20.
Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, lúc này hắn cũng không nhất thiết phải chờ xem Lam Vong Cơ trả lời được hay không được... Thật ra, nhìn biểu cảm như bị sét đánh hiện tại của đối phương, thiết nghĩ trong thời gian ngắn cũng không thể đưa ra được câu trả lời.
Mấy năm nay hắn ở chung với Lam Vong Cơ, không riêng gì ngữ khí nói chuyện có chút giống, mà tác phong hành động của đối phương hắn cũng học đủ mười phần. Nếu không, trực tiếp động thủ dạy cho Lam Vong Cơ biết phải làm theo tư thế nào.
Vốn dĩ hắn thích nhất là tư thế kỵ thừa, nhưng mà bây giờ Lam Vong Cơ không thể như cũ mà tinh lực dồi dào thỏa mãn hắn, vậy nên hắn càng phải chủ động. Cái tư thế này, nếu như đối phương muốn ngồi thẳng, trừ khi hai bên phải phối hợp cực kỳ ăn ý, nếu không dù ít dù nhiều vẫn có chút khó khăn. Vậy nên Ngụy Vô Tiện đem chăn đệm bên cạnh xếp ở đầu giường, sau đó lôi kéo Lam Vong Cơ nằm dựa lên trên. Hắn vẫn là để ý đến vết thương chỉ vừa mới kết vảy không lâu trên lưng đối phương, động tác rất chậm, còn cẩn thận hỏi:
“Sao rồi, vết thương trên lưng có đau không?”
“...” Rõ ràng là Lam Vong Cơ vẫn còn đắm chìm trong câu hỏi có sức công phá cực mạnh khi nãy, chưa kịp phục hồi tinh thần, theo bản năng lắc lắc đầu, trả lời hắn: “Không đau.”
Ngụy Vô Tiện cười cười:
“Vậy là tốt rồi.”
Hắn cẩn thận giúp Lam Vong Cơ duỗi thẳng chân trên giường, còn chính mình thì gọn gàng vắt một cái chân qua người y, yên vị trên eo Lam Vong Cơ. Cự vật đang dựng thẳng đứng kia ngay lập tức chọc chọc vào đùi non của hắn, vừa ướt vừa cứng vừa nóng, chỉ đơn giản va chạm như vậy thôi mà cũng khiến phía trước của Ngụy Vô Tiện hưng phấn hơn bội phần. Hắn vuốt nhẹ tóc của Lam Vong Cơ, vừa như trấn an, lại có vài phần câu dẫn, ôn nhu nói:
“Trên lưng ngươi đang bị thương, đừng cử động. Lam Trạm, cứ để ta.”
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì có chút ngẩn người, đôi mắt nhạt màu ngơ ngác nhìn hắn. Khi kinh ngạc cùng hoảng loạn đến mức cực hạn, ngược lại trong đầu chỉ còn đọng lại một mảng trống rỗng, hoàn toàn bất động, để mặc cho Ngụy Vô Tiện muốn làm gì thì làm, trơ mắt nhìn hắn vươn tay cầm lấy tính khí của chính mình. Ngụy Vô Tiện dùng thanh âm trầm thấp nhắc lại với y:
“Lam Trạm, đừng làm gì cả. Cứ giao cho ta, sẽ rất thoải mái.”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu một cái. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện thân mật hôn lên khóe miệng y, nhân lúc Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản kháng, nhanh tay kéo mạt ngạch của y xuống, quấn lên cổ tay trái của mình rồi bắt đầu làm chính sự.
Đầu tiên hắn lui lại một chút, chống một tay xuống giường, nhẹ nhàng nâng người lên, đồng thời ngửa ra sau, chọn một góc độ vừa vặn để Lam Vong Cơ có thể hoàn toàn nhìn thấy hai cánh mông tròn trịa của mình. Tư thế này vô cùng tốn sức, lại có chút khó chịu, nhưng Ngụy Vô Tiện làm vô cùng thuần thục, không hề cảm thấy vất vả chút nào. Cái tay rảnh rỗi còn lại nắm lấy dương v*t của Lam Vong Cơ, điều chỉnh vị trí một chút, cẩn thận để phần đầu đang trướng đỏ kia đặt đúng ở miệng huyệt non mềm.
Mặc dù Lam Vong Cơ vẫn còn xuất thần như cũ, nhưng yết hầu rõ ràng đã nhấp nhô một chút. Y nhìn thấy tất cả, cũng cảm nhận rõ ràng. Sự kích thích kia đánh thẳng lên não bộ, khiến cho y càng trở nên không khống chế được cảm xúc của bản thân, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Ngụy Vô Tiện nói:
“Lam Trạm, ngươi nhìn ta đi.”
Hắn vừa nói xong liền bắt đầu hạ thắt lưng xuống. Cửa huyệt đã mềm mại ẩm ướt, gần như là ngay lập tức tiếp nhận sự xâm nhập của đầu tính khí, sau đó giống như không thể chờ được mà muốn đem vật kia nuốt vào thật sâu. Ngụy Vô Tiện không còn lạ gì cảm giác này, thân thể cùng tâm trí đều đã chuẩn bị thật tốt để nghênh đón sự chiếm đoạt của đối phương. Vốn dĩ là không hề có chút trở ngại nào, từ đầu đến cuối đều vô cùng thuận lợi, nhưng lúc này hắn cố ý muốn làm chậm lại, đem quá trình này kéo dài hơn một tí, lâu hơn một tí, cảm nhận Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi chiếm lấy thân thể hắn từng chút từng chút một như thế nào.
Không chỉ có hắn, mà Lam Vong Cơ cũng như vậy.
Y giống như nhập ma mà nhìn chằm chằm chỗ kia của Ngụy Vô Tiện. Tận mắt nhìn thấy nơi đó vốn chỉ là một cái miệng nhỏ kín đáo còn có chút phấn nộn, hiện tại đã bị mở căng ra, còn phải gắng gượng nuốt vào một vật có kích cỡ không phù hợp với nó chút nào... Sau khi đi từ kinh sợ đến lo lắng, y mới chợt nhận ra cái “thứ kia” không phải là gì khác, mà là tính khí của chính mình. Cuối cùng, những cảm xúc đang bị ứ đọng cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ mà vùng lên xao động, tựa như một con sóng điên cuồng mà chảy ngược dòng, từ hạ thân mạnh mẽ đánh thẳng một đường lên đại não.
“...” Khóe môi y khẽ giật giật, rốt cuộc cũng có phản ứng, nói: “Ngụy, Ngụy Anh??”
Ngụy Vô Tiện đang hết sức tập trung giúp y đem nam căn tiến vào cơ thể mình, chỉ mới tiến vào một nửa, đúng là đang vô cùng khẩn trương, cố gắng khống chế chính mình không như thường lệ nuốt vào toàn bộ. Hắn nhướng đôi mắt phượng mê người đã phiếm hồng lên, thanh âm khàn khàn mang theo vài tia giọng mũi:
“Ơi?”
Lam Vong Cơ: “...”
Y muốn nói, không, đừng làm vậy. Nhưng lời lên đến cổ họng thì liền trở thành “Tiến vào nhanh một chút”, khiến y khiếp sợ không dám mở miệng. Y lại run rẩy vươn tay, muốn kéo Ngụy Anh ra, nhưng khi sắp đụng vào hắn, trong nháy mắt ý niệm kia liền trở thành bắt lấy bả vai người nọ mà dùng sức ấn xuống...
Lam Vong Cơ vội vội vàng vàng rụt tay lại, giống hệt như chim non sợ cành cong.
“Ưm aaa...”
Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, thở dốc, vẫn bám riết không buông mà đem thứ đó của y nuốt vào bên trong cơ thể. Tất cả những phản ứng của Lam Vong Cơ hắn đều thu vào đáy mắt, còn cố ý ngửa người ra sau để y có thể nhìn thấy toàn bộ. Cự vật màu đỏ tía khiến người ta sợ hãi kia từng chút từng chút một khai mở dũng đạo chật hẹp, đưa vào bên trong cơ thể hắn, bị hậu huyệt nuốt đến tận gốc, không còn một phân da thịt nào ở bên ngoài.
“Phù...”
Sau khi y tiến vào toàn bộ, Ngụy Vô Tiện mới ngửa cổ, thở ra một hơi thật dài. Hạ thể của hai người kết hợp chặt chẽ, cuối cùng hắn cũng không cần phải dùng tay chống đỡ thân thể nữa, ngồi hẳn trên người Lam Vong Cơ... Toàn thân vừa thả lỏng trong nháy mắt, hắn theo thói quen mà ưỡn thắt lưng lên một chút, hậu huyệt ngay lập tức không nặng không nhẹ mà siết chặt lại.
Lam Vong Cơ: “!!!”
Động tác nhỏ này lại giống như ở trên sợi dây đàn đang căng lên gảy nhẹ một cái, mà không biết rằng dây đàn kia đã gần như không chịu nổi nữa, sắp đứt đến nơi rồi. Ngụy Vô Tiện thở gấp, nhắm mắt lại, cũng không để ý thấy nét mặt biến hóa trong nháy mắt của Lam Vong Cơ. Đến khi nhìn lại, chỉ thấy đối phương đang cúi đầu, trưng ra dáng vẻ giống như bị đăng đồ tử khinh nhờn. Hắn cười cười, hai tay ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, hơi nâng người lên thăm dò, đem vật kia nhả ra một chút, sau đó lại quyết đoán ngồi xuống.
Động tác của hắn vô cùng thuần thục, lực đạo và tốc độ lại khống chế vừa đủ, Lam Vong Cơ thật sự không thể nhịn được nữa, phát ra một tiếng thở dốc trầm thấp. Khóe mắt Ngụy Vô Tiện nhấp nháy, bỗng dưng cảm thấy phản ứng này của Lam Vong Cơ đáng yêu vô cùng.
Bình thường trong lúc hành sự Lam Vong Cơ luôn kiệm lời, cũng chỉ đến khi lên đến cao trào của khoái cảm mới thở gấp hai tiếng. Nhưng lúc này đây, đến đầu óc của chính Ngụy Vô Tiện cũng không còn thanh tỉnh, làm gì có tâm tư mà để ý nhiều, chỉ cảm thấy thanh âm của Lam Vong Cơ hết sức mê hoặc gợi cảm. Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đến khi y lấy lại tinh thần, chắc hẳn càng làm càng cảm nhận được những tư vị khác với ngày thường. Hắn hỏi:
“Lam Trạm, ngươi ổn chứ?”
Lam Vong Cơ: “...”
Ngụy Vô Tiện vô cùng kiên trì khuyến khích:
“Lam Trạm, ngươi đừng trốn tránh, ngươi nhìn ta này.”
“...” Động tác của Lam Vong Cơ đúng là vẫn rất chậm chạp, nhưng rốt cuộc cũng không tránh né nữa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện như được khích lệ, cả người đều cảm thấy vui vẻ. Nếu như sau lưng hắn có một cái đuôi, lúc này chắc hẳn đã không nhịn được mà dựng thẳng đứng lên rồi. Hắn cực kỳ phấn khởi, nói:
“Lam Trạm, ngươi đừng lo. Ngươi không cần phải làm gì hết, tất cả giao cho ta là được.”
Vừa dứt lời, hắn dường như không thể chờ được nữa, bắt đầu động thân. Hắn thích nhất là tư thế kỵ thừa này, cũng vô cùng quen thuộc, biết rõ phải làm thế nào để mình có thể lên đỉnh. Vậy nên mỗi lần nâng lên hạ xuống đều được hắn khống chế vô cùng hoàn hảo, không phải là để bản thân hưởng thụ, mà toàn tâm toàn ý muốn chiều lòng đối phương.
“Lam Trạm... Lam Trạm...”
Ngụy Vô Tiện không ngừng rên rỉ tên Lam Vong Cơ, cố gắng bảo trì thanh tỉnh trong lúc khoái cảm không ngừng ập đến. Động tác nhả ra nuốt vào dưới thân cũng dần dần nhanh hơn, mỗi lần loạn động là một lần nói:
“Ngươi nhìn ta đi, thích không?”
Lam Vong Cơ nghe lời, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt vì nhuốm đầy dục vọng mà trở nên đỏ ngầu, dưới đáy mắt toàn là tơ máu. Nếu như để người xa lạ nhìn thấy dáng vẻ này của y, có khi còn tưởng Hàm Quang Quân đang bị ai đó hung hăng bắt nạt.
“A...!”
Tính khi to lớn kia bỗng nhiên thúc vào chỗ mẫn cảm nhất bên trong tràng đạo của Ngụy Vô Tiện, trong giây lát toàn thân hắn nhũn cả ra, suýt chút nữa thì đổ ập người về phía trước. Khoái cảm ngay lập tức điên cuồng càn quét từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến toàn thân hắn kịch liệt run rẩy.
Tất cả những dáng vẻ này đều được Lam Vong Cơ thu vào trong đáy mắt.
Đợi cho đợt kích tình kia qua đi, Ngụy Vô Tiện mới run run ổn định lại tư thế một lần nữa, cắn răng thầm nghĩ: Không thể đầu hàng nhanh như thế được. Nếu hắn cứ lên đỉnh nhanh như vậy, chắc chắn sẽ không trụ được đến khi Lam Vong Cơ bắn ra.
Hắn ngưng lại động tác, cúi đầu cắn cắn môi, ở trên người Lam Vong Cơ mặt không biến sắc mà dịch dịch một chút, điều chỉnh cơ thể sang một góc độ khác, cố gắng hết sức tránh việc tính khí to lớn thúc vào điểm kia bên trong hắn, để hắn có thể làm lâu hơn thêm một lúc. Bố trí xong xuôi, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười với Lam Vong Cơ, tiếp tục bừa bãi nhún nhảy bên trên y.
Dũng đạo đã hoàn toàn bị phai phá, vách thịt bên trong dùng sức co rút lại, mút chặt lấy tính khí to lớn kia, dịch thủy không ngừng chảy ra khiến cho ngoại vật càng thêm dễ dàng công thành đoạt đất... Rõ ràng Ngụy Vô Tiện đã hết sức cố gắng đem điểm mẫn cảm của mình tránh đi, lại bởi vì bản thân tính khí của Lam Vong Cơ hơi hơi cong lên, mỗi lần đâm vào đều nhẹ nhàng ma sát qua điểm đó một cái, muốn tránh cũng không thể tránh được, nhấn chìm Ngụy Vô Tiện vào một cơn tình triều cực kỳ mãnh liệt.
“A... A a...!” Ngụy Vô Tiện tiếp tục xoay eo lắc mông, lên xuống nhả ra nuốt vào nam căn to lớn kia, khó khăn mà tìm tư thế phù hợp. Hắn càng cố lại càng đẩy mình vào tình thế khó khăn hơn, tay chân vốn đã mềm nhũn, cả người nóng lên, hậu huyệt phía sau vì không được thỏa mãn lại càng co rút mãnh liệt, thậm chí có chút không khống chế được ham muốn được cự vật kia thúc mạnh vào điểm đó của chính mình. Cuối cùng, ý đồ của hắn lộ ra rõ ràng đến mức ngay cả Lam Vong Cơ cũng phát hiện ra.
Lúc nãy Ngụy Anh có nói qua với y, trong cơ thể hắn có một chỗ đặc biệt mẫn cảm. Trên thực tế, lúc y dùng tay day ấn điểm kia, đối phương cũng cực kỳ trầm luân trong khoái cảm. Nhưng mà bây giờ, người kia hình như đang cố ý tránh né...
Tại sao?
Lam Vong Cơ không nghĩ ra.
Đây là lần đầu tiên của y, là cùng với người ở trên đầu quả tim mình hành sự, được hắn hết lòng chiều chuộng, hạ thân đang dựng thẳng đứng lên cũng được hậu huyệt nhu mềm ướt át kia mút chặt lấy, không ngừng nhả ra nuốt vào. Hơn nửa suy nghĩ của y bị khoái cảm mãnh liệt thiêu đốt, phần còn lại có hoài nghi, có khủng hoảng, lại có chút không dám tin... vốn là vô cùng lộn xộn, nhưng hiện tại lại giống như gộp thành một cái.
Đầu óc Lam Vong Cơ có chút choáng váng, đã không thể nào bình tĩnh mà suy nghĩ được nữa. Vừa rồi những vấn đề đó lần lượt hiện lên trong lòng y, xoay một vòng lại biến thành một ý nghĩ duy nhất: Ngụy Anh đúng là hiểu biết chuyện này.
Nhưng vì sao Ngụy Anh lại thuần thục như vậy?
Vừa rồi y còn tự mình im lặng mà suy nghĩ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hiện giờ nhìn đến Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên người mình, khóe mắt ướt át, sắc mặt ửng hồng, trên cổ tay còn buộc mạt ngạch vân văn không biết tháo xuống từ lúc nào. Rõ ràng là vừa bị tính khí của y tiến vào mạnh mẽ thao lộng một trận, nhưng ngược lại vẫn nắm đủ mười phần chủ động.
Vì sao?
Ý nghĩ này nảy sinh trong lòng Lam Vong Cơ, lại giống cỏ dại không thể khống chế được mà lớn lên, bao trùm lấy toàn bộ suy nghĩ, trong khoảnh khắc hoàn toàn ăn mòn đi lý trí của y.
Sợi dây đàn trong lòng vốn đã kéo căng đến tột độ, rốt cuộc cũng phựt một tiếng, hoàn toàn đứt đoạn.