này, thì đùa giỡn người kia, vốn nghĩ rằng là một người tuỳ tiện, không ngờ lại là một người si tình, lại nói trước kia hẳn là ngươi thích các cô nương phải không? Tại sạo lại ở cùng một chỗ với Lam Vong Cơ, hai ngươi nhìn thế nào cũng không giống một kiểu người?”
“Ta và Lam Trạm là duyên trời tác hợp, cho dù y là cô nương, ta cũng vẫn thích“.
Giang Trừng bất lực trợn mắt, riết đã quen với bộ dạng nói chuyện không đàng hoàng của Nguỵ Vô Tiện.
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ai da! Nguỵ huynh bị Lam Vong Cơ kia cho uống thuốc gì vậy? Sao lại một lòng một dạ như thế, ta không hiểu nổi ngươi“.
Bốn người uống một hồi, Tiết Dương cưỡng ép lôi kéo Hiểu Tinh Trần tới xem náo nhiệt, đòi uống rượu.
Tiết Dương chẳng bao lâu đã gắp cho Hiểu Tinh Trần mấy đũa đồ ăn, vừa gắp vừa nói: “Hiểu Tinh Trần, những món ăn này là những món bình thường ta thích ăn nhất, ngươi nếm thử“.
Hiểu Tinh Trần hơi mỉm cười, nói: “Đa tạ, ta tự gắp là được rồi“.
Tiết Dương uống hết ly rượu, hai mắt toả sáng hưng phấn nói: “Rượu này ngon, uống vào miệng vừa tinh khiết vừa thơm lừng, nào, Hiểu Tinh Trần, ngươi cũng uống hai ly đi“.
Hiểu Tinh Trần khẽ cười nói: “Các ngươi uống là được rồi, ta không biết uống rượu“.
Tiết Dương bám riết không tha nói: “Ngươi thử xem, không sao đâu, rượu này không mạnh lắm, uống hai ly sẽ không say“.
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt thấy Tiết Dương đang trợn mắt nói dối như thế, nhưng cũng không vạch trần y.
Giang Trừng ánh mắt quỷ dị nhìn hai người vừa đến, dựa vào kinh nghiệm làm bóng đèn nhiều năm, cảm giác sâu sắc Tiết Dương đối với Hiểu Tinh Trần hình như không bình thường, nhưng lại nghĩ hai người này quen nhau chưa được bao lâu, chắc chắn là mình bị Nguỵ Vô Tiện đầu độc quá lợi hại, nghĩ nhiều rồi.
Một đám người tranh cãi ầm ĩ uống đến hơn nửa đêm, Hiểu Tinh Trần cũng bị Tiết Dương khuyến khích uống mấy ly, cảm giác đầu váng mắt hoa, mấy lần suýt nữa gục đầu xuống bàn, Tiết Dương thấy tửu lượng của hắn thật sự không ổn, trực tiếp bỏ lại mọi người đỡ Hiểu Tinh Trần về nghỉ ngơi.
Nguỵ Vô Tiện biết ngày mai là chính sự, lại có nỗi ám ảnh chôn giấu từ lần say rượu trước, nên ngược lại tem tém rất nhiều, cũng không uống bao nhiêu.
Kim Tử Hiên đã sớm trở về cùng với Giang Yếm Ly, Nguỵ Vô Tiện nhìn Nhiếp Hoài Tang và Giang Trừng uống không biết trời trăng mây đất gì, đá lên người bọn hắn một cước, mắng: “Đứng lên hết cho ta, ngày mai chính là ngày quan trọng của lão tử, nếu ai dám vắng mặt ta và các ngươi không yên đâu nha!!”
Ngu phu nhân nghe được tin tức, mang theo Kim Ngân Song Thù của bà chạy tới đây, nhìn Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang uống đến nỗi ngả trái ngả phải bất tỉnh nhân sự, một bên hận rèn sắt không thành thép giận dữ mắng bọn họ không biết chừng mực, cũng không xem xem ngày mai là ngày gì, một bên vội vàng sai người đi phòng bếp nấu canh giải rượu, có thể uống thì bắt uống, không thể uống thì có đổ vào họng cũng phải đổ hết hai chén.
Sáng hôm sau vừa đến giờ mẹo, trời mới hơi tờ mờ sáng, Nguỵ Vô Tiện đã bị Giang Yếm Ly kêu dậy, dặn dò một đống những việc cần lưu ý trong hôn lễ.
Nghe Giang Yếm Ly lải nhải, Nguỵ Vô Tiện mặc dù đã uống canh giải rượu, vẫn có cảm giác đầu óc hơi choáng váng, cũng không biết rốt cuộc là do uống rượu nhiều, hay là sắp đến hôn lễ nên kích động, mà cả đêm trừng mắt đến tận sáng.
[Vong Tiện đại hôn, 95% là góc nhìn của Tiện Tiện]
“Sư tỷ à, ta nhớ kỹ hết rồi, các ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, Lam Trạm còn một hai canh giờ nữa mới có thể đến, ngươi để cho ta nằm một chút nữa đi ~~” Nguỵ Vô Tiện yếu ớt bất lực cò kè mặc cả với Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly cười nói: “Ngươi nha! Tối hôm qua chắc chắn là không ngủ ngon rồi, nào, sư tỷ mang cho ngươi loại ô mai này, đợi đến khi hôn lễ nếu mệt mỏi, ngậm trong miệng có thể làm cho tinh thần tỉnh táo“.
“Cảm ơn sư tỷ, vẫn là sư tỷ suy nghĩ chu đáo“.
Nguỵ Vô Tiện có tinh thần một chút, mè nheo với Giang Yếm Ly tí nữa, rồi nhanh chóng bò dậy, hỉ phục đã được Cô Tô Lam thị sai người đưa đến đây thử vừa người từ lâu rồi, đợi đến khi mặc vào xong, Nguỵ Vô Tiện nhìn hỉ nương đang đi tới trước mặt, cảm thấy cạn lời một hồi, thầm nghĩ ai tìm được đâu ra một hỉ nương cực phẩm như thế.
Hỉ nương cũng khóc không ra nước mắt, bà vẫn là lần đầu làm hỉ nương cho hai nam nhân, xưa nay tới lui đều là làm tóc trang điểm cho tân nương tử, hiện giờ đối diện với mái tóc dài đen nhánh bóng mượt của Nguỵ Vô Tiện, ngược lại không biết nên xuống tay từ chỗ nào.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt khó xử của hỉ nương, buồn cười nói: “Bà cứ... giúp ta cột tóc lên đi, về phần trang điểm ấy hả...”
Nguỵ Vô Tiện nhìn trong gương thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới bọng mắt do uống rượu thức đêm gây ra, rồi lại nhìn nhìn một đống son phấn hỉ nương mang vào, hai mắt lộ ra một tia sáng khác thường, cười hắc hắc nói: “Về phần trang điểm ấy hả, ta sẽ tự mình làm“.
Giang Yếm Ly sợ mấy người Giang Trừng uống rượu hỏng việc, nên sai người đúng giờ kêu dậy, chờ Giang Trừng vội vội vàng vàng sửa soạn xong chạy tới, lúc nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, trong tích tắc hai mắt trừng lớn, đám người Nhiếp Hoài Tang, Kim Tử Hiên theo sát phía sau càng là vẻ mặt quỷ dị nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện một thân mặc hỉ phục đỏ rực sáng bừng, bên ngoài vạt áo cưới, không chỉ dùng sợi tơ vàng thêu một vòng hình vân văn, mà trên bộ áo cưới còn dùng sợi tơ vàng giống vậy thêu hai con rồng quấn quýt cùng bay lên, sinh động như thật, hoành tráng mạnh mẽ. Chỗ cổ áo, khéo léo thêu hình hoa sen chín cánh của Liên Hoa Ổ, còn trên tay áo thì thêu gia văn mây cuốn của Cô Tô Lam thị, đơn giản mà không kém phần trang trọng.
Nhưng điều làm mọi người giật mình không phải là quần áo, mà là lớp trang điểm mỏng trên mặt Nguỵ Vô Tiện, đuôi mắt hơi xếch lên, làm cho ngũ quan tuấn tú thêm một chút mị hoặc, môi hồng răng trắng, nhưng không có vẻ nữ tính, khoé miệng trước sau luôn mang một nụ cười rạng rỡ không thể kềm chế, nhưng ánh mắt lại trong suốt thấy đáy, quyến rũ nhưng không lẳng lơ.
Nguỵ Vô Tiện thấy bọn họ trợn mắt há mồm nhìn, đắc ý cười nói: “Thế nào? Ta tự mình làm, tay nghề cũng không tệ lắm nhỉ?”
Tiết Dương khen ngợi từ đáy lòng: “Đẹp, đặc biệt đẹp, ta cũng không biết mô tả đẹp như thế nào, nhưng chính là rất đẹp“.
Giang Trừng biệt nữu nói: “Đẹp gì chứ! Ngươi tại sao trang điểm thành ra thế này?”
Nguỵ Vô Tiện tức giận liếc mắt nhìn y một cái, “Còn không phải bởi vì các ngươi tối hôm qua tìm ta uống rượu, làm cho sắc mặt không tốt, lại nói, ta trang điểm như vầy rất đẹp, chắc chắn sẽ cho Lam Trạm một kinh hỉ bất ngờ“.
Nhiếp Hoài Tang khẳng định nói: “Nguỵ huynh, hiệu quả này... Hàm Quang Quân nhất định sẽ bị kinh diễm, gợi cảm tà mị nhưng không tỏ ra nữ tính, trong vẻ quyến rũ lại mang theo chút ngây thơ, rất tốt, rất tốt“.
Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, cười hắc hắc nói: “Vẫn là Nhiếp huynh tinh mắt“.
Sau khi tất cả mọi thứ chuẩn bị ổn thoả, Nguỵ Vô Tiện cũng không chờ ở trong phòng, mà cùng đám người Giang Phong Miên ra sảnh chỉnh tiếp đón khách khứa, đợi người Cô Tô tới.
Thời gian từng chút trôi qua, Nguỵ Vô Tiện ngoài mặt vui vẻ ứng phó với dòng người danh nhân tu sĩ cuồn cuộn không ngừng đến chúc mừng hắn, nhưng trong lòng thầm kêu khóc, sớm biết xã giao mệt như vậy, không bằng hắn ngoan ngoãn chờ ở trong phòng cho rồi. Lam Trạm à! Sao ngươi còn chưa tới chứ, nếu không tới nữa thì hắn sắp cười hết nổi rồi.
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng nhạc, Nguỵ Vô Tiện trong lòng vui mừng, nhưng trong sự vui mừng lại hiện lên một chút kinh ngạc, thật là nghĩ cái gì có cái đó, người Cô Tô tới rồi, nhưng tiếng nhạc này thế mà lại là hợp tấu của sáo và đàn cổ.
Tiếng sáo uyển chuyển êm tai, trong vắt ngân nga, tiếng đàn du dương thánh thót, róc rách như tiếng nước chảy, hai loại nhạc cụ giao hoà làm nổi bật lẫn nhau, chỗ trầm chỗ bổng, lưu loát truyền đến.
Tiếng nhạc tiến đến gần, sư huynh đệ canh chừng bên ngoài cuống quýt chạy vào, mặt mày vui mừng nói: “Tới rồi, tới rồi“.
Đám người Giang Trừng Tiết Dương cũng khẩn trương một trận, lập tức chạy ra đón khách.
Ngoài phòng ồn ào huyên náo, tiếng người xôn xao, cũng không biết nhìn thấy cái gì, mà tiếng kinh hô đợt sau cao hơn đợt trước, Nguỵ Vô Tiện trong lòng lập tức cũng vô cớ khẩn trương lên từng đợt, lòng bàn tay hình như hơi thấm mồ hôi, tim đập nhanh hơn, đứng ngồi không yên, nếu không phải sợ mất lễ nghi, Nguỵ Vô Tiện đã muốn tự mình chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Lam Vong Cơ đi tới trong sự vây quanh của mọi người ở đây, ai nấy trong phòng đều bật thốt lên kinh ngạc trực tiếp nhìn đến ngây người, còn Nguỵ Vô Tiện thì cảm giác tim mình trong nháy mắt đập lỡ một nhịp.
Lam Vong Cơ mặt mày như tranh vẽ, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, cực kỳ nhã nhặn, như mài như khắc. Khí chất lãnh đạm ẩn hiện quanh thân, bộ hỉ phục đỏ rực trên người lại như ngọn lửa như ráng chiều, hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau hoà trộn trên người của một người, lại là sự kết hợp hoàn mỹ, mạt ngạch hoa văn mây cuốn màu trắng tinh ngày thường cũng được thay thế bằng mạt ngạch màu đỏ rực.
Trong nháy mắt Lam Vong Cơ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, cả người thoáng sững sờ, một tia đỏ ửng lặng lẽ lan lên vành tai, còn Nguỵ Vô Tiện ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lam Vong Cơ đi vào đã trực tiếp nhìn đến ngẩn người.
Lam Vong Cơ cung kính thi lễ với bạn bè thân thích ở đây, sau đó đến gần Nguỵ Vô Tiện dắt tay hắn, mười ngón đan vào nhau, đôi mắt thanh lãnh nhạt như màu lưu ly kia, lúc này tràn ra khắp nơi, toàn là nhu tình nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Hỉ phục rõ ràng bất kể hình thức hay tay nghề thêu thùa cũng đều giống nhau như đúc, nhưng hai người đứng cạnh nhau, tuy rằng đều là dáng người thanh mảnh, khí vũ bất phàm, nhưng vẫn cho người ta cảm giác mặc lên thành hai kiểu hoàn toàn khác nhau.
Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, trong mắt chỉ còn thấy Lam Vong Cơ trước mặt, đầu óc một mảnh hỗn độn, bị y nắm tay ngoan ngoãn theo y đi bái biệt Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, mãi cho đến khi đi đến trước mặt Giang Phong Miên, Nguỵ Vô Tiện mới miễn cưỡng tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp của Lam Vong Cơ.
Giang Phong Miên nhìn bàn tay nắm chặt, kín kẽ đến không thể tách rời của hai người, cảm thán nói: “A Tiện đã trưởng thành thật rồi, ngươi cần phải đối xử tốt với Vong Cơ, không thể bắt nạt người ta“.
“Giang thúc thúc, ta làm sao nỡ bắt nạt y, y bắt nạt ta thì có“. Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ thẹn thùng, chọc cho mọi người trong sảnh sôi nổi cười nhạo không ngừng.
Giang Phong Miên buồn cười nói: “A Tiện, không thể hồ nháo, sau khi thành hôn đã là người lớn, gặp chuyện không được kích động, càng không được làm theo ý mình, phải cùng thương lượng với Vong Cơ, biết chưa?”
“Đa tạ Giang thúc thúc dặn dò, a Tiện chắc chắn nhớ kỹ trong lòng“.
Ngu phu nhân tuy rằng vẫn là bộ dáng hiếm khi nói cười, nhưng so với ngày thường ôn hoà hơn rất nhiều, “Ngươi nhớ kỹ là tốt rồi, đến Cô Tô không được mất lễ nghĩa, khiến người ta chê cười, thời gian gấp gáp, các ngươi đi đi, đừng trễ giờ lành“.
Nguỵ Vô Tiện cung kính nói: “Dạ, Ngu phu nhân“.
Sau khi hai người thi lễ, Lam Vong Cơ đang định dẫn hắn đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên dừng chân, dẫn theo Lam Vong Cơ cúi đầu bái Hiểu Tinh Trần đứng giữa sảnh một bái.
Nguỵ Vô Tiện không cha không mẹ, Hiểu Tinh Trần là sư đệ của mẫu thân Nguỵ Vô Tiện, xem như trưởng bối, về lý nên nhận một bái này.
Hai người nắm tay đi ra khỏi Liên Hoa Ổ, tuy rằng đã có quan hệ cực kỳ thân mật từ lâu, nhưng giờ này khắc này hai người mười ngón siết chặt, trái tim cũng đập điên cuồng không thôi.
Giang Trừng một đường đi theo bọn hắn ra đến cửa lớn Liên Hoa Ổ, khoé miệng vẫn luôn mang ý cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại có một tia ảm đạm, y chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Nguỵ Vô Tiện sẽ thật sự rời khỏi Vân Mộng, rời khỏi Liên Hoa Ổ nơi hắn lớn lên từ nhỏ.
Giang Phong Miên và Ngu phu nhân sẽ không đi Cô Tô, cho nên Giang Trừng, người huynh đệ này, sẽ dẫn đầu đoàn người đưa tiễn.
Lễ vật (sính lễ) của hai bên đã được đưa đến gia tộc đối phương từ mấy ngày trước, hôm nay đến đón người đều là những tiền bối nổi danh từ lâu của Lam gia, cùng với những đệ tử nội môn tu vi cao thâm.
Hôn lễ bình thường tân nương phải lên kiệu hoa, nhưng Nguỵ Vô Tiện dù da mặt dày tới đâu đi nữa, hắn cũng ngại ngùng chuyện ngồi kiệu hoa cho người ta khiêng, trước đó đã bàn bạc xong, vào ngày hôn lễ hắn cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm phi hành đến Cô Tô, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.
Giang Yếm Ly hiện giờ mang thai, cũng đã lộ rõ, không thể ngự kiếm đi theo bọn họ, nên được các tu sĩ có tu vi cao thâm trong gia tộc dùng Truyền Tống phù, trực tiếp đưa đến Cô Tô, chờ bọn họ ở tiệc cưới.
Trước cửa Liên Hoa Ổ từ sớm đã đầy người, vô cùng náo nhiệt, sau khi hai người bọn hắn ra tới, tiếng reo hò càng thêm kinh thiên động địa, sôi nổi khen ngợi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ thiên nhân chi tư, quả thực là một cặp trời đất tạo nên.
Nguỵ Vô Tiện nghe làn sóng cơ ngợi không dứt, cảm xúc dâng trào, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, sáng chói loá mắt, quay đầu thấy Lam Vong Cơ không biết từ khi nào cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, “Lam Trạm, làm gì cứ nhìn ta như vậy?”
Lam Vong Cơ nói: “Rất đẹp“.
Nguỵ Vô Tiện thấy y không e dè khen mình đẹp, lập tức càng cười vui vẻ hơn, khoé miệng cong lên không thể kềm nén được, “Ngươi cũng đẹp, đặc biệt đẹp“.
“Đẹp... đến mức ta sắp chịu không nổi muốn ăn ngươi ngay lập tức“.
Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng bàn tay nắm Nguỵ Vô Tiện lại càng siết chặt hơn.
Sau khi mọi người đông đủ, tiền bối dẫn đầu của Cô Tô lớn tiếng hô lên: “Khởi hành!!”
Tiếng đàn tiếng sáo cùng với tiếng pháo nổ lại vang lên lần nữa, đội ngũ đón dâu của Cô Tô Lam thị và đội ngũ đưa tiễn của Vân Mộng, rải rác tập hợp lại, mấy ngàn đạo kiếm quang bay lên trời, khí thế rầm rộ, rất là hoành tráng, tiếng hoan hô dưới đất trong phút chốc vang lên đinh tai nhức óc.
- ---------------------------------------------------
Lời tác giả:
Trong nguyên tác giai đoạn trước Tiện Tiện thường xuyên trêu chọc tiểu cô nương, sau khi trọng sinh còn kêu Lam Vong Cơ mua son phấn cho hắn, cho nên ở đây thiết lập Tiện Tiện biết trang điểm.