9.
Lam Hi Thần vừa đi, Ngụy Vô Tiện đã không chậm trễ dù chỉ một khắc vọt ra, túm chặt lấy bả vai Lam Vong Cơ, nghiêm nghị hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi không dùng thuốc?”
“...” Lam Vong Cơ trốn tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia, nói: “Ta có dùng.”
“Đừng cùng ta so đo từng chữ một!” Ngụy Vô Tiện hung hăng nói, hắn tức đến mức bật cười: “Cảm giác đau đớn trên lưng dễ chịu lắm sao? Hay khi bản thân mình chảy máu thì ngươi sẽ thấy vui vẻ?”
Lam Vong Cơ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu, trầm giọng nói:
“Tình trạng không có gì đáng ngại...”
“Không có gì đáng ngại?! Lam Trạm ngươi bị ngốc à?” Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, túm chặt lấy cổ áo y, đem người kéo đến trước mặt mình, gần như mất đi toàn bộ sự khống chế của bản thân mà hỏi: “Thân thể của chính ngươi mà ngươi lại không coi trọng là cớ làm sao? Ngươi cảm thấy chuyện này không đáng ngại, ngươi không sợ ta lo lắng chết sao? Không sợ ta đau lòng đến chết?!”
“...” Lam Vong Cơ ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn hắn: “Ta...”
Ngụy Vô Tiện nhất thời xúc động nên nóng tính, hung hăng phát tiết xong mới nhớ ra, khi đó “hắn” đã chết, hai người cũng chưa từng bày tỏ một chút xíu tâm ý nào với nhau, Lam Vong Cơ có thể vì hắn mà nghĩ như vậy mới là kỳ quái. Hắn vừa rồi đặt mình ở vị trí của người ở tương lai, cao cao tại thượng trách móc chuyện quá khứ ở trước mặt Lam Vong Cơ đúng là vô lý cực kỳ. Trong lòng dâng lên một trận bất lực cùng chua xót, ánh mắt hắn cũng ảm đạm xuống, nới lỏng tay đang siết chặt cổ áo Lam Vong Cơ rồi cẩn thận vuốt vài lần cho phẳng, cúi đầu nói:
“Ta sai rồi. Những điều ta vừa nói ngươi đừng để trong lòng.”
Trước khi hắn buông tay ra, Lam Vong Cơ lại vươn tay nắm lại, kéo hắn vào ngực. Y ôm chặt Ngụy Vô Tiện, giọng nói cũng có chút run rẩy:
“Ngươi không sai, là ta...”
Là y đã làm một việc thật ngu xuẩn. Lừa mình dối người cho rằng, chỉ cần không quá ảnh hưởng đến năng lực hoạt động, y có thể dựa vào một chút đau đớn trên lưng kia để duy trì sợi dây liên hệ mỏng manh mờ mịt giữa hai người.
Ngụy Vô Tiện vùi mặt trong ngực y, nhỏ giọng nói:
“Vậy sau này không cho phép ngươi giảm bớt lượng thuốc nữa.”
Lam Vong Cơ đáp ứng:
“Được.”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, khóe mắt đã đỏ hoe:
“Không được, sau này luôn phải để ta bôi thuốc cho ngươi.”
Lam Vong Cơ đáp:
“Được.”
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc lâu, cảm xúc mới dần bình ổn trở lại. Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, nhớ đến một chuyện quan trọng khác, nói:
“Tư... ý ta là, A Uyển đâu? Hiện tại ai đang chăm sóc nó?”
Lam Vong Cơ sững sờ, mày kiếm nhíu lại, nói:
“Sao ngươi biết nó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?”
“...” Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được là mình vừa lỡ miệng, vậy nên đành tùy tiện bịa chuyện: “Ta, ta tận mắt nhìn thấy ngươi mang nó đi mà. Đương nhiên là biết rồi.”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ lại tạm thời nới lỏng vòng tay đang ôm chặt hắn ra, ánh mắt càng thêm nghiêm túc, hỏi tiếp:
“Khi đó ngươi vẫn ở Loạn Táng Cương?”
Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện có dự cảm không tốt chút nào. Quả nhiên, ngay lập tức nghe được Lam Vong Cơ tiếp tục:
“Ngươi không rời đi. Vậy vì sao, vì sao...”
Càng nói, trong thanh âm càng lộ ra vài phần ủy khuất:
“Vì sao không trả lời ta một tiếng...”
Ngụy Vô Tiện: “Ta, ta...”
Hắn nghe thấy ngữ khí của y thì bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, chỉ hận không thể đem trái tim của mình móc ra cho Lam Vong Cơ xem, nhưng ngoài miệng lại năm lần bảy lượt chỉ có thể thân bất do kỷ mà tiếp tục nói khoác:
“Ta, ta cũng không nghĩ tới một ngày có thể trở lại cuộc đời này nha.”
“...” Lam Vong Cơ cúi đầu, trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Thật xin lỗi.”
Ngụy Vô Tiện giương mắt lên nhìn y, nói:
“Thật xin lỗi cái gì? Ngươi làm gì có lỗi với ta?”
Cánh tay Lam Vong Cơ đang giữ lấy tay hắn khẽ run một cái, nói:
“Ta, ta không nên để ngươi ở lại đó một mình.”
Nếu như biết trước sau lần từ biệt đó chính là âm dương cách trở thì dù mọi chuyện có ra sao, mặc cho ai nói gì, y cũng nhất quyết sẽ không để Ngụy Vô Tiện một mình lẻ loi ở Loạn Táng Cương mà về Cô Tô lãnh phạt.
Nhắc lại chuyện xưa, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy sống mũi cay cay, nghĩ thầm còn tiếp tục như thế thì không chừng sẽ biến thành hắn cùng Lam Trạm ở trong Tĩnh thất ôm nhau đủ một ngày, vậy nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói:
“Ôi, thôi mà thôi mà.”
Hắn đưa tay lau lau cái mũi, trưng ra bộ dáng không thèm để ý, nói:
“Đều đã qua rồi, không phải là ta đã trở về rồi sao. Đều đã qua, Lam Trạm, ngươi đừng cảm thấy áy náy trong lòng. Nếu vậy ngươi... hôn ta một cái là được.” Vừa nói, hắn vừa đưa mặt lại gần: “Đến, hôn một cái.”
“...” Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật, cũng không làm theo lời hắn.
Ngụy Vô Tiện cố gắng đem chủ đề lái đi càng xa càng tốt, nói:
“Ôi, Nhị ca ca, ngươi có biết không, mỗi lần ngươi thẹn thùng, vành tai đến lỗ tai đều rất đỏ đó.”
Lam Vong Cơ sững sờ, quả nhiên là bị dời đi sự chú ý, nhưng mà lại không theo hướng mà Ngụy Vô Tiện muốn, y nói:
“Ngươi vừa gọi ta là cái gì?”
Ngụy Vô Tiện đáp: “Nhị ca ca.”
Lam Vong Cơ: “...”
Trước kia Ngụy Vô Tiện cũng không phải là chưa từng kêu như vậy... Ngày đó hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học đã từng quấn lấy Lam Vong Cơ không buông mà gọi rất nhiều lần. Chỉ là sau khi hắn trở về từ bãi tha ma, hai người từng bước từng bước một đi về hai hướng ngược nhau, cuối cùng cũng không thể xưng hô như vậy nữa. Nhớ lại đủ loại chuyện ngày xưa, Lam Vong Cơ nhất thời có chút xuất thần. Ngụy Vô Tiện thừa cơ ôm lấy bờ vai y, nhón chân lên thổi một hơi vào lỗ tai người kia, phát hiện người trước mặt khẽ run lên một cái liền cố tình dùng giọng nói mềm mại nhu nhuyễn tiếp tục gọi:
“Nhị ca ca.”
Lam Vong Cơ: “...”
“Nhị ca ca.” Bờ môi của Ngụy Vô Tiện gần như dán sát vào lỗ tai của Lam Vong Cơ, gọi liên tục mấy tiếng: “Nhị ca ca, Nhị ca ca.”
“Nhị ca ca...”
Lỗ tai vủa Lam Vong Cơ đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, thậm chí đến khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc kia cũng sắp lộ ra màu sắc không bình thường... Rốt cuộc y cũng không nhịn được nữa, đè Ngụy Vô Tiện xuống, vùi đầu dùng đôi môi của mình ngăn cái miệng đang hồ ngôn loạn ngữ kia lại.
______///_____
Xin 500 yêu thương và động viên nào mọi người ơi
Tự dưng thấy tụt mood quá:(