30.
Ngụy Vô Tiện bảo là đi đến một nơi ít dấu chân hơn thì quả nhiên nói được làm được, hai người bọn họ tiếp tục đi thêm hai ba ngày nữa, càng ít thôn xóm, người qua lại cũng càng vắng vẻ. Nơi này đã là cực đông nam của vùng ven biển, một năm bốn mùa không ngập thì lụt, thiên tai liên miên, hoa màu không kịp thu hoạch, nhà cửa dựng lâu cũng không trụ được lâu, thật sự là một nơi rừng thiêng nước độc.
Vùng này lầy lội, nhiều khi còn có những vũng nước ngập đến mắt cá chân người khác. Ngụy Vô Tiện huýt sáo nói muốn nghịch nước, lại bị Lam Vong Cơ xụ mặt túm lại, đem hắn kéo lên trên Tị Trần. Lúc hai người ngự kiếm lăng không, Ngụy Vô Tiện cũng an phận một chút, ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, giữ lấy cái ô vừa mua, mấy ngày hôm nay trời mưa to, bọn họ đã làm hỏng đến bốn năm cái. Hắn nói với Lam Vong Cơ:
“Càng đi càng thấy tình hình thiên tai nghiêm trọng, chắc là phía trước cũng không có người ở. Lam Trạm, sau khi giải quyết nốt việc này, chúng ta có nên thay đổi lộ trình không?”
Lam Vong Cơ mở quyển sổ tay ra, chỗ chưa được đánh dấu ở vùng xung quanh đây chỉ còn lại duy nhất một cái thôn nhỏ. Y gật đầu, ngự Tị Trần đem Ngụy Vô Tiện đi thẳng đến mục tiêu cuối cùng này.
Thôn nhỏ trên lộ trình lại càng thêm hẻo hánh, dựa vào thế núi mà dựng, địa hình thấp trũng, tình hình lại càng không thể dùng từ lạc quan mà hình dung. Dọc đường đi, Ngụy Vô Tiện thậm chí còn nghĩ có khi nào trước khi thôn dân đợi được bọn họ đến giải quyết tà túy thì đã bị nước lũ nhấn chìm rồi không. Nhưng mà, trái với dự đoán của hắn, càng đi tới gần, mưa to tầm tã dội lốp đốp lên tán dù dần dần tạnh. Đi thêm một đoạn nữa, bầu trời suốt mấy ngày nay luôn âm u cũng đã trở nên sáng hơn. Khi hai người đến được cái thôn nhỏ kia thì chỉ thấy trời quang mây tạnh, đừng nói là lũ lụt khiến người ta sợ hãi mà ngay cả một hạt mưa cũng không có.
Ngụy Vô Tiện không đợi Lam Vong Cơ ổn định Tị Trần đã nhảy phắt xuống, đưa tay lên ngang trán che nắng, nhìn về phía thôn nhỏ thấp thoáng đằng xa. Chỉ thấy cổng thôn là đồng ruộng mênh mông bát ngát, đất đai màu mỡ, hoa màu cũng đã sắp đến độ thu hoạch. Hán tử trong thôn đang cười cười nói nói làm việc, nữ nhân ở nhà cho gà ăn, mấy đứa trẻ thì chạy tới chạy lui bên cạnh các nàng.
Suốt đường đi đập vào mắt chỉ toàn là thiên tai nghiêm trọng, nơi này đột nhiên lại giống như một mảnh thế ngoại đào viên, làm Ngụy Vô Tiện không nhịn được chép chép miệng, cảm thấy kỳ quái. Lam Vong Cơ đem Tị Trần thu vào vỏ, đứng bên cạnh hắn. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, hỏi:
“Lam Trạm, đúng là nơi này chứ?”
Lam Vong Cơ đáp:
“Ừ.”
Nếu Lam Vong Cơ đã nói vậy thì chắc hẳn không có gì sai sót rồi. Nhưng một nơi non xanh nước biếc, yên bình như thế này thì sao lại có yêu vật quấy phá cần họ giải quyết chứ?
Lam Vong Cơ đương nhiên cũng suy nghĩ giống hắn, liền đọc mấy dòng ghi chú trên quyển sổ, sau đó nói:
“Theo như lời thôn dân nơi đây thì là do âm hồn quấy phá.”
Âm hồn? Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm hai chữ này, càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Trên đời này nếu hỏi ai hiểu biết về âm hồn nhất, hắn tự nhận số hai thì sợ là không có ai dám nhận số một. Nơi nào thường hay có âm hồn tụ tập nhất? Những chỗ như Loạn Táng Cương chẳng hạn. Còn nếu không đến mức đó, thì cũng phải là một nơi tối tăm ẩm thấp, không thấy ánh mặt trời, cho dù như thế nào thì cảnh tượng trước mắt hắn cũng không thể dính líu đến hai chữ đó.
Hắn và Lam Vong Cơ liếc nhau một cái, đang định cẩn thận thăm dò tìm hiểu lại một phen thì một hán tử đang làm ruộng đã nhìn thấy hai người họ, hô lớn:
“Này, gọi các ngươi đấy. Hai ngươi đến đây làm gì?”
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói nhỏ với Lam Vong Cơ:
“Được rồi, chúng ta cũng không cần tự mình rối rắm nữa, đến hỏi đương sự đi.”
Hắn tiến thêm vài bước đến gần người nọ, đơn giản chắp tay, nói:
“Vị huynh đài này, có phải thôn các ngươi có người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu xin giúp đỡ?”
Nhãn lực của người đàn ông kia hình như không được tốt lắm, cứ nhìn chòng chọc vào Lam Vong Cơ một lúc lâu. Chờ đến khi bọn họ tới gần mới miễn cưỡng nhận ra cách ăn mặc cùng phong thái của hai người trước mặt đều không tầm thường, thay đổi thái độ, ném vội cái cuốc trong tay xuống, thân hình cao lớn luống cuống hành lễ một cái, nói:
“Hóa ra là hai vị tiên trưởng, vừa rồi đón tiếp chậm trễ, thật ngại quá. Nào, mời hai vị vào nhà, thảo luận kỹ hơn.”
Không đợi Lam Vong Cơ theo thói quen uyển chuyển từ chối, Ngụy Vô Tiện đã cười ha hả nói được, sau đó nắm lấy tay áo y đi theo người này vào một ngôi nhà nhỏ ven đường. Dọc đường đi hắn cũng để ý, nhà cửa nơi này cũng thật đơn sơ, quần áo trên người thôn dân cũng là dùng loại vải thô bình thường nhất may thành, cuộc sống cũng không đầy đủ như hắn tưởng tượng khi nãy. Cạnh ngôi nhà nhỏ còn có một nghĩa trang, hình như là của cả thôn, có mấy nữ tử vẫn còn đeo khăn tang quỳ lạy bên trong. Kế bên họ có hai cái hố mới đào, chưa có quan tài, bia mộ hương án đã được chuẩn bị sẵn, hình như là có người nhà ai chuẩn bị hạ táng. Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện liếc qua nghĩa trang, bước chân chậm lại một chút, thuận miệng hỏi:
“Dựng nghĩa trang trước cửa nhà?”
Theo quan niệm dân gian thì đây là một hành vi vô cùng xui xẻo. Ngay cả khi diện tích nhỏ hẹp không có cách nào khác cũng phải dựng cách càng xa cửa nhà càng tốt, huống hồ nơi này đất đai mênh mông như vậy. Hán tử kia thấy thế cũng dừng lại, vô cũng lễ độ giải thích với hắn:
“Là tập tục trong thôn, mong tiên trưởng đừng trách.”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
Hai người đi vào trong nhà, ngồi xuống cạnh cái bàn tuy có hơi cũ nát nhưng được lau dọn cực kỳ sạch sẽ. Lam Vong Cơ vốn ưa sạch sẽ, nhưng lại hoàn toàn không để tâm đến, thấy Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cũng thuận thế ngồi bên cạnh hắn. Không lâu sau, hán tử kia vào trong bếp rửa qua tay rồi đi ra, kêu lão bà của mình bưng trà lên. Lá trà đã cũ, cái chén đưa cho Lam Vong Cơ còn sứt một mảnh trên miệng. Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc đổi cái chén của mình sang cho y. Nghe hán tử kia tự giới thiệu, gã chính là thôn trưởng của thôn này. Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi về hiện tượng kỳ lạ ở nơi đây, thôn trưởng liền giải thích, vùng này thường xuyên có lũ lụt, thôn của bọn họ thì tốt hơn nhiều, tất cả là dựa vào dãy núi lớn phía sau che mưa chắn gió mới có thể may mắn thoát khỏi, miễn cưỡng sống tiếp.
Ngụy Vô Tiện cười cười, từ chối bình luận, chuyển hướng nói sang chuyện “âm hồn“. Thôn trưởng nghe thấy vậy thì ngượng ngùng gãi gãi cái gáy, nói:
“Chúng ta cũng biết đây là việc vặt vãnh, cũng không dám làm phiền các vị tiên trưởng ở Cô Tô. Chỉ mong có vị nào thuận đường ngang qua tiện tay giúp chúng ta giải quyết là được. Không ngờ cuối cùng vẫn là phiền phức hai vị...”
Gã ngại ngần liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, hiển nhiên là nhận ra gia văn, nhưng không biết người đến là ai:
“Hai vị tiên trưởng tự mình bôn ba ngàn dặm đến đây. Ôi, thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Trên mặt Ngụy Vô Tiện vẫn mang theo ý cười, đưa tay nhấc cái chén trà bị mẻ kia lên, nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
“Không sao, chúng ta cũng là tiện đường đi ngang qua. Nếu đã đến đây, đương nhiên là phải giúp mọi người giải quyết chuyện này rồi mới đi.”
Thôn trưởng nghe xong liền cảm tạ liên hồi. Ngụy Vô Tiện lại hỏi tình huống cụ thể như thế nào, sau đó từ trong miệng gã hỏi ra, trong rừng cây ngay cạnh thôn có rất nhiều âm hồn lảng vảng, cũng không biết đến từ đâu. Tạm thời vẫn chưa nháo đến mạng người, nhưng mà cứ đến tối liền không ngừng tranh cãi ầm ĩ, khiến người trong thôn không thể nào mà yên giấc. Ngụy Vô Tiện sau khi nghe xong, phủi phủi tay tỏ ý mình đã hiểu, sau đó lại kéo Lam Vong Cơ đứng dậy, nói lời cáo từ với thôn trưởng rồi đi ra khỏi nhà.
Vừa mới đi được vài bước, thôn trưởng kia lại đuổi theo phía sau, dặn dò:
“Tiên trưởng, những quỷ hồn này đều trốn trong rừng cây dưới chân núi. Tiên trưởng để ý một chút.”
Ngụy Vô Tiện khoát khoát tay ra hiệu cho gã yên tâm rồi mới xoay người đi tiếp. Hắn liếc Lam Vong Cơ một cái, y cũng khẽ gật đầu, nói:
“Thôn này có vấn đề.”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, nói:
“Ta cũng nghĩ giống ngươi. Ầy, Lam Trạm, ngươi có nhận ra không, hình như bọn họ rất là không hoan nghênh chúng ta á?”
Lam Vong Cơ nói:
“Ừ.”
Mỗi khi đến một nơi nào đó săn đêm, đều là vì dân trừ hại, còn không thu phí, luôn luôn nhận được sự chào đón nhiệt tình của người dân nơi đó. Nhưng vừa rồi nhìn thái độ hoàn toàn khác thường của nam tử kia, còn không ngừng nhấn mạnh rằng đây chỉ là chuyện nhỏ. Ý là, không cần bọn họ phải ra tay. Nhưng mà nếu quả thật là như vậy, tại sao từ đầu lại phải cầu xin sự giúp đỡ từ bên ngoài?
Ngụy Vô Tiện nói:
“Còn có chuyện khó hiểu hơn, chính là đầu tiên gã nói chuyện này không có gì nghiêm trọng, nhưng lúc sau lại còn cố ý đuổi theo, nói chúng ta phải cẩn thận rừng cây...”
Lam Vong Cơ kết luận một câu chắc như đinh đóng cột:
“Gã không muốn chúng ta lên núi.”
Ngụy Vô Tiện búng tay một cái, nói:
“Không sai, đúng là như vậy.
Ngụy Vô Tiện chắp hai tay sau lưng, bước chân thoải mái. Lam Vong Cơ vô thanh vô tức quay sang nhìn hắn.
Mấy ngày nay y luôn có cảm giác, Ngụy Vô Tiện quá quen thuộc với y, hiểu rất rõ y. Theo lý mà nói, lúc trước bọn họ chưa từng đơn độc cùng nhau săn đêm, nhưng Ngụy Vô Tiện đối với từng câu nói, thậm chí từng hành động của y đều rõ như lòng bàn tay. Cho dù là y làm gì hay nói gì, hắn đều có thể hưởng ứng một cách vô cùng tự nhiên.
Lam Vong Cơ không nhịn được, nâng tay lên vuốt phẳng lại ống tay áo của chính mình.